Ván Cược

Chương 9 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu, hai năm trước đến nhận chức, có một thê một thiếp, không con. Làm quan không tính là thanh liêm cũng không tính quá mức ngu ngốc, là một tên quan lục phẩm đức tài bình thường mà khôn khéo. Thê thiếp an bài yên ổn hợp nữ tắc (phép tắc nữ nhi), đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cửa lớn không ra cửa phụ không vượt).



Nam nhân tự xưng tiểu cữu tử (em vợ) của thái thú Nhạc Dương này tuổi chừng ba mươi, chính là đệ đệ của tiểu thiếp Ngô Trương Thị vừa được thú vào, đại danh Trương Thư Đức. Mặc dù bình thường bất học vô thuật (không nghề nghiệp học vấn) cả ngày la cà trên phố vãng lai cùng một số người không đứng đắn, nhưng thứ nhất không nhiễu dân thứ hai cũng không hống hách, cho dù có chút kiêu ngạo, cũng tốt hơn rất nhiều so với những con cháu thế gia giết người phóng hỏa, không chuyện xấu nào không làm.



Vậy nên, trên cơ bản mà nói danh tiếng của thái thú Nhạc Dương Ngô Kế Hiếu coi như là sạch sẽ.



Hoàng Phủ Du trước lúc đến Nhạc Dương đã thăm dò rõ ràng tình hình cùng mọi nhân vật lớn nhỏ ở đây, đối với đạo đức làm quan của Ngô Kế Hiếu cũng không có mấy ý kiến. Lần này cũng coi như trùng hợp, vừa lúc chạm mặt Trương Thư Đức, thì cũng mượn cơ hội này đến phủ thái thú ngồi chơi.



Tới được phủ thái thú, mấy người vây quanh Trương Thư Đức vữa nãy còn theo sát phía sau bọn họ đã lập tức tản đi như chim thú, Trương Thư Đức tựa hồ đã quen loại tình cảnh này, cũng không gọi những người đó quay lại, tự mình mang ba người Hoàng Phủ Du vào trong phủ thái thú.



“Thư Đức, đã trễ thế này, chuyện gì?” Ngô Kế Hiếu ngồi xuống ghế thái sư cao nhất. Sư gia cùng hắn đi ra từ hậu viện ngồi xuống ghế tựa bên trái. Xem chừng, bọn họ là đang trên đường ra hậu viện dùng bữa nhận được tin liền vội đến.



Mặc dù Ngô Kế Hiếu miệng hỏi Trương Thư Đức, con mắt cũng không ngừng quan sát ba người đứng trong sảnh. Đặc biệt là nam tử vĩ ngạn đứng ở bên trái mặc gấm sáng thêu chìm thật là một công tử anh tuấn. Thật sự cảm thấy đã gặp qua người này ở nơi nào, nhưng trong thoáng chốc nghĩ không ra.



“Tỷ phu, là như này…”



Ngô thái thú nhíu mày, “Đã nói với ngươi mấy lần, không được trước mặt người ngoài mà gọi ‘tỷ phu’.”



“Vâng, Thư Đức nhớ rõ. Vậy thỉnh thái thú đại nhân lượng thứ.” Trương Thư Đức giữ thái độ có phần cung kính trả lời.



“Đại nhân, trước hết nghe xem Trương công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì đi.” Sư gia ngồi ở một bên mở miệng nhẹ giọng nói.



“Ừm.” Ngô Kế Hiếu ba phải làm theo mà ừm một tiếng.



“Khụ! Thái thú đại nhân, hôm nay lúc Thư Đức cùng bằng hữu dạo chơi ở hồ, không khéo đụng phải một tên trộm vặt, may là lúc hắn chuẩn bị ăn cắp thì bắt được. Đang lúc dạy dỗ hắn, muốn đưa hắn tới nha môn giao cho huynh đệ trong nha môn xử trí thì gặp phải hai cái người chẳng rõ đầu đuôi lại xen vào, thái độ rất kiêu ngạo, quả nhiên cực kỳ xem thường vương pháp. Vậy thỉnh thái thú đại nhân vì tiểu dân Thư Đức mà làm chủ. Nhất định phải đem tên trộm này nhốt vào nhà ngục, tránh lại làm hại thế nhân.” Trương Thư Đức ăn nói rõ ràng, dăm ba câu giãy bày xong sự việc đã phát sinh, đứng một bên đợi Ngô thái thú xử lý việc này.



Ngô Kế Hiếu nghe Trương Thư Đức trần thuật xong, ánh mắt lần thứ hai chuyển hướng ra ba người đang ở trong phòng. Thấy hán tử vĩ ngạn ôm tên khất cái đang ở bên tai công tử kia nói cái gì đó.



“Dưới công đường là người phương nào? Trước hãy xưng tên ra.” Coi như thái thú giữ ngữ khí tôn trọng mà hỏi. Dù sao nhìn thấy hắn không lập tức quỳ xuống, còn dám tỏ thái độ ung dung tự tại như vậy, nếu như không phải người mang công danh, thì chắc hẳn là con cháu nhà vương tôn đại quan



.



Thiết Ngưu vừa vào phủ thái thú, thì biểu hiện mười phần giống hệt như nông dân vào thành. Nhớ lại dạo trước hắn tại Lịch vương phủ, bời vì sợ bị để ý, vẫn ngốc ngếch ở trong phòng kia không đi ra ngoài, ngày đầu vào phủ cũng là phủ khăn che mặt, tự nhiên cũng sẽ không có cơ hội mở mang kiến thức về sự xa hoa phong nhã kỳ thú của vương phủ hoàng thất. Này vừa vào phủ thái thú, thật sự là mở rộng ra tầm mắt. Bởi vì tay đang ôm một người bị thương, chỉ có thể dùng con mắt ngó chung quanh, nếu như không phải Hoàng Phủ Du lôi kéo hắn chút một, cũng không biết lạc đi nơi nào mất rồi.



Kỳ thực trong mắt Hoàng Phủ Du thì bài biện bố cục của phủ thái thú chẳng là cái khỉ gì. Từ cách bày biện trong phủ xem ra Ngô thái thú này không không tham ô là bao, chỉ là có mấy chỗ chạm vàng mạ bạc, khiến cho kẻ cả đời chưa từng sờ qua vàng thật bạc thật như Thiết Ngưu ngạc nhiên mà thôi.



Trong mắt Thiết Ngưu, vàng bạc chỉ là một đống tiền lớn để sống. Dùng đề trang trí, này quả thực biểu thị một đống tiền không có chỗ tiêu. So với tiền trong nhà A Du thừa đến mức mời người trông coi hắn ăn còn có thể nhiều hơn!



“A Du, nhà Thái thú còn rộng hơn nhà ngươi!” Đây là câu nói đầu tiên Thiết Ngưu nói với Hoàng Phủ Du khi bước vào phủ thái thú.



Hoàng Phủ Du hồi đáp bằng việc nhéo một cái ở bên hông hắn.




Chẳng lẽ là…



Hoàng Phủ Du cả kinh, vì ý nghĩ của bản thân mà hơi nhíu mày. Liếc mắc thoáng qua Phương Kính, âm thầm hy vọng sự thực khác xa với suy nghĩ của hắn.



“Ta hỏi ngươi, bản thư lúc trước kia cùng khế đất nhà cửa vẫn giữ ở bên mình sao?”



“Vẫn giữ. Ta giữ lại chúng, nghĩ thầm biết đâu có một ngày…” Phương Kính thanh âm nghẹn ngào.



“Ta nghĩ, vật đó khẳng định không ở trên người của ngươi, ngươi đã đem nó giấu chỗ nào rồi?”



Phương Kinh không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngài nhất định sẽ giúp ta đúng hay không? Người Phương gia tuy đáng chết, nhưng không phải tất cả mọi người đều đáng chết! Một số biểu huynh đệ của ta tâm địa thiện lương vẫn khuyên biểu thúc chấm dứt loại buôn bán dơ bẩn này, mấy đứa cháu nhỏ của ta cũng vừa mới lớn…, bọn họ vô tội biết bao! Huống hồ, yêu phụ kia thuộc loại thủ đoạn độc ác như vậy, nếu như toàn bộ Phương gia đều ở hết trong tay bọn họ, về sau…”



“Điểm ấy không cần ngươi nói thì ta cũng rõ, nếu ta quản việc này thì nhất định sẽ quản đến cùng. Vật chứng kia ở trên người của ngươi không hề an toàn, ngươi nói cho ta biết nó ở đâu, ta sai thủ hạ trở về lấy. Còn nếu như ngươi lo lắng, ngày mai ta sai thủ hạ đón ngươi, bọn họ sẽ đem ngươi cùng vật chứng tạm thời ẩn náu chờ thời cơ, đợi tra ra manh mối sự tình Phương gia, ta sẽ để bọn họ đem ngươi đuổi về Phương gia. Ngươi xem xét thế nào?” Hoàng Phủ Du dằn lại tính khí giải thích trước.



Thiết Ngưu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Phương Kính, cười khúc khích nói: “Ngươi sợ gì, A Du nói giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp ngươi. A Du nhà yêm tuy thế nhưng là người tốt nhất trên đời đó!”



Phương Kính bị hắn làm cho mếu không được cười không xong, trong lòng cũng buông lơi một ít, vẻ mặt lộ ra nét cười: “Ta biết ngươi là người tốt. Ta tin tưởng ngươi.”



Tâm trạng Hoàng Phủ Du có chút không vui, nghĩ thầm ngươi tình nguyện tin tưởng con trâu ngốc kia mà lại không tin tưởng đường đường Lịch vương ta! Hừ!



“Lão gia, ta cũng không gạt ngài, vật kia ta đích thực không có mang theo trên người, để an toàn…, sau khi biểu thúc sai người thân tín kia đưa thư, ta liền bảo hắn tạm thời bảo quản mấy thứ này, bảo hắn ẩn náu đi.”



“Bây giờ hắn ở chỗ nào?” Hoàng Phủ Du lạnh giọng hỏi.



“Hắn ở…”



“Đưa phạm nhân phòng số mười một ra ngoài! Thái thú đại nhân muốn thẩm vấn phạm nhân trong đêm nay!” Ngoài lao truyền đến tiếng la hét kiêu ngạo.



Hoảng Phủ Du theo tiếng nói ngẩng đầu, trong lòng kỳ quái.



“Phạm nhân phòng mười một có ba người, đại nhân muốn gọi kẻ nào?” Lao đầu hỏi với vẻ nịnh bợ.



“Chính là đồ bẩn thỉu vô cùng ấy!” Theo âm thanh, có người ở ngoài cửa lao, đưa tay chỉa chỉa vào Phương Kính đang nằm trong lòng Thiết Ngưu mà nói: “Chính là hắn! Đem hắn lôi ra ngoài!”



Phương Kính kinh hãi!



~o.o~



[1] Bản tử là cây gậy đánh người của lính trên công đường