Ván Cược

Chương 10 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Miệng Hoàng Phủ Du khẽ mấp máy, nói một câu bên tai Phương Kính, rồi mặc cho lao đầu (cai ngục) kéo y ra ngoài.



Mắt thấy Phương Kính bị mang đi, Thiết Ngưu lo lắng muốn đi lên cướp người, lại bị Hoàng Phủ Du giữ chặt tay áo.



Thiết Ngưu quay đầu lại, thấy Hoàng Phủ Du lắc đầu với hắn, “Không cần lo lắng, người của ta sẽ lo cho y.”



“Người của ngươi?”



Hoàng Phủ Du gật gật đầu, “Phải, người của ta. Ngươi cái gì cũng không cần lo lắng, chờ ngày mai Ngô Kế Hiếu đến đưa chúng ta ra ngoài là được rồi.” Sợ Thiết Ngưu không biết Ngô Kế Hiếu là ai, lại bổ sung một câu: “Ngô Kế Hiếu chính là thái thú Nhạc Dương.”



Thiết Ngưu đầy bụng nghi vấn gãi gãi đầu, bị Hoàng Phủ Du kéo tay lôi đến bên người bắt ngồi xuống.



.



Ngày thứ hai, chỉ mới nháy mắt sau khi khai đường, trong công đường đã quỳ đầy người. Hai người vốn phải đứng ở phía dưới đã được nghênh lên thượng vị. Ngay đêm hôm đó, hai người Hoàng Phủ Du dưới sự tiếp đón nhiệt tình của Ngô thái thú đã chuyển từ khách điếm về phủ thái thú.



.



“Ngươi nói cái gì? Người đã chết?” Trương Thư Đức nhíu mày.



Lao đầu vội gật đầu, khom lưng nhỏ giọng nói: “Trương gia, tiểu nhân đã thỉnh ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) xem qua, ngỗ tác cũng xác định tên khất cái kia vì chịu hình quá nặng trọng thương mà chết.”



“Việc này phiền toái rồi đây…” Trương Thư Đức đau đầu xoa xoa thái dương, “Lúc ta để tỷ phu thẩm vấn nó, không hề bắt nó chịu đại hình mà. Sao đột nhiên lại bị đánh chết? Ta hỏi ngươi!”



Trương Thư Đức trừng mắt, “Sau khi các ngươi đem tên khất cái kia quay về nhà lao có phải đã động thủ hay không?”



“Việc này…” Lao đầu toát mồ hôi lạnh, không nghĩ đến vuốt mông ngựa lại vuốt đến tận đùi! Ai biết tiểu tử kia lại không chịu nổi mấy gậy như vậy!



Lao đầu lại càng khom lưng thấp hơn, vâng vâng dạ dạ nói: “Trương gia, chúng tiểu nhân chỉ là muốn giúp ngài xả giận, đâu nghĩ đến…, hắc hắc.”



“Các ngươi! Các ngươi lại phá chuyện tốt của ta!… Việc đã ầm ĩ đến thế này…” Trương Thư Đức tức đến dậm chân, hận không thể cho lao đầu một cước, chỉ là nghĩ đến sau này còn có lúc phải dùng đến hắn, đành phải cố nén cơn giận, phất tay nói: “Quên đi! Xác định người đã chết coi như xong! Nhớ kỹ xử lý thi thể cho tốt, chớ để ta lần ra dấu vết!”



Trương gia, việc này xin ngài cứ yên tâm. Chúng tiểu nhân sẽ đem hắn xử lý thật tốt.” Lao đầu âm thầm thở hắt ra, vội cười nói nịnh bợ.



Trương Thư Đức quay người muốn đi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Các ngươi đã lục soát kỹ cả người tên khất cái kia chưa, mấy thứ hắn trộm của ta đều không tìm được?”



“Không có, cái gì cũng không có. Cả giày cũng đã cởi ra xem, ngoại trừ quần áo vừa bẩn vừa rách, đến một đồng tiền cũng không có.”



.



Phủ thái thú, khu đãi khách.



Thiết Ngưu xắn cao ống quần, cởi giày nhúng hai chân vào chậu đồng đổ đầy nước ấm.



“Ha…, thật thoải mái…” Thiết Ngưu thỏa mãn đến híp cả mắt. Hai lòng bàn chân lớn ì oạp ì oạp luân phiên chà nhẹ lên mu bàn chân kia.



“Yêm nói này A Du, cởi giày ra cùng rửa đi, cái chậu này đủ lớn mà, đừng làm phiền nhiều người. Đến, yêm giúp người xoa bóp chân.” Nói xong, Thiết Ngưu cười hì hì giơ chân phải lên, hướng đến ngón chân Hoàng Phủ Du không ngừng khẩy khẩy.



Hoàng Phủ Du buông sách, ném sang một ánh mắt khinh bỉ, “Bớt ghê tởm đi! Ai muốn dùng nước rửa chân của ngươi! Bản quan đã cho người chuẩn bị nước tắm khác rồi. Ngươi cứ chậm rãi chơi một mình đi!”



“Ha ha, yêm không có bẩn, hiện tại yêm ngày nào cũng rửa chân, hai ngày tắm một lần. Hồi còn ở trong thôn, hôm trời nóng đi bắt cá sau núi nhân tiện tắm luôn, hôm trời lạnh đều là một tháng tắm một lần. Yêm bây giờ so với trước kia sạch sẽ hơn nha!”




Thiết Ngưu! Xoay người một cái ngồi dậy, Du vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Y không biết vừa rồi có người gọi to tên mình thật không hay chỉ là ảo giác.



Chỉ nghe cách vách truyền đến một ít tiếng vang đụng đông đụng tây, vừa mới chuẩn bị đứng dậy nhìn thử xem rút cuộc là chuyện gì, đã thấy đại môn cạch một tiếng bị người phá mở, Thiết Ngưu quần áo không chỉnh tề chạy vọt vào.



~o.o~



[1] Ba Lăng toàn ngư tịch:



Nguồn: Baidu



Lược dịch bởi Hồng



(Bản biên tập chỉ mang tính chất giới thiệu, có thiếu sót mong mọi người bổ sung góp ý)



Nhạc Dương cổ được gọi là “Ba Lăng”, nơi đây phong cảnh tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, mặt nước rộng lớn, đầy đủ các loài cá. Từ xưa đến nay, các món ăn làm từ cá của thành Nhạc Dương đã nổi tiếng là: “Động đình thiên hạ thủy, Ba Lăng thiên hạ ngư”, trong đó “Ba Lăng toàn ngư tịch” ngon nức tiếng gần xa.



Tục truyền, lúc hoàng đế Đại Thanh Càn Long du ngoạn Giang Nam, trên đường đi ghé qua Ba Lăng, thưởng thức bữa tiệc toàn ngư (chỉ có cá) do các đầu bếp dân gian dùng cá làm nguyên liệu chế biến. Hoàng đế ăn thấy ngon, khen không dứt miệng, ban cho tên “Ba Lăng toàn ngư tịch” được lưu truyền đến tận ngày nay.



Các món trong Ba Lăng toàn ngư tịch đều dùng cá tươi làm nguyên liệu, nghệ thuật chế biến thể hiện ở màu – hương – vị – hình độc đáo, rất riêng. Toàn ngư tịch chọn lựa sử dụng các loại như quế hoa ngư (cá rô), phượng vĩ ngư (cá cơm), hồng lý ngư (cá chép vàng), biên ngư (cá vền), thủy ngư (rùa nước), ô quy (rùa cạn), từ các loại cá nổi tiếng quý hiếm đến các loài thủy sản nhỏ, tất cả là 27 loại. Mỗi tiệc ít thì 12 món, nhiều thì 32 món; từ món phụ, món chính đến điểm tâm đều là cá. Nổi tiếng nhất là: Trúc đồng ngư (cá ống trúc), Tùng thử quyết ngư, Hồng ổi ô quy, Ngẫu ti ngân ngư, Băng đống ngư giao, Thanh chưng toàn thủy ngư, Hồ điệp quá hải, Tùng tử thiện ngư đẳng (thứ cho mình không thể dịch hết các tên); tươi ngon vừa miệng, phong vị đặc sắc. Trong các món trên, “trúc đồng ngư” trọng về độ tươi ngon, “tùng thử quyết ngư” trọng về hình thức, “thanh chưng toàn thủy ngư” trọng cả hình thức và hương vị.



– 1988, 16 món ăn của Ba Lăng toàn ngư tịch được đưa vào “Trung Quốc danh thái phổ” (Thực đơn nổi tiếng Trung Quốc).



– 1989, Ba Lăng toàn ngư tịch được bình chọn là “Kim bài thái” (Món ăn ngon nhất) của tỉnh Hồ Nam.



– 1991, Ba Lăng toàn ngư tịch được ghi vào “Danh thái danh điểm” (Món ăn và điểm tâm nổi tiếng)của tỉnh Hồ Nam.



– 1993, Ba Lăng toàn ngư tịch được đưa vào “Thế giới lữ du thái phổ” (Thực đơn du lịch thế giới).



Có một câu thơ như sau:



Vị thường Ba Lăng toàn ngư tịch, bất toán chân chính đáo Nhạc Dương



(Chưa nếm Ba Lăng toàn ngư tịch, không tính thật sự đến Nhạc Dương)



[1] Cho những ai không hiểu rõ thì mình xin chỉ ra một chút. Nếu bạn đọc lại đoạn Thiết Ngưu với A Du tiến vào đình các ở hậu hoa viên, sẽ thấy chi tiết “(Ngô) thái thú bước lên đầu tiên, nhiệt tình tiến đến cầm lấy hai tay Hoàng Phủ Du”, đó chính là lúc hắn nhét mảnh giấy cho A Du.



~*~



Hậu trường (lâu rồi mới trở lại):



“Ha ha, yêm không có bẩn, hiện tại yêm ngày nào cũng rửa chân, hai ngày tắm một lần. Hồi còn ở trong thôn, hôm trời nóng đi bắt cá sau núi nhân tiện tắm luôn, hôm trời lạnh đều là một tháng tắm một lần. Yêm bây giờ so với trước kia sạch sẽ hơn nha!”



– Hồng: Bẩn tởm =))



Hoàng Phủ Du lấy sách che mặt, không muốn thừa nhận chính mình đã thú một nam nhân bẩn như vậy.



– Vũ: Hành động ngượng ngùng đáng yêu của anh.



– Hồng: Sự thật lúc nào cũng đau lòng.