Ván Cược
Chương 19 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Cơn mưa lớn mùa đông lạnh đến thấu xương. Giữa trưa mà bầu trời lại nhá nhem tựa như lúc chạng vạng. Tên khất cái ven đường không có nhà để về nằm co quắp giống con chó hoang dưới mái hiên nhà người khác, chịu đựng từng đợt mưa xối xả thuận gió quất đến ràn rạt trên thân thể mình.
Chỉ một thoáng, Dương Châu phồn hoa mà giống như thành trống, quân lính thủ cửa thành trốn ở lỗ châu mai, trong bụng không ngớt chửi rủa quỷ tha ma bắt cái tiết trời. Có lẽ do đang bận tâm đến lão thiên gia, không ai chú ý tới một bóng người chợt xẹt qua bầu trời. Tiết trời quỷ quái thế này, đừng nói có người xẹt ngang xẹt dọc trên đầu, hay không có giấy thông hành mà tùy tiện đi ra ngoài cửa thành, bọn họ cũng không đủ sức mà đi ra ngoài ngăn cản.
Một lát sau, trên con đường mòn ngoài thành Dương Châu xuất hiện một bóng dáng lom khom. Bước đi tập tễnh tưởng chừng rất chậm chạp, nhưng không bao lâu sau sẽ nhận ra hắn vừa mới cách xa năm trăm thước, thoáng qua một cái đã ở ngay trước mắt.
Bóng dáng lom khom ấy đến lối rẽ thì dừng lại, cúi gập người xuống giống như một con chó săn, luồn vào trong lùm cỏ. Tựa như tìm được cái gì đó kỳ quái, ngẩng đầu tiếp tục đi. Qua một lát thì dừng lại, cười đến oằn cả người. Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, giương mắt thì thấy miếu thổ địa cách đó không xa.
.
Ngày qua ngày, cao thủ tìm đến đây lại càng lợi hại, từ vô danh tiểu tốt cho đến những kẻ có máu mặt trên giang hồ.
Xem ra, Thiên Đạo giáo chiêu mộ được không ít người! May mà trước đó triều đình đã có chút tin tức, vẫn còn triệt để đập nát được cơ hội của bọn chúng, bằng không để bọn chúng ngày càng gầy dựng thế lực, công khai lộ diện, lại thừa dịp thiên tai, dùng thủ đoạn dơ bẩn mượn ngân lượng lung lạc nạn dân, ắt được tiếng thơm thương dân trong thiên hạ, đến lúc đó vạn người quy thuận, Đại Á muốn diệt chúng chắc chắn sẽ phải gây chuyện binh đao không nhỏ, mà lòng dân rất có thể bị xói mòn, hơn nữa lại có thể để địch nhân bên ngoài thừa cơ lợi dụng.
Qua hai ngày cũng tra được khẩu cung, Hoàng Phủ Du lệnh cho Thanh Vân các của Đăng Tiêu lâu âm thầm phá hoại tất cả các hiệu buôn của Thiên Đạo giáo trong thiên hạ, sai cao thủ của Hắc Nguyệt các ám sát những kẻ là đầu não của Thiên Đạo giáo. Lặng lẽ thu chặt lưới về. Hiện tại chỉ còn thiếu chút nữa là có thể bức ra thủ lĩnh đứng đằng sau của Thiên Đạo giáo.
Với sự mưu trí của Hoàng Phủ Du, y hiểu rõ ràng thủ lĩnh của Thiên Đạo giáo nếu như không phải là có chỗ dựa vững chắc trong triều thì nhất định cấu kết cùng thượng quan, nếu không thì cả triều đình Đại Á đã chẳng hồ đồ đến mức trong bốn tháng không thể tra xét được một chút tung tích của số lượng ngân lượng đã mất.
Ý cười hàm chứa chút lạnh lùng, nhìn chăm chú vào Hữu vệ với thủ pháp thuần thục ép cung phạm nhân, quang cảnh tàn khốc này đối với y cũng chỉ giống như bữa cơm ăn hàng ngày. Mặc kệ sự van xin, thần tình của kẻ chịu nhục hình ấy bi thương cỡ nào, tiếng kêu thê thảm cỡ nào, cũng không nên vọng tưởng sẽ gợi được một chút đồng cảm của Hoàng Phủ Du! Ngược lại, thậm chí quá trình tra tấn bức hỏi còn khiêu khích niềm vui sướng trong sự thống trị hung tàn của y.
Muốn thống trị tốt một đám bang chúng đông đúc tài giỏi, muốn thống trị một quốc gia lớn nhất lục địa, chỉ có một mảnh từ bi không thể làm nên chuyện gì.
Từ bi chỉ cần cho một người là đủ. Đây là lời Thái Thượng hoàng thuở xưa nói với y lúc năm tuổi. Khi đó, Thái Thượng hoàng trong mắt chỉ nhìn người nọ, một người duy nhất trong lòng của ngài. Nhẹ nhàng nói với y những lời này…
Từ bi của y sẽ cho ai…
“A Du, yêm và ngươi cùng nhau ngồi thiên lao đi.”
Nghe được những lời ấy, y đột ngột lao ra khỏi phòng. Bất chấp tiếng gọi đầy ngạc nhiên của con trâu ngốc sau lưng, cũng không quan tâm đến ánh mắt khó hiểu của thuộc hạ.
Thật buồn cười, y vốn được ca tụng là Lịch vương chỉ cần một cái giậm chân cũng chấn động tứ hải, y luôn luôn dùng sự lạnh lùng và xảo quyệt khiến người ta không thể chạm đến tâm, thậm chí là nhị hoàng tử bị cả phụ mẫu và huynh trưởng e ngại, vậy mà nghe được một câu ngốc nghếch không chịu nổi kia, hốc mắt không kìm lại được mà thấy nóng.
Chưa một lần y không khống chế được bản thân mà mất mặt đến thế. Cho đến lúc những cơn gió lạnh bên ngoài lau khô thứ ở trong mắt, y cũng không muốn quay vào đối mặt với tên ngu ngốc kia.
Phải vậy, y biết. Đích thực y đối với tiểu tử ngốc kia nhân từ hơn so với những kẻ khác. Nhưng đây chỉ là cảm giác mới mẻ mà thôi! Trước đây y chưa từng gặp phải người như vậy, hơn nữa tính cách của hắn vừa khờ vừa ngốc không khiến y chán ghét, chẳng qua là y cảm thấy ở cùng một chỗ chơi đù với hắn có điểm thú vị thôi. Dù sao bằng này tuổi, chưa có ai buổi sớm vỗ đùi gọi y mau thức dậy, chưa có ai có thể chọc y tức đến muốn chết mà lại không thể xuống tay chỉnh hắn.
Chẳng qua con trâu ngốc kia số đỏ mà chiếm được danh nghĩa Vương phi của y! Xem hắn không những là một đại nam nhân, còn thô lỗ không tả nổi, không biết lấy cả một con chữ, lại còn vừa ngốc vừa khiến người ta dở khóc dở cười, mà hắn khăng khăng cho rằng bản thân không ngốc! Da thô thịt dày, không hề có vị phong nhã! Nếu bộ dạng trưởng thành cũng rạng rỡ tuấn mỹ một chút, người có hơi ngốc thì cũng không đáng kể, mà sao lại là bộ dạng bình thường mặt mũi khờ khạo! Tướng tá còn to như vậy!… Còn ăn nhiều như vậy! Mấy câu hỏi cũng nhiều! Nói nhảm cũng nhiều! Còn dám nói ta phá gia?!
Con trâu đần này! Con châu chết tiệt! Con trâu ngu ngốc! Bản vương làm sao lại không may mắn mà đụng phải ngươi!
Từ đêm qua đến giờ, từ lúc bắt được người thứ sáu, vẫn chưa thấy dấu vết của cao thủ Thiên Đạo giáo phái tới. Bọn chúng chùn chân sao? Hay là đang chờ đợi? Không! Không thể nào! Hiện tại bọn chúng chắc chắn phải rất muốn thăm dò được nội tình, tuyệt đối sẽ không thể bỏ qua một kẻ đáng ngại như ta.
Giả sử bọn chúng phái người tới, theo lý, thì dù mưa lớn không dứt, cũng sẽ tìm được dấu vết của ngôi miếu thổ địa này mới đúng. Trừ phi là một kẻ tầm thường, hoặc là…!
Một kẻ sở trường về theo dõi có đầy đủ kinh nghiệm giang hồ, quyết không xem nhẹ vết tích của miếu thổ địa, đồng thời, cũng không bỏ sót bất cứ một manh mối nào.
Tuy rằng ngôi nhà tranh kia bí ẩn, nhưng ngộ nhỡ…
Sự bất an trong lòng y như hòn đá ném xuống nước, mặt nước gợn sóng thành từng vòng tròn nhỏ rồi lan tỏa.
“Hữu vệ tiếp tục phụ trách tra khẩu cung. Tả vệ hộ pháp cho ta.”
“Vâng!” Hai thị vệ cùng lúc khom người đáp lời.
Cầm lấy áo tơi ở mép tường, đẩy cửa miếu ra, Du không chút do dự đi xuyên qua màn mưa lớn.
Nếu như để y tóm được con trâu ngu xuẩn kia đang chạy loạn ở bên ngoài!
… Xem bản vương lột da con trâu nhà ngươi làm yên ngưa!
Cơn mưa to che khuất tầm mắt, nhưng cũng không che phủ toàn bộ. Chí ít Hoàng Phủ Du đều thấy rõ mọi thứ trong vòng mười thước.
Kể cả vũng nước đọng lại sâu khoảng một thước kia.
Đằng trước của ngôi nhà tranh rõ ràng đã được bày trận thế bảo hộ, làm sao lại có một vũng nước lớn đọng lại trước cửa. Cây khô và bụi gai đổ nghiêng vỡ vụn trên mặt đất, y liền biết đây không phải là do cơn mưa lớn. Càng khiến y hoảng hốt chính là màu của nước đọng trong vũng.
Ném ao tơi xuống đất, nhân ảnh phi như bay vào nhà tranh.
“Thiết Ngưu!”
Trong nháy mắt, nhân ảnh lại lao ra.
“Thiết Ngưu…!”
Tiếng thét gào dội lại từ bốn phía.
Tại miếu thổ địa cách đấy ba dặm, Tả Hữu song vệ nghe thấy mà kinh động. Từ xưa đến nay, dù cho có xảy ra việc gì, bọn họ cũng chưa từng nghe qua thanh âm như thế của lâu chủ, nôn nóng đến dường vậy.