Ván Cược
Chương 22 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Cho dù là giang hồ hay triều đình, tốc độ truyền tin đều không hề chậm. Không đến mấy ngày, chuyện đại hán mang mặt nạ ma quỷ đồng đen đại náo phủ tướng quân đồng thời còn dùng hỏa khí của Lôi gia làm nổ tung một nửa phủ đệ của tướng quân đã truyền đi khắp nơi trong thiên hạ.
Hoàng Phủ Du thân là thành viên hoàng thất, lại còn là Đăng Tiêu lâu chủ tất nhiên sẽ biết tin tức sớm hơn bất cứ ai. Ngay từ khoảnh khắc nghi ngờ đại hán xuất hiện ở phủ tướng quân là Bắc nhạc cuồng nhân, bồ câu đưa tin được huấn luyện đặc biệt của quân đội đã bay khỏi trại bồ câu.
Đọc xong tin nhắn trong tay, Du dở khóc dở cười.
Không biết rút cuộc gã con rể tướng quân đã đắc tội với Cuồng ngưu kia như thế nào mà lại bị hắn nổ bay cả nửa phủ đệ. Theo tính tình của hắn, nếu như cho hắn biết cái người “cường bạo” hắn ngày hôm đó cũng ở kinh thành, vả lại Lịch vương phủ chỉ cách Âu Dương phủ đệ không đến hai con đường…
Du bắt đầu có chút lo lắng, không phải y lo lắng nếu thân phận bị vạch trần thì nơi ở của mình sẽ thành một bãi tro tàn, mà lo lắng nếu như con trâu cuồng kia nổi điên đi nổ hoặc đốt hoàng cung, đến lúc đó… Ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?!
Lạy trời phù hộ, trước khi ta trở lại đừng để Cuồng ngưu kia làm xằng làm bậy ở kinh thành!
Sợ Cuồng ngưu đại náo kinh thành, Hoàng Phủ Du vội vàng dừng hết công việc trên tay, ra roi thúc ngựa hồi kinh, làm hai con ngựa kiệt sức, cuối cùng đến được kinh thành vào ngày thứ tám sau khi vụ náo loạn xảy ra.
.
Bầu trời phía tây được dát lên lớp màu rực đỏ nồng đậm, ánh tịch dương xuyên qua ráng chiều phơn phớt hồng đã bớt đi vài phần sắc bén mà trở nên dịu dàng, lẳng lặng chờ đợi vòng tay ôm ấp của bóng đêm.
Ngày sáu tháng mười hai, chạng vạng. Phố Tây kinh thành, hẻm Giếng cổ.
Lúc Hoàng Phủ Du tìm được quán rượu nhỏ, y đứng trước cửa một hồi, không lập tức đi vào.
Buổi sáng về đến vương phủ, liền nghe được tin sau chuyện kia Cuồng ngưu đã biến mất khỏi kinh thành, nghĩ rằng hắn lại chạy mất tăm mất tích, thế mà buổi chiều lại nhận được tin có người nhìn thấy một người giống Thiết Ngưu ở phố Tây.
“Khách quan, ngài muốn dùng gì?” Chủ quán cúi người chạy đến dò hỏi.
Tổng quản thị vệ Ngô Trịnh Thiên đưa ra một khối bạc khá lớn, “Ngươi đóng cửa tiệm, ngoại trừ vị khách ngồi ở cái bàn trong cùng kia, những người khác đều thỉnh ra ngoài.”
Vừa thấy phục sức thi vệ trên người Ngô Trịnh Thiên, lại nhìn tứ đại kim cương tay cầm lợi kiếm đứng trước cửa, chủ quán vừa thầm suy đoán thân phận của vị quý nhân trẻ tuổi trước mặt, vừa cảm thấy bồn chồn, chỉ sợ gặp phải tại họa. Trộm nhìn sắc mặt của vị quý nhân kia, chủ quán không dám nói nhiều, thậm chỉ cả bạc cũng không dám nhận, run rẩy vội vàng làm theo lời dặn.
Ngô Trịnh Thiên không để tâm đến thái độ của chủ quán, tiện tay đặt bạc trên quầy, người như thế hắn gặp nhiều rồi.
Trong đám khách nhân nếu có người nhiều chuyện hoặc tính tình không tốt, Ngô Trịnh Thiên và bốn thị vệ đành ra mặt “thỉnh” người ra ngoài, không đến nháy mắt, quán rượu nho nhỏ đã trở nên trống trải thoáng đãng, ngoại trừ một hán tử ngồi ở góc trong cùng cũng chỉ còn chủ quán tránh ở sau quầy sau khi đóng cửa và mấy người nhóm Hoàng Phủ Du.
Hán tử kia cũng thật kỳ quái, trong quán xảy ra chuyện như thế nhưng dường như hắn không hề cảm giác được, chỉ yên lặng tự uống rượu. Hoàng Phủ Du tiến vào chờ một lúc lâu, hắn vẫn không hề quay đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Người kia là ai? Quan sát nửa ngày, Hoàng Phủ Du có phần mê mang.
Nếu rằng hắn là Thiết Ngưu, với thiên tính tò mò kia, khi trong quán xảy ra những chuyện như thế không có khả năng đầu cũng không ngoái lại nhìn, hơn nữa nếu thật sự là Thiết Ngưu, nhìn thấy y bước vào hẳn đã sớm xông lên kêu to A Du A Du… Haiz, nói thật, y bắt đầu có chút nhớ nhung con trâu ngốc suốt ngày bám lấy y không rời kia.
Vậy nếu nói người này là Bắc nhạc cuồng nhân, bầu không khí lại không quá giống. Bộ dáng tử khí trầm trầm không quan tâm đến xung quanh cực kỳ giống mấy tên giang hồ chán chường ý chí tiêu tan, làm sao có thể là thiên hạ đệ nhất cao thủ trời sinh khí phách bản chất ngông cuồng! Mà nếu nói người này không phải Cuồng nhân cũng không phải Thiết Ngưu, Du lại không tin thế gian thật sự có thể có người thứ ba giống con trâu ngốc nhà y.
Chẳng lẽ…? Du đoán có thể nào vì chuyện y làm với Cuồng nhân đã đả kích hắn đến sụp đổ. Dù sao đối với một đại nam nhân mà nói loại chuyện này quả thật có hơi khó lòng chịu đựng. Đổi lại là nữ tử, có người còn tự sát.
Tuy rằng trong đầu Du nghĩ như vậy, nhưng nếu như nói y có một chút hối hận với việc làm của mình, vậy quả là sai lầm. Chỉ cần nhìn ý cười trong mắt y liền biết người này nhất định đang có ý tưởng quỷ quái gì rồi!
“Khụ.” Chậm rãi thong dong bước đến trước bàn, Hoàng Phủ Du ho nhẹ một tiếng, hy vọng có thể khiến đại hán chú ý.
Không quan tâm.
“Ô ô…” Đại nam nhân cầm tay áo của Du vừa khóc vừa lau, khóc mãi, khóc đến mệt mỏi, hơi rượu dâng lên, chậm rãi nằm gục sấp lên mặt bàn, dần dần cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thút thít lúc có lúc không.
“A Ngưu? Thiết Hướng Ngọ?”
Không tiếng động.
Giật giật cái tay áo bị đè, nhéo nhéo vành tai kẻ kia, “Thiết Ngưu!” Du kề đến bên tai Thiết Hướng Ngọ rống giận một tiếng.
“Ưm… A Du?” Thanh âm mơ mơ màng màng truyền đến.
“Thiết Ngưu?” Du tưởng mình nghe nhầm.
“Kia tên… tên tiểu bạch kiểm khốn khiếp! Sớm hay muộn cũng có ngày lão tử bắt được hắn… vặt xuống… Khò khò khò.”
Du chậm rãi đứng thẳng người lên. Nhấc tay, không lưu tình xé mạnh, roẹt một tiếng!
Không quan tâm đến nửa ống tay áo phất phơ, đứng lên, mặt không chút thay đổi ra lệnh: “Chuẩn bị xe! Đưa phu nhân hồi phủ.”
“Tuân lệnh!” Ngô Trịnh Thiên lập tức nhận lệnh rời đi.
Xe đến, từ trong quán rượu, bốn người thân thể cường tráng có vẻ giống thị vệ bước ra, ngay sau đó, liền thấy một nam tử trẻ tuổi thần hình thon dài khuôn mặt tuấn tú vai khiêng một khối to kềnh càng thong thả ra sau.
Sau khi xe ngựa rời đi không lâu, cửa quán rượu nhỏ đã tụ tấp một đám đông lớn toàn người rảnh rỗi đến hỏi thăm tin tức từ chủ quán. Cho dù trời đã tối hẳn, vẫn có người tinh mắt nhận ra gia huy trên thân xe ngựa chính là của Lịch vương phủ.
~*~
[1] Bát tự (八字 | tám chữ):
Theo từ điển Lạc Việt: là tám chữ viết từ giờ, ngày, tháng, năm sinh theo Thiên can và Địa chi, có thể dùng xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm sinh của con người đều bị Thiên can Địa chi chi phối; mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.
Tớ chỉ biết tớ sinh giờ Thân năm Nhâm Thân, là được 3 chữ à, chứ không biết hết tám chữ. Ai biết xem bói Tam tự thì xem cho tớ với =))
[2] Trong tiếng Trung, đại từ ngôi thứ ba chỉ nam (hắn | 他) và nữ (nàng | 她) đều đọc là [tā | tha]. Nên dù anh Du chỉ bạn Trâu là nam nhưng Cuồng ngưu hiểu theo nghĩa là nữ.
[3] “Hai vị” này tất nhiên là chỉ hai bạn Hoàng Phủ Thoán và Đường Trì (Thánh y) trong ‘Nam nhi dã hội lưu lệ’. Hai người này là thế hệ trước của hai bạn Du-Ngưu bây giờ.
Thực ra hai người này đã được nhắc đến ngay đầu truyện, các bạn xem lại đoạn đầu Tự chương sẽ thấy có một đoạn thế này:
Năm thứ 170, Sùng Lẫm đế cùng ái nhân Tề Lẫm vương chu du thiên hạ, thoái vị nhường ngôi cho Thư vương – nay là Sùng Đức đế.
“Vị kia” là Sùng Lẫm đế, còn Thánh y chính là Tề Lẫm vương. Sùng Lẫm đế tính cách bá đạo, võ công cao cường mỗi tội bị chứng cuồng chiếm hữu :))
(Hoàng đế hiện tại – tức cha anh Du, hình như là hoàng đệ của bạn Thoán thì phải. Tớ đọc Nam nhilâu lâu rồi nên không nhớ rõ nữa. :D)
~*~
Phương danh:
Thiết Hướng Ngọ | 铁向午 | Thiết: họ thiết; Hướng Ngọ: hướng về mặt trời ban trưa(?)