Ván Cược
Chương 21 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Phải biết rằng Bắc Nhạc cuồng nhân chỉ là một chủ thể vô thức, đang lúc ngủ say bỗng cảm thấy một cơn đau nhức ở lưng, đồng thời một cỗ sát khí đánh úp về phía hắn, lông tơ sau gáy tức khắc dựng đứng, cảm tính nhanh nhạy của người luyện võ cho hắn biết. Địch nhân trí mạng đã đến!
Dùng sức tránh thoát khỏi cơn buồn ngủ, vừa mở mắt ra liền phát hiện bản thân nằm ở dưới một gốc cây thấp bị gãy đôi, phỏng đoán theo cơn đau nhức ở lưng có lẽ đây là kết quả khi đập vào thân cây. Không kịp suy nghĩ vì sao lại tỉnh dậy ở nơi hoang dã này, cảm giác được địch nhân chậm rãi đi đến trước mặt, ý thức được đối phương muốn bắt sống hắn, không chờ đối phương vươn tay điểm huyệt, lập tức nhảy lên tung chưởng nghênh địch.
Nước mưa lạnh băng trút xuống làm suy nghĩ của hắn dần trở nên rõ ràng. Tập trung nhìn kĩ, hóa ra đối thủ là một lão đầu nhi gần đất xa trời. Thấy lão đầu nhi già như vậy, sát khi của Cuồng nhân thoáng cái biến mất không ít.
“Lão đầu nhi, yêm không muốn đánh với ngươi. Một thân xương cốt của ngươi không chịu nổi đòn của yêm! Biến biến biến!” Bắc Nhạc cuồng nhân nghiêng người né tranh công kích của lão nhân, phất tay vô lực đuổi lão đầu nhi đi. Yêm còn phải dụng công phu nghĩ xem tại sao lần này lại chạy loạn trong lúc ngủ nữa rồi!
Lão đầu nhi không hiểu hảo tâm của Cuồng nhân, bị thái độ cuồng vọng của hắn kích động, cười lạnh một tiếng, không những không lùi mà còn tiến đến, hoàn toàn là bộ dáng không bắt được hắn thề không làm người.
Lúc mới bắt đầu Cuồng nhân còn thực khinh thường lão đầu nhi dung tục này, tuyệt nhiên không muốn đánh với lão. Nhưng đánh đánh mấy chiêu liền phát hiện lão nhân này rất lợi hại.
Con bà nó! Gần đây sao vận khí của yêm kém lại kém đến mức này! Luôn gặp phải cao thủ mà chẳng hiểu mô tê gì, lúc trước cái tên kia…
Nước hồ dập dờn, sóng bích ngàn dặm, bản thân hắn vì mới hung hăng trêu đùa gã con rể tướng quân kia một phen mà tâm tình vui vẻ, ngay lúc hắn hân hoan phấn chấn nhấm nháp vịt hoang Động Đình, lại xuất hiện một tên bạch diện thư sinh giống đại cô nương…
——Yêm thao tổ tông mười vạn đời nhà ngươi!!!
Lão tử muốn cắt tiết tươi tên ranh con thỏ đế kia!
Thực bất hạnh, Bắc Nhạc cuồng nhân nhớ lại đoạn chuyện cũ nghĩ mà kinh kia.
Tên tiểu bạch kiểm biến thái! Tên vương bát đản thèm người thao (f*ck)! Dám đến thao lão tử! Con bà nó, tiểu tử ngươi rửa đầu sạch sẽ cho yêm! Đợi yêm tìm thấy ngươi, không vặt đầu ngươi xuống làm bình đi tiểu, lão tử sẽ mang họ của ngươi!
Nhất thời lửa giận của Cuồng nhân bốc lên ngùn ngụt, không nghe rõ lão đầu nhi há mồm nói gì với hắn, dưới cơn giận, dùng hết công lực toàn thân, công lực không thể khống chế, một chưởng đánh bay lão đầu nhi ra ngoài.
Cuồng nhân đang trong cơn giận chẳng quan tâm địch nhân sống hay chết, vùi đầu bỏ chạy.
Hắn muốn tìm tên tiểu tử vô liêm sỉ kia tính sổ!
Về phần có tìm được hay không…, tạm thời hắn không nghĩ nhiều như vậy.
.
Bằng với phương pháp tìm ngươi của Cuồng nhân lão huynh, đương nhiên không có khả năng tìm được Đăng Tiêu lâu chủ hành tung bí ẩn. Cục tức nghẹn trong người không có chỗ ra, dứt khoát chạy đến kinh thành tìm tên chán ghét kia gây chuyện đi cho rồi.
Về phần nhân vật bị Bắc Nhạc cuồng nhân chán ghét đến cực điểm hiển nhiên không biết đại nạn sắp đổ xuống đầu, đang ở trong phủ mở đại yến hội khoản đãi khách khứa tứ phương mừng sinh nhật ái thê.
Cái gì gọi là khách không mời, chỉ cần nhìn người đang đĩnh đạc ngồi trên mái hiên chính môn đại sảnh phủ tướng quân sẽ biết.
Khách nhân của mình thích ngồi trên nóc nhà nguy hiểm kia, làm chủ nhân thật khó mà nói gì được. Nhưng ngươi cứ ngồi yên đi, ta cũng không ngại ngươi mang món ngon rượu ngọt lên nóc nhà mà ngốn; nhưng ngươi đừng vừa ăn vừa ném xương xuống dưới chứ, hơn nữa mỗi lần đều ném chính xác vào bát người ta như thế. Làm cho người giúp việc nhà con rể tướng quân phải đổi bát đổi đĩa đến mức trong lòng đã bắt đầu thống hận tên mãng hán (nam tử lỗ mãng) mang mặt nạ ma quỷ đồng đen gây cho y bao khổ cực kia.
Con bà nó, tiên sư nó! Ngươi tốt nhất ngã khỏi mái hiên đi, mông vỡ thành hai nửa càng tốt!
Người giúp việc đến từ phương bắc đáng thương chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chòng chọc vào đại hán trên nóc đại sảnh đối diện để phát tiết bất mãn trong lòng, nhìn thấy trong bát chủ nhân xuất hiện thứ không nên có nào đó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lấy một bộ bát đĩa từ chồng bát sạch đã sắp sẵn bên cạnh để thay.
Người làm chủ tất nhiên lòng tràn đầy lửa giận, mà làm kẻ làm khách thì cũng lòng tràn đầy xấu hổ. Có mấy kẻ sợ thị phi đã nghĩ đến chuyện tìm lí do rời đi.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, nữ nhi của tướng quân, thê tử của Trịnh Trường Tắc, Trịnh Âu Dương Nguyệt Cầm lúc đầu yến hội có lộ diện một chút, sau đó vì thân thể không khỏe đã nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc. Nàng vừa mới đi, vị khách không mời kia đã lập tức đến. Trịnh phu nhân đang nghỉ ngơi ở hậu viện được hạ nhân bẩm báo về chuyện ở tiền thính, nghe nói vị mãng hán từng năm lần bảy lượt tìm phu quân nàng gây sự lại xuất hiện; kỳ quái là nàng không đến tiền thính giải vây cho phu quân, chỉ ngồi trong phòng yên lặng suy nghĩ điều gì.
“Xin hỏi vị tráng sĩ, kẻ hèn này đến cùng đã đắc tội với tráng sĩ ở chỗ nào, làm tráng sĩ phải bao lần chân trời góc bể tìm kiếm gây chuyện?” Con rể tướng quân Trịnh Trường Tắc thân là chủ nhân không thể nhịn được nữa, rút cuộc mở miệng dò hỏi.
Sắc mặt giai nhân thoáng trở nên thê lương.
“Ta biết con nhận ra ta, khi đó con đã có thể nhớ được rất nhiều chuyện…” Giai nhân vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt Cuồng nhân.
Mắt thấy đôi tay giai nhân sẽ với tới trước mặt, Cuồng nhân nghiêng cổ né qua.
Tay giai nhân chỉ chạm vào hư không, biểu cảm trên mặt không biết là xấu hổ hay là bi ai.
Sau một lúc lâu, “Bà đến làm gì!” Cuồng nhân khó chịu hỏi.
Giai nhân thẳng ngươi lại, “Con không biết ta đến làm gì sao? Con xem lại những chuyện mình đã làm xem.” Nữ tử dùng giọng điệu dạy bảo giận dữ nói.
“Những chuyện yêm đã làm? Yêm đã làm cái gì! Yêm có làm gì đi nữa so ra vẫn kém…” Cuồng nhân bật thẳng người, phẫn nộ điên cuồng quát.
“Hướng Ngọ, đừng giận, đừng giận…” Giọng điệu giai nhân đột nhiên dịu lại, vươn tay nhẹ nhàng đè lại Bắc Nhạc cuồng nhân đang tức giận. Lần này Cuồng nhân không né tránh.
“Ta biết là ta không tốt, là ta có lỗi với các con…”
Cuồng nhân được giai nhân gọi là Hướng Ngọ tựa như không đành lòng nhìn đôi mắt đong đầy nước mắt của giai nhân, quay đầu đi, “Bây giờ bà nói mấy lời này thì có ích gì! Nếu có nói thì bà đến mộ của đa nói cho ông nghe!”
“Ai… Hướng Ngọ, ta có nỗi khổ của ta, con không hiểu.” Đôi mắt giai nhân rưng rưng, nhìn Cuồng nhân cao lớn, thần sắc thê lương.
“Bà vội vàng tới là để biện hộ cho nam nhân của bà? Hy vọng yêm không tiếp tục tìm hắn gây sự? Cái loại người này… Nếu không phải yêm từng phát thệ trước mộ đa, đã sớm một chưởng tát chết hắn!” Vẻ mặt Cuồng nhân tràn đầy hận ý.
“Hướng Ngọ, xem như nương cầu con, đừng tìm hắn gây sự nữa?” Giai nhân cầu xin.
“Bà còn không biết xấu hổ xưng là nương của yêm, năm đó bà cứ thế bỏ lại tiểu đệ tiểu muội, tiểu đệ thậm chí còn chưa cai sữa! Bà! Có người mẹ nào nhẫn tâm như bà không! Nếu như bà không bỏ đi, đa cũng sẽ không…” Đôi mắt Cuồng nhân bỗng nhiên ngầu đỏ.
“Hướng Ngọ, tha thứ cho ta, ta thật sự có lý do bất đắc dĩ, Hướng Ngọ…”
“Cút! Yêm không muốn thấy bà! Bà đừng đến tìm yêm nữa! Yêm sẽ không làm gì bà nhưng nam nhân của bà kia cả đời này yêm sẽ không cho hắn sống yên ổn!” Cuồng nhân vẻ mặt kích động, đôi tay xuy loạn, muốn đuổi giai nhân khỏi cửa.
“Hướng Ngọ, con nghe nương nói…”
“Câm mồm! Bà không phải nương yêm! Nương yêm đã chết từ lâu rồi! Chết cùng đa yêm!” Vẻ mặt Cuồng nhân bắt đầu trở nên không bình thường. Một chưởng đẩy giai nhân ra, muốn giành cửa ra khỏi phòng.
Giai nhân bị đẩy phải lùi lại một bước, thần sắc thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm gì đó, gọi khẽ một tiếng: “Hướng Ngọ…”
Cuồng nhân khó chịu quay đầu lại, liền nhìn thấy song chưởng của giai nhân đang yên lặng không một tiếng động đánh về nơi yếu hại giữa lưng hắn!
~*~
[1] Rượu xái (二锅头 | nhị oa đầu): Khi cất rượu, sau khi rút hết nước rượu đầu tiên (khoảng 75 độ), lấy xác rượu ra khỏi nồi sàng rê lại, tách rời hạt, lại thêm men và một số loại nguyên liệu nữa rồi cho lại vào nồi quấy đều, tiếp tục lên men chưng cất. Sau 5 ngày sẽ cất được nước rượu thứ hai (khoảng 60 độ). Rượu này thuần khiết, vẫn nguyên mùi vị, tùy nồng nhưng không cay, thơm ngon vô cùng. Nếu được chôn ủ dưới đất thêm một thời gian nữa thì uống càng ngon.
Thật thì tớ không thích từ “xái” lắm, nghe cứ như đồ thừa ‘x’ nhưng mà không biết từ nào khác nên đành dùng tạm từ này của QT.
~*~
Phương danh:
Âu Dương Nguyệt Cầm | 欧阳月琴 | Âu Dương: họ Âu Dương; Nguyệt: trăng; Cầm: đàn; Nguyệt cầm: đàn nguyệt