Ván Cược
Chương 25 :
Ngày đăng: 10:29 18/04/20
Tai nghe tiếng bước chân của ba người rời đi, vừa quay đầu lại đã thấy ngay tên ngốc nào đó đang dùng ánh mắt tức giận trừng y.
“Sao vậy??”
“A Du, ngươi nói thật cho yêm! Trong nhà ngươi giấu bao nhiêu nữ yêu tinh!”
“Ta nghĩ… vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi.” Người nào đó muốn chơi xấu nói lảng cho qua chuyện.
“A Du, ngươi đừng lừa yêm!”
“Ta không lừa ngươi mà. Ta lừa ngươi chỗ nào chứ?”
“Ngươi đừng tưởng yêm ngốc, yêm biết, yêm biết người ta tặng mỹ nhân cho ngươi là có ý gì! Yêm hỏi ngươi, hai ả mỹ nhân kia ngươi định lo liệu thế nào!” Thiết Ngưu sầm mặt, trần nửa người trên vùng dậy.
“Thiết Ngưu, ta nghĩ chuyện này ngươi không nên quản nhiều làm gì.” Nét mặt Lịch vương Hoàng Phủ Du dần chuyển lạnh.
“Tại sao yêm không thể quản? Ngươi là yêm …” vợ mà, hai chữ còn lại Thiết Ngưu không nói ra miệng, trên mặt A Du hắn thấy vẻ lạnh lùng chưa từng có.
Trái tim bỗng cảm thấy một cơn thất vọng không diễn tả nổi, Thiết Ngưu không lên tiếng. Sững sờ trong chốc lát, hắn bước qua Du, xuống giường mặc lại quần áo giày tất.
“Ngươi làm gì vậy?” Du chống một tay trên giương, nhìn bóng lưng Thiết Ngưu hỏi với giọng không vui.
Thiết Ngưu không hé răng nửa lời.
“Thiết Ngưu!” Lịch vương đứng dậy gầm lên. Không ai có thể lờ y đi như vậy, cho dù hắn là ai đi nữa!
“Yêm đi tìm đệ muội yêm.” Thiết Ngưu đứng bên giường, né tránh ánh nhìn dồn ép của A Du trả lời.
“Ngươi biết hai đứa nó ở đâu sao?” Du cười lạnh.
“Yêm sẽ tìm được!” Hắn nổi tính ngang bướng, gồng lưng xoay người bước đi.
“Thiết Ngưu, không nên ép ta nổi giận với ngươi!” Nam nhân nhấn từng chữ một.
“Ừm. Cho dù hoàng đế có anh minh đến đâu, hắn đều không thoát được một thứ, chính là ánh mắt thế nhân. Nếu như hắn muốn làm một hoàng đế anh minh, hắn đành không thể không tiếp thu ý kiến của rất nhiều người, không thể không công khai cuộc sống của mình trước mắt người khác, không thể không chịu đựng rất nhiều thứ mà hắn vốn không hề muốn chịu.
Nói ví dụ thế này, xem như ta muốn sống cả đời với ngươi, nhưng thế nhân tuyệt đối sẽ không cho phép một minh quân lập nam nhân làm hoàng hậu, cũng sẽ không cho phép một vị minh quân không có người thừa kế, hậu cung của hoàng đế cũng vĩnh viễn không thể chỉ có một người.”
“Yêm tưởng hoàng đế muốn làm gì cũng được…” Thiết Ngưu rụt rè nói.
“Được chứ. Rồi cứ thế sinh ra một đời hôn quân, nhẹ thì chết sớm, nặng thì mất nước.”
“Ý ngươi là, nếu như yêm không cho ngươi vụng trộm, Đại Á hoàng triều sẽ diệt vong?” Thiết Ngưu ngạc nhiên.
Du suýt nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết.
“Ngươi có thể đổi từ khác được không? Cái gì mà vụng trộm? Nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, huống chi ta đây đường đường là Lịch vương!”
Lườm lườm nam nhân đang gối lên bả vai hắn khua môi múa mép, Thiết Ngưu không nhịn được đáp trả một câu: “Yêm cũng là đường đường đại trượng phu, có phải yêm cũng có thể tam thê tứ thiếp không?”
“Ngươi nuôi được hết sao?” Du trực tiếp ném cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Dù yêm nuôi được hết, yêm cũng không muốn nuôi!”
“Thế nên người ta mới gọi ngươi là tên ngốc! Có nam nhân có tiền có thế nào mà không muốn trong nhà nữ nhân như mây? Chỉ cần thân thể không có bệnh kín gì, ai có thể thỏa mãn với chỉ một bà vợ!”
“Đa yêm cũng chỉ cần nương yêm!”
“Bà mẹ xuất thân tiểu thư của ngươi kia lại không cần mỗi cha ngươi!”
“Hoàng Phủ Du!”
Thiết Ngưu tức giận đến mức vung tay đẩy cái bao gấm bự trong lòng ra, rầm một tiếng sập cửa phòng chạy mất.
Sau một lúc lâu, từ trong chăn gấm ló ra một cái đầu xinh đẹp, bất mãn lầu bầu: “… Con trâu chết bầm, tính tình càng ngày càng tệ…”