Ván Cược

Chương 26 :

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Trống canh điểm năm tiếng, trừ những người họp chợ, đại đa số mọi người trong kinh thành hãy còn đang say giấc.



Lịch vương phủ.



Nội sảnh trong phòng ngủ Lịch vương lại đèn đuốc sáng trưng.



“Đêm qua, có tổng cộng bốn chiếc xe ngựa xuất phát từ phủ tướng quân, trên xe chất đầy ngói vỡ đá vụn, còn có vài cành cây lớn khô héo. Hiển nhiên Trịnh Trường Tắc đã mua chuộc tướng sĩ thủ thành, khi ra khỏi thành đêm qua, có người lặng lẽ giúp hắn mở cổng thành.”



“Thuộc hạ đã dựa theo lâu chủ phân phó, âm thầm đi theo đến một trang viên ở ngoại thành. Hiện giờ xung quanh trang viên đã sắp xếp đầy đủ nhân thủ giám thị, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.”



“Các ngươi đã tra xem trong mấy chiếc xe kia thực ra chứa gì chưa?”



Phi Long song vệ nhìn nhau một cái, Hữu vệ bẩm báo: “Quan ngân, loại mười lượng một đĩnh. Nhưng chỉ chứa trên chiếc xe thứ tư.”



(quan ngân: ngân lượng của triều đình, khi được đúc ra thường có dấu nổi của triều đình ở đáy)



“Hừ! Trịnh Trường Tắc quả nhiên là kẻ giảo hoạt! Có lẽ hắn đã dự đoán được đêm đó ta sẽ phái người giám thị hành động của hắn, có ý cho ba chiếc xe xuất phát trước để thăm dò thực hư. Giả như chúng ta không ngờ trước mà triệt hạ mấy xe này, có lẽ hắn sẽ đổi cách vận chuyển khác.”



“Lâu chủ, ngài cho rằng quan ngân kia là lượng bạc cứu tế thiên tai bị mất của quan phủ sao?”



Đăng Tiêu lâu chủ gật đầu đồng ý với ý kiến của Hữu vệ, “Nếu như ngươi là Trịnh Trường Tắc, ngươi sẽ dùng cách gì để vận chuyển số bạc còn lại đi?”



Hữu vệ mỉm cười: “Suy nghĩ mấy việc thế này cứ giao cho lão Tả đi thôi, thuộc hạ không thạo chuyện này.”



Tả vệ họ Tả liền thầm liếc Hữu vệ Dương Học Nghiên một cái. Hắn thanh thanh cổ họng, nêu ra ý kiến của mình.



“Chuyển tang vật vào buổi tối có lợi nhưng cũng có hại, Trịnh Trường Tắc thân là mệnh quan triều đình, lại có Âu dương lão tướng quân như kim bài hộ thân, hắn hoàn toàn không cần chọn cách đi đêm nửa lợi nửa hại. Tuy đã mua chuộc quan binh thủ thành, nhưng lỡ không may gặp phải quân hộ thành do Thành vương thống lĩnh, chỉ sợ rằng khó thoát khỏi việc bị chặn xe lục soát.



Thế nên, đối với hắn mà nói, ban ngày hẳn càng che dấu tốt hơn. Ban ngày hắn không cần lo lắng ánh mắt hoài nghi của người khác, có thể quang minh chính đại chuyển đồ ra từ phủ tướng quân, thậm chí có thể nhờ phủ tướng quân hộ vệ cho, thuận tiện lại đến chỗ lão tướng quân xin thêm một công văn miễn điều tra, hoàn toàn có thể không chút trở ngại qua khỏi cổng thành. Thêm nữa…”



“Thêm nữa, ban ngày Đăng Tiêu lâu không tiện ra mặt, chỉ có thể để quân hộ thành nghĩ cách chặn lại chiếc xe này.” Du mỉm cười nói.



Nghĩ nghĩ chốc lát, Dương Học Nghiên vẫn cất lời hỏi: “Lâu chủ, có phải ngay từ đầu ngài đã dự định nhường Thành vương hưởng công lao này?”



“Ngươi nghĩ sao?” Du cười như con cáo nhỏ trộm được gà.



Biến sắc, nam nhân bỗng nhiên thở dài, tựa như cực kỳ bất đắc dĩ hạ lệnh: “Hắn lại chạy. Đại khái ở vùng đông kinh thành, các ngươi mang hắn về, tốt nhất là trước buổi trưa. A, đúng rồi, chiếc xe trong trang viên kia về tay Đăng Tiêu lâu chúng ta, biết chưa?”



Phi Long song vệ hiểu ý nhận lệnh rời đi.



Sau khi song vệ đi khỏi, Thái Tiểu Vi đến trước cửa khấu kiến, Du cho gọi nàng vào.



Một chén trà nhỏ sau, Thái Tiểu Vi mang theo đôi mắt đỏ hoe ra khỏi phòng, nhận lệnh đi bắt nha hoàn Như Hồng của Âu Dương Nguyệt Cầm.



Mặt trời dần lên cao, tiếp tục lấy lý do thân thể không khỏe để trốn lâm triều, Lịch vương thay một bộ y phục bình dân chạy đến thành đông dạo chơi, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy huynh trưởng của y đang dẫn đầu một đội quân hộ thành đi qua trước mặt.



Che mặt nghiêng người nhường đường có nhóm người đi qua, Du thở dài trong lòng. Thiết Ngưu a Thiết Ngưu, ngươi thật có bản lĩnh! Mới trốn một đêm đã có thể làm cho Hoàng Phủ Du ta đứng ngồi không yên, tốt nhất ngươi đừng để ta nhanh chóng tìm được ngươi, nếu không…



Một mặt tưởng tượng trong đầu việc tha con trâu ngốc kia vào trong địa lao của vương phủ trừng phạt, một mặt lại suy nghĩ nên dùng loại hình phạt nào để hắn bị dạy dỗ nhưng không thực sự thương tổn hắn đồng thời vẫn có thể làm cho Hoàng Phủ Du y thỏa mãn, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lột sạch quần áo hắn, treo lên giá hành hình, trực tiếp dùng tay đánh mông hắn tựa như là phương pháp tốt nhất.



“Nguy rồi! Có người đụng ngã ngọc kiệu của con gái đại tướng quân! Có người phát điên!” Một tiếng rống to náo loạn cả khu chợ thành đông.



Có chuyện gì vậy? Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Du là Thiết Ngưu đã xảy ra chuyện. Tiếng rống kia thực sự quá quen thuộc với y!



Đám đông bắt đầu hoảng loạn, có người muốn chạy ra ngoài tránh tai họa, có người muốn chen vào trong hóng hớt. Du không kịp suy nghĩ, hít sâu một hơi, ẩn mình leo lên mái hiên bên đường, cúi người chạy dọc theo các nóc nhà hướng vào trung tâm đám đông.




“Do hắn, người đàn bà kia mới bỏ đa ngươi lại mà đi, cũng vì thế mà đa ngươi mới qua đời đúng không? Thế nên ngươi mới tìm đến chỗ hắn gây sự, đối địch với hắn.” Câu cuối cùng Du dùng là câu khẳng định.



Cuồng nhân không phủ nhận.



“Tại sao ngươi lại muốn phá hủy hoa viên nhà hắn?” Bỗng nhiên Du hỏi.



“Yêm tưởng cái gì ngươi cũng biết chứ!” Thiết Hướng Ngọ nhịn không được châm chọc đối phương.



“Chỉ cần có người biết, thì tức là sớm hay muộn cũng có ngày ta biết.”



Nghe y mạnh miệng như vậy, Cuồng nhân chỉ cười nhạt, hắn bình tĩnh một chút hồi tưởng lại.



“Lúc yêm tỉnh lại, phát hiện không hiểu tại sao mình lại đến hồ Động Đình, sau khi nghe ngóng thời gian, vừa khéo là thời gian hai ngày tên mặt trắng kia sẽ đi qua Động Đình, liền canh ở đó chờ hắn. Kết quả làm yêm thấy được…”



“Thấy cái gì?”



“Vội cái gì! Không phải yêm đang nói đây sao! Yêm thấy hắn nửa đêm ở hồ Động Đình thả lưới đánh cá, hơn nữa dùng cái lưới lớn vô cùng, không giống như để đánh cá, yêm thấy kì quái nên lặn xuống nhìn chút.



Vừa nhìn yêm đã phát hiện có chỗ kỳ quái, hắn cho buộc hai đầu lưới ở đáy hai thuyền lớn phía trước và phía sau, trong lưới lớn không phải cá mà là mấy chục cái rương, hơn nữa thân thuyền ngập nước rất sâu. Yêm biết trong rương kia nhất định là vàng bạc, chỉ là không biết tên mặt trắng kia tham ô từ đâu!



Sau đó yêm một đường theo hắn, phát hiện hắn đem mấy thứ trong rương giấu vào mấy hòn non bộ chậu hoa linh tinh…”



Du nghĩ tới ngay lúc đó Cuồng nhân bị thương.



“Có phải có người phát hiện ra ngươi, đánh ngươi trọng thương?”



“Trên đời này ai có thể tổn thương yêm!” Trạng thái cuồng vừa bùng lên, lại tắt ngay lập tức, khuôn mặt chính trực trông có điểm vặn vẹo.



“Là nương ngươi phải không? Chỉ có bà ta mới có thể đến gần ngươi trong trạng thái ngươi không hề phòng bị, cũng chỉ có bà ta cũng được học võ nghệ của Thiết Sơn Nông mới có thể tổn thương ngươi.”



“Ngươi sai rồi, không phải bà ta.” Sắc mặt Cuồng nhân có vẻ bình tĩnh hơn một chút.



“Há?” Du kinh ngạc. Trên đời này còn có người thứ hai có thể làm Bắc Nhạc cuồng nhân bị thương?



“Là trượng phu của bà ta.”



“Ngươi nói Trịnh Trường Tắc!” Hoàng Phủ Du đứng vụt dậy, như bầu trời mù mây bỗng nhiên quang đãng, hiện tại mọi thứ đều rõ ràng, kể cả thân phận thực sự của Trịnh Trường Tắc! Hừ, tên này quả thật biết che dấu!



Thiết Hướng Ngọ không nói cho Hoàng Phủ Du, chính lúc hắn đang trộm nhìn người đàn bà kia, nhất thời sơ suất bị người ta đánh lén trúng. Nhưng Hoàng Phủ Du dường như hiểu được trong tình huống nào hắn mới có thể bị người ta đánh lên đến mức bị thương, nên cũng không hỏi quá trình hắn bị thương.



“Đi nào, ta dẫn ngươi đi gặp đệ muội ngươi.” Cuối cùng cũng chỉnh xong áo xống, Du để lại cho Cuồng nhân một cái bóng lưng, cứ thể đi vào trong thành.



.



Lúc Âu Dương Nguyệt Cầm chạy đến tòa trang viên ở ngoại thành kia, phát hiện cả trang viên đã biến thành một biển lửa. Chút hy vọng còn sót lại kia, hy vọng của trượng phu ả cứ thế tan dần trong biển lửa, không ai biết một xe ngân lượng kia đi đâu, trang viên bị ai đốt.



Nhìn kinh thành phía sau, trượng phu ả còn đang vào triều, phụ thân ả cũng còn trong triều. Nếu ả tính toàn không nhầm, có lẽ hiện tại trượng phu và phụ thân ả đã bị thị vệ trong điện bao vây, có lẽ thánh chỉ xét nhà tra tìm cũng đã trên đường đến. Xem như trượng phu ả có thể thoát khỏi trùng vây, nhưng phụ thân đã già của ả, phụ thân không biết chuyện gì của ả…



Ta còn phải hại chết bao nhiêu người vô tội nữa mới đủ? Những người yêu ta thương ta…



Phất tay áo, ả chậm rãi đi về phía kinh thành…



~o