Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 1 :

Ngày đăng: 00:00 01/01/20


“Xin chào, tôi là Nguyệt Lão.”

Tô Tiểu Bồi đang bấm điện thoại, chuẩn bị báo cáo kết quả với bà cô ruột đã nhiệt tình sắp xếp buổi xem mặt này cho cô, không ngờ người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế đối diện lại nhiệt tình tự giới thiệu trước.

Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên nhìn anh ta, chân mày nhíu lại.

Sao lại thế này, hai hiệp rồi vẫn chưa đủ, lại còn có cả hiệp phụ à?

Tô Tiểu Bồi không để ý đến anh ta, chỉ chăm chú nói chuyện điện thoại.

“Báo cáo đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi ạ. Cháu đã gặp mặt cả hai người, người đầu tiên mặt mũi sa sầm, chẳng có phong độ gì cả, đến hóa đơn cũng không thanh toán, người còn lại thì nghiến răng trợn mắt với cháu, hậm hực bỏ đi, đã thế lại chỉ trả tiền mỗi cốc cà phê mà anh ta gọi.” Tô Tiểu Bồi vừa nói chuyện vừa nhìn sang phía đối diện. “Bây giờ lại có một người nữa đến, tự xưng họ Nhạc(1). Cô à, cô muốn giới thiệu thêm người thì chí ít cũng phải nói trước với cháu một tiếng chứ.”

(1) Từ “Nguyệt” và “Nhạc” trong tiếng Trung phát âm giống nhau.

“Họ Nhạc? Cô không hề giới thiệu người nào họ Nhạc mà.” Ở đầu dây bên kia, bà Tô Lệ vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức tìm được điểm mấu chốt trong lời nói của cô cháu gái, bà lập tức gào lên: “Sao lại mặt mũi sa sầm, nghiến răng trợn mắt, cháu đã làm gì? Lại thất bại rồi phải không? Cô đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào cũng xù lông nhím lên, con gái thì phải nữ tính một chút chứ, phải tử tế nói chuyện với người ta, phải nhỏ nhẹ dịu dàng, đoan trang lịch sự. Cháu lại không nghe lời cô chứ gì?”

“Cháu có nghe mà, cháu rất đoan trang và lịch sự, đánh giá và trả lời câu hỏi của bọn họ một cách khách quan.” Nếu không “đoan trang lịch sự” thì cô sớm đã bỏ về rồi.

Bà Tô Lệ vỗ trán. “Lần này thì thế nào? Hai người đó ra sao?”

Tô Tiểu Bồi đáp: “Cái anh chàng mặt mũi khó ưa thì luôn ra vẻ đại gia, nói sau khi kết hôn hy vọng cháu có thể tiếp tục đi làm, bởi vì anh ta muốn hai vợ chồng có thể độc lập về kinh tế, tiền ai người đó tiêu. Cái kiểu huênh hoang kiêu ngạo, coi thường người khác của anh ta, cô nhất định phải nhìn thấy mới được.”

Bà Tô Lệ không nói gì, bà không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ kiêu ngạo của anh chàng đó, nhưng bà tuyệt đối có thể hình dung ra được phản ứng của cô cháu gái.

“Cháu lịch sự hỏi anh ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, sau đó lại lịch sự nói cho anh ta biết cháu kiếm được nhiều hơn anh ta bao nhiêu. Cháu còn tốt bụng nhắc nhở anh ta rằng đây chẳng qua mới là lần đầu tiên gặp mặt, cháu chưa ưng anh ta cũng chẳng định lấy anh ta, cho nên anh ta nói chuyện này đúng là hơi thừa rồi. Cháu cũng rất lịch sự khuyên anh ta phải cố gắng làm việc hơn, vì tiền lương của anh ta thực sự chẳng đáng để kiêu ngạo như vậy. Cháu còn vô cùng lịch sự vì đã không chỉ ra cho anh ta thấy bản thân anh ta đã mắc chứng rối loạn nhân cách quá yêu bản thân. Cô xem, cháu giữ thể diện cho anh ta như thế còn gì!”

Bà Tô Lệ tức đến mức không thốt nên lời, bà sớm đã biết kết cục này mà.

Tô Tiểu Bồi tiếp tục. “Hiệp thứ hai, anh ta hễ mở miệng là lại nhắc đến mẹ. Nào là mẹ anh ta thích người biết nấu nướng, hỏi tay nghề nấu ăn của cháu thế nào, rồi thì mẹ anh ta thích tập thể dục buổi sáng, bảo cháu hàng ngày nên dậy sớm một chút để cùng bà ta ra công viên, xong lại nói tối nào mẹ anh ta cũng phải xem ti vi, cháu không được giành với bà ấy. Anh ta liến thoắng một hồi, cháu mới rất lịch sự hỏi, nếu như cháu lấy mẹ anh ta, liệu bố anh ta có để ý không? Anh ta lập tức trợn mắt nhìn cháu ra vẻ ấm ức lắm, bảo cháu nói chuyện khó nghe. Anh ta nói mấy chục câu cháu mới nói đúng một câu, giả vờ thiệt thòi cho ai xem chứ? Cháu còn chưa nói anh ta yêu mẹ quá, thực sự cần đến bệnh viện khám đấy.”

Tô Tiểu Bồi năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Thông thường ở độ tuổi này, người lớn đều lo lắng về chuyện hôn sự của con cháu trong nhà. Tô Tiểu Bồi rất hiểu chuyện này nên khi họ bảo đi xem mặt, cô cũng không cố sống cố chết kháng cự, không ngờ toàn gặp phải những gã đàn ông vô cùng đặc biệt thuộc đủ các chủng loại, khiến cô cảm thấy mình thực sự vô phúc.

Tô Tiểu Bồi vừa nói chuyện vừa ngước mắt nhìn anh chàng họ Nhạc ngồi đối diện, cô đã nói đến thế này rồi, chắc anh ta cũng sẽ biết điều mà bỏ đi.

Kết quả, anh ta không đi mà vẫn nhẫn nại ngồi đợi, khi chạm phải ánh mắt của cô, anh ta lại còn khách khí mỉm cười. Tô Tiểu Bồi nhíu mày, phớt lờ anh ta.

Ở đầu dây bên kia, bà Tô Lệ muốn giáo huấn Tô Tiểu Bồi một trận, nhưng nhất thời không tìm được câu nào thích hợp, đành nói: “Để cô nói chuyện với mấy người giới thiệu đối tượng cho cháu, như thế đúng là không được thích hợp lắm.”

“Đúng ạ, cô à, cô hiểu được thì tốt quá.” Tô Tiểu Bồi cũng không quên chớp thời cơ, vội nói: “Đã thế thì, cô ơi, cô có thể thông cảm cho cháu thêm một chút không, buổi xem mặt tối nay đã gây tổn thương tinh thần rất lớn đối với cháu, cháu bị ám ảnh mất rồi, cô để cháu nghỉ ngơi mấy tháng đi, chuyện xem mặt này cứ thong thả đã.”

“Ám ảnh cái gì?” Bà Tô Lệ ban đầu còn ngơ ngác, nhưng sau đó đã cất tiếng gầm rung cả trần nhà. “Cháu bớt kêu ca với cô đi, cô thấy những người đã xem mặt với cháu đều sẽ mắc bệnh thần kinh mới đúng.”

“Vậy thì cháu thật sự rất áy náy, đây cũng là một loại tổn thương tâm lý, cháu cần thời gian để điều chỉnh lại.”

“Cháu đừng mơ! Cháu đã trốn hai tháng trời rồi. Đừng tìm cớ nữa! Cũng đừng có lúc nào cũng nói đối phương không tốt, cháu nhìn lại bản thân mình đi, khuyết điểm cũng chẳng ít đâu. Còn nữa, thái độ nói chuyện của cháu là thế nào vậy? Tiểu Bồi à, nghe lời cô đi, cháu nghĩ xem, tuổi tác không còn nhỏ nữa, cháu cũng phải lo nghĩ một chút cho mình chứ, cứ thế này thì sẽ thành sản phụ cao tuổi đó…” Bà Tô Lệ suýt nữa phải đưa tay lên đấm ngực mới có thể dằn cơn tức lại, nếu cô cháu gái không chịu nghe lời này mà có ở đây, chắc chắn sẽ bị bà nắm lấy vai mà lắc cật lực.

“Dừng, dừng lại.” Đầu óc Tô Tiểu Bồi sắp nổ tung rồi. Một anh chàng ưng ý còn chưa thấy bóng dáng đâu, sao đã nhảy đến lúc sinh con rồi.

“Còn chuyện mẹ cháu nữa, cháu đừng có cứng đầu như vậy, mẹ cháu cũng vì tốt cho cháu thôi, cháu đừng lúc nào cũng chống đối mẹ nữa.”

Được, lại nhảy sang chuyện mẹ cô rồi. Tô Tiểu Bồi nhăn mặt, nói: “Cháu có chống đối đâu, chẳng phải là mẹ bảo cháu đổi công việc cháu liền đổi rồi sao, mẹ bảo cháu đi xem mặt thì cháu đi xem mặt rồi còn gì?”

“Cháu…” Thực ra Tô Tiểu Bồi nói cũng không sai, bà Tô Lệ không tìm được lời nào để giáo huấn cô nữa, nhưng rõ ràng tật xấu của cô cháu gái này quá nhiều, không dạy dỗ không được.

“Cô ơi, cô đã mệt chưa, mau uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi chút đi, cháu dập máy đây, cô còn phải nghe điện thoại, cháu không thể cứ chiếm dụng mãi. Cô bảo mấy người giới thiệu đối tượng cho cháu cũng nghỉ ngơi chút đi, sắp tới không cần bảo bọn họ đến gặp cháu nữa. Cháu vừa mới đổi công việc, cũng rất bận rộn. A, tín hiệu đột nhiên bị nhiễu rồi. Anh Nhạc vẫn còn ở đây, cháu phải nói chuyện với anh ta đã, cháu dập máy đây, thế nhé. “Bái bai” cô.”

Không để bà Tô Lệ có cơ hội giáo huấn, Tô Tiểu Bồi nhanh nhẹn dập máy trước, ngước mắt lên, thấy anh chàng họ Nhạc kia vẫn đang nhàn nhã ngồi trên ghế, kiên nhẫn đợi cô.

Tô Tiểu Bồi chẳng thèm để ý đến anh ta, dù sao cũng không phải người được giới thiệu đến xem mặt, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian công sức diễn kịch với anh ta.

Nhưng anh chàng này lại không hề để ý đến sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, thậm chí anh ta còn ấn tờ hóa đơn của Tô Tiểu Bồi xuống bàn, ngăn cản cô rời đi.

“Tô Tiểu Bồi, tôi đến là để thông báo với cô một chuyện quan trọng. Cô nhất định phải nghe tôi nói.”

Chuyện quan trọng? Tô Tiểu Bồi hơi chột dạ, lẽ nào có liên quan đến chuyện đó?

Cô giả vờ thản nhiên nghịch điện thoại nhưng thực chất là đang lén chụp ảnh anh chàng đối diện. Cô muốn lưu lại tất cả manh mối có thể.

“Vừa rồi anh nói anh tên là gì?” Cô ghi một chữ Nhạc bên trên bức ảnh, đợi anh ta tự khai báo lai lịch một lần nữa.

“Nguyệt Lão.”

“Nhạc gì?” Tô Tiểu Bồi khẽ nhíu mày, cô có nghe nhầm không? Hay là người này vừa nãy nhìn thấy cô đi xem mặt nên đến trêu đùa cô?

“Chính là Nguyệt Lão, người chủ quản nhân duyên trong thần thoại đó.”

Tô Tiểu Bồi lập tức gập điện thoại lại, người này chắc chắn là đến đùa bỡn mình.

“Tôi biết rồi.” Cô ném điện thoại vào túi xách, toan bỏ đi. “Anh chính là nhân viên dịch vụ môi giới hôn nhân trên mạng.”

“Không.” Anh ta nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nói đúng ra, có thể gọi là tổng giám đốc quản lý các vấn đề nhân duyên.”

Còn có cả tổng giám đốc nữa sao? Tô Tiểu Bồi thoáng chốc thấy mình quá lạc hậu, không ngờ thời buổi bây giờ đàn ông lại dùng chiêu này để bắt chuyện với phụ nữ.

Tô Tiểu Bồi giật lấy tờ hóa hơn, đứng dậy.

“Tô Tiểu Bồi, 7 giờ 13 phút tối ngày 13 tháng 7, ở cửa bắc đường Ngô Đồng, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Có hai chiếc ô tô đâm vào nhau ngay trước mặt cô, cô còn nhớ không?”

Tô Tiểu Bồi sững lại, đương nhiên là cô nhớ.

Ngày Mười ba tháng Bảy là ngày giỗ của bố cô, đường Ngô Đồng là chỗ ông gặp nạn. Cô đương nhiên nhớ rất rõ.

Hôm đó là thứ Sáu, vừa tan ca Tô Tiểu Bồi đã đến đó, cô đứng ở đầu đường, nhìn nơi mà bố cô đã ngã xuống, nhắc nhở bản thân mình không được quên. Lúc cô không chú ý, hai chiếc xe hơi đã đâm vào nhau, chỉ cách chỗ cô đứng có hai mét. Chuyện đó làm sao cô quên được?

Tô Tiểu Bồi quay lại ngồi xuống ghế, cô muốn nghe xem người này rốt cuộc định nói gì. Lẽ nào vụ tai nạn đó có thể có liên quan đến cái chết của bố cô? Nhiều năm đã trôi qua, cô vẫn chưa tìm được đầu mối hữu ích có liên quan đến hung thủ.

“Làm sao anh biết tôi có mặt ở đó?”

Anh ta hắng giọng, không trả lời câu hỏi mà nói: “Tai nạn khiến cho một người lái xe chết, một người bị thương, nguyên nhân của sự cố được kết luận là do người đã chết vượt đèn đỏ nên anh ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng đây không phải là chuyện tôi muốn nói, mà là người bị thương kia.”

Tô Tiểu Bồi chăm chú lắng nghe.

“Lời tôi nói sau đây, cô nhất định phải nhớ rõ. Anh ta tên là Trình Giang Dực, bây giờ đang nằm trong phòng VIP chăm sóc đặc biệt tại tầng hai nhăm tòa nhà số Hai, bệnh viện số Một, cô phải đi tìm anh ta, càng nhanh càng tốt.”

May mắn là hai người kia đều không nói gì nữa. Suy đoán của Đường cô nương là cách giải thích hợp lý nhất cho tình hình trước mắt, Tô Tiểu Bồi không ngốc đến mức đi phản bác lại. Cô đắn đo một hồi lâu mới hỏi bằng ngữ âm kỳ lạ, biết được hiện giờ là mùng Sáu tháng Ba năm Tĩnh Phong thứ Mười ba.

Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, lúc mình đi ngủ là ngày Hai sáu tháng Tám, qua một đêm, tức là ngày Hai bảy tháng Tám, tóm lại là cách rất xa so với mùng Sáu tháng Ba. Tĩnh Phong, là niên hiệu của vua nào nhỉ? Cô dứt khoát gạt đi không nghĩ nữa, chuyên ngành của cô không phải lịch sử, nghĩ những điều này chẳng bằng suy tính tiếp theo nên làm thế nào.

Trước hết, cô không có tiền, đây là vấn đề rất thực tế. Thậm chí cô không biết tiền ở chỗ này trông như thế nào. Là đồng, bạc hay vàng? Hay là ngân phiếu gì đó như ti vi nhắc đến?

Nghĩ xa hơn nữa, không có tiền, cô sẽ không có chỗ ở, sẽ phải chịu đói. Nghĩ gần hơn thì bây giờ đến quần áo thích hợp cô cũng chẳng có, chỉ đi chân đất, muốn xuống núi cũng khó khăn.

Ngoài ra, cô nói chuyện không giống mọi người, cô còn chưa nhìn thấy chữ viết của bọn họ, liệu có giống loại chữ mà cô biết không? Tô Tiểu Bồi nén một tiếng thở dài, nếu như không hòa nhập được với đám đông, cuộc sống của cô sẽ là một vấn đề đáng lo ngại. Gay go hơn nữa là cô không biết mình có thể đi đâu.

Tô Tiểu Bồi ngây người nhìn đống lửa.

Đường cô nương ngồi đối diện im lặng đã lâu, thấy dáng hình co quắp của nàng ta, Tô Tiểu Bồi nghĩ hẳn nàng ta đã ngủ rồi. Một cô nương bị sơn tặc bắt lại trốn được ra ngoài, nàng ta cũng kiên cường đấy chứ. Dưới ánh lửa, Tô Tiểu Bồi nhìn đỉnh đầu của nàng ta, bất giác nhớ đến một vụ án trước đây mình từng tiếp xúc, sống lại từ chỗ chết, gặp phải chuyện này dù là ai đi chăng nữa, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nảy sinh một số vấn đề tâm lý.

Tô Tiểu Bồi đột nhiên sực tỉnh, đến nước này rồi mà cô vẫn còn nghĩ đến vấn đề tâm lý của người khác làm gì chứ, vấn đề của bản thân mới là gay go nhất.

Nhưng có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi, chưa biết chừng ngủ một giấc xong khi tỉnh lại, cô sẽ phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ngủ, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tô Tiểu Bồi hạ quyết tâm thử ngủ một giấc vậy, vừa quay lại đã phát hiện tráng sĩ kia đang nhìn chằm chằm vào chân của cô, trên tay chàng chẳng biết từ khi nào đã cầm một con dao, đang cắt vào y phục của mình.

Tô Tiểu Bồi nhìn bàn chân trần của mình, vô thức rụt người lại, quay đầu nhìn tráng sĩ kia một lần nữa.

Tráng sĩ thấy Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, bèn nói: “Thất lễ rồi.” Sau đó chàng cắt nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã lấy ra mấy miếng vải thô và một cuộn kim chỉ.

Tô Tiểu Bồi ngơ ngác. Tráng sĩ nói: “Chân cô nương không có giày, làm sao xuống núi?”

“Ồ, đúng.” Tô Tiểu Bồi đã hiểu ra.

Giày thì làm không nổi, dùng vải thô khâu thành tất dùng tạm cũng được, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đi chân đất.

Cô đón lấy vải và kim chỉ, trong lòng không khỏi cảm kích vị tráng sĩ này. Một chiếc áo của chàng đã đưa cho cô mặc, bây giờ lại làm hỏng một chiếc khác để cho cô làm tất, chàng thật sự là người tốt. Không những là tráng sĩ, còn là thân sĩ nữa.

“Huynh tên là gì vậy?” Cô tiện miệng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy có chỗ không đúng, liền đổi cách hỏi: “Tráng sĩ, xin hỏi quý tính đại danh là gì?”

Nói xong câu này, Tô Tiểu Bồi không nén được thầm thở dài. Nói chuyện kiểu này thật sự là không quen.

“Tại hạ là Nhiễm Phi Trạch.” Tráng sĩ trả lời khá khách khí.

Tô Tiểu Bồi gật đầu, chuyển tầm mắt về mấy miếng vải, bày đi xếp lại, không biết bắt đầu từ đâu. Lớn bằng nhường này rồi, cô mới chỉ khâu khuy áo có một lần. Mặc kệ, cứ khâu rồi hẵng hay.

Cô bắt đầu khâu, vừa làm vừa tính toán. Nếu như thực sự hết cách thì cứ đi theo Nhiễm Phi Trạch đã, nhìn con người chàng có vẻ không tồi, chắc sẽ không nhẫn tâm ném một cô nương gặp nạn không nơi nương tựa lại quên sạch mọi chuyện như cô đi đâu nhỉ? Hoặc là cô cứ cùng chàng đưa Đường cô nương về nhà, sắp xếp ổn thỏa rồi hẵng tính?

“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch lên tiếng.

“Hả?” Tô Tiểu Bồi nhìn sang.

“Hay là để ta làm cho.”

Làm cái gì? Tô Tiểu Bồi nhìn bàn tay đang đưa ra của chàng ta, bây giờ mới hiểu, vội đem vải và kim chỉ trả lại.

Nhiễm Phi Trạch không nói gì, yên lặng gỡ số vải đã bị Tô Tiểu Bồi cuộn chặt thành một cục ra, xếp liền lại với nhau rồi nhanh chóng khâu chúng lại. Tô Tiểu Bồi nhìn động tác điêu luyện của chàng mà không khỏi toát mồ hôi. Chẳng mấy chốc, một đôi giày vải đã hiện ra.

Nhiễm Phi Trạch đưa giày cho cô, Tô Tiểu Bồi cảm tạ rồi nhanh chóng xỏ chân vào. Phần lòng bàn chân, chàng còn đặc biệt khâu thêm mấy tầng vải nên tương đối chắc chắn. Tô Tiểu Bồi càng cảm thấy trước khi tìm được biện pháp tốt hơn, cô nhất định phải đi theo vị tráng sĩ tốt bụng này.

Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại hỏi: “Cô nương, ngày mai ta tiễn Đường cô nương về trấn Thạch Đầu, cô nương có cùng đi không?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Tô Tiểu Bồi cuống quýt gật đầu thật mạnh. Cô để ý thấy chàng đã đổi đại từ khiêm xưng “tại hạ” thành “ta”, tức là đã chủ động rút ngắn sự xa cách, đối với cô mà nói đây là khởi đầu khá tốt đẹp.

“Đến trấn Thạch Đầu rồi, cô nương chắc đã có dự định?”

Nào có dự định gì, Tô Tiểu Bồi không cần giả vờ đáng thương, bởi dáng vẻ của cô đã đủ hoang mang sợ hãi rồi.

Nhiễm Phi Trạch không chút biểu cảm, tay thì khều khều đống lửa nhưng mắt vẫn nhìn Tô Tiểu Bồi, nói tiếp: “Ta vốn nên tương trợ cô nương nhiều hơn, có điều lực bất tòng tâm, cô nương chớ trách. Ta thân chẳng có của cải gì, thực sự không tiện chăm nom cô nương.”

Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, chàng đang nhắc khéo cô đừng bám lấy chàng nữa sao?

Cô thẳng thừng hỏi luôn: “Ý tứ của tráng sĩ là trên người không có tiền, không cách nào tiếp tế ta, là như vậy phải không?”

Nhiễm Phi Trạch ngập ngừng một chút, Tô Tiểu Bồi cho rằng chàng không ngờ cô sẽ hỏi thẳng thế, cô cảnh giác hơn, nghĩ đến chuyện phụ nữ thời cổ đại chắc đều rất e thẹn, thế là âm thầm nhắc nhở bản thân phải cẩn trọng trong nói năng hành xử. Nhưng sau đó, cô thấy Nhiễm Phi Trạch lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, mắt lộ ý cười, trả lời: “Ý của cô nương rất phải.” Chàng ta không một chút lúng túng ngượng ngùng, lại còn thẳng thắn đồng ý với nhận định của cô.

Lúc này đến lượt Tô Tiểu Bồi ngơ ngác, sau đó cũng hiểu ra. Cô giống như chàng ta, lời nói của đối phương phải trải qua não bộ kiểm duyệt mới hiểu rõ. Không phải là không hiểu, mà là cảm thấy không quen nghe cách nói chuyện như thế.

Tô Tiểu Bồi nhất thời không biết phải làm gì, chỉ gật đầu, không phản bác, đành phải bớt lời một chút. Nhưng mà vị Nhiễm tráng sĩ này thật là… thẳng thắn nói chuyện mình nghèo như vậy, cự tuyệt dứt khoát như vậy, đúng là…

Cô không tìm được tính từ nào thích hợp để diễn đạt, cũng không nghĩ ra được cách gì hơn, bèn quyết định đi ngủ. Chưa biết chừng khi tỉnh ngủ mở mắt ra, cô đã quay về phòng mình rồi cũng nên.

Tô Tiểu Bồi ôm đầu gối, cuộn người nhắm mắt lại. Kết quả cô thật sự ngủ rất say.

Khi cô mở mắt ra, vẫn là khu rừng đó. Đống lửa trước mặt đã cháy rụi, ánh nắng mặt trời buổi sớm xuyên qua tán lá chiếu xuống mặt đất, giống như những miếng vàng nhỏ, trên khóm hoa cỏ dại đọng lại những giọt sương long lanh trong suốt. Khung cảnh thực sự rất đẹp, đối với Tô Tiểu Bồi mà nói cảm nhận này thật mới mẻ, cô chưa từng ở lại chốn rừng sâu núi thẳm bao giờ.

Đường cô nương và Nhiễm Phi Trạch đều đã dậy, đang đi lại xung quanh. Thấy Tô Tiểu Bồi tỉnh rồi, họ chào hỏi với cô mấy câu. Tô Tiểu Bồi biết được tên đầy đủ của Đường cô nương là Đường Liên. Nhận thấy nàng ta rất mong được nhanh chóng về nhà, Tô Tiểu Bồi duỗi cái chân hơi tê mỏi, rồi đứng lên. Cô không có nhà để về, phải nghĩ cách khác thôi. Tô Tiểu Bồi cẩn thận nhìn chiếc áo khoác của nam giới rộng rãi cổ quái trên người, cô thử cử động cánh tay, thấy có phần bất tiện.

Được rồi, được đến đâu hay đến đó vậy, cô dù sao cũng từng là bác sĩ tâm lý, biết cách khắc phục tâm trạng xấu và những vướng mắc tâm lý.

Nhưng sự thực còn khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tô Tiểu Bồi. Có vài tình huống không phải dùng tri thức chuyên môn và tố chất tâm lý là có thể khắc phục được.

Ví như chuyện đi đường núi lúc này đây.

Tô Tiểu Bồi cảm thấy bàn chân mình nhất định đã bị cọ xát đến trầy da rồi, cô đau đến mức mỗi lần giẫm chân bước đều là một sự giày vò. Không chỉ lòng bàn chân đau mà hai chân cô cũng sắp tàn phế rồi. Trước nay cô chưa từng biết hóa ra đường núi lại khó đi như vậy, hơn nữa còn gần như không thấy điểm dừng ở đâu. Cô thở hồng hộc, kéo lê hai chân nặng nề sắp không nhấc lên nổi, nghiến răng gắng sức bám theo Nhiễm Phi Trạch.

Nhiễm Phi Trạch đi đầu. Chàng cõng một chiếc tay nải lớn, giống như cõng một va ly hành lý khổng lồ trên lưng, cũng may là chàng cao lớn lực lưỡng nên chiếc tay nải đó không thể nuốt chửng dáng người chàng. Ước chừng trọng lượng của tay nải đó, Tô Tiểu Bồi chỉ nhìn thôi đã cảm thấy mình không vác nổi.

Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại bước đi vô cùng nhanh nhẹn. Thậm chí chàng còn chưa ăn sáng. Chàng đem chiếc bánh duy nhất mình có chia cho Tô Tiểu Bồi và Đường Liên, lại lấy nước trong túi ra cho bọn họ uống.

Thực lòng Tô Tiểu Bồi cảm thấy chiếc bánh đó vô cùng khó ăn, cái túi đựng nước kia cũng không biết được làm từ chất liệu gì, và bị bao nhiêu người uống qua rồi, nhưng cô biết vào lúc này không thể kén chọn, cho nên cô miễn cưỡng ăn bánh, uống nước. Còn Nhiễm Phi Trạch thì bụng rỗng đưa hai cô gái yếu ớt xuống núi.

Mới đầu Tô Tiểu Bồi còn có thể bắt kịp bọn họ, nhưng rồi thời gian trôi qua, bàn chân của cô bắt đầu đau, cẳng chân cũng bắt đầu nặng nề, cô dần dần rớt lại sau cùng. Đường Liên tuy không sải bước thoăn thoắt, nhưng cũng được coi là đi nhanh như bay.

Chỉ có Tô Tiểu Bồi lê hai chân nặng nhọc di chuyển.

Dọc đường, Nhiễm Phi Trạch không hề oán thán nửa lời, cứ đi được một đoạn chàng liền dừng lại đợi một lát. Ngược lại, Đường Liên tỏ ra vô cùng sốt ruột. Cũng đúng thôi, người ta vừa mới thoát khỏi hang hùm miệng cọp, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, không ngờ lại bị Tô Tiểu Bồi làm vướng chân.

Tô Tiểu Bồi không nói gì, cô thân là người hiện đại, hàng ngày lại ngồi nhiều hơn đi, bình thường cũng hay lái xe, thật sự không có cơ hội thử qua việc đi bộ đường dài như thế này. Cô kiên cường không than mệt, không kêu đau, không nài nỉ dừng lại nghỉ ngơi, chỉ gắng sức bắt kịp hai người.

Cứ như thế, từ sáng sớm đến tận lúc mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Tô Tiểu Bồi chẳng biết rốt cuộc đã đi bao lâu rồi, chân của cô thực sự quá đau, gần như không còn cảm giác nữa. Chính vào lúc cô tưởng rằng hôm nay chắc sẽ phải đi bộ đến chết thì Nhiễm Phi Trạch tuyên bố đã đến trấn Thạch Đầu.