Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 2 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Trấn Thạch Đầu tuy tên gọi là Thạch Đầu(1), nhưng không phải được xây dựng bằng đá. Án ngữ ngay đầu trấn là mấy căn nhà bằng đất.



(1) Tảng đá.



Tô Tiểu Bồi nhìn thấy nhà cửa, mừng như được từ núi hoang về với nhân gian. Nhưng cô không dám thả lỏng, bởi cô biết, với tình trạng hiện tại của mình, hễ dừng lại thì chắc chắn sẽ không đi nổi nữa.



Đi đến đây, Đường cô nương tỏ ra khá kích động, cuối cùng không kìm nén nổi nữa, tròng mắt thoắt cái đã đỏ hoe, bước chân lại chậm hơn cả Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi có thể hiểu được tâm trạng của nàng ta, muốn an ủi đôi câu, nhưng đôi chân tàn tạ bị giày vò khiến cô chẳng còn tinh thần nói chuyện nữa.



Vào trấn, Đường cô nương dẫn Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi vòng trái rẽ phải xuyên qua mấy con đường, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.



Trước cánh cửa đó, một người đàn bà ôm chiếc nồi sành đang chuẩn bị bước vào nhà, nhìn thấy bọn họ, bà ta kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, chiếc nồi sành trong tay “choang” một tiếng, rơi xuống mặt đất. Bà ta lao về phía Đường cô nương.



“Liên nhi!”



“Mẹ!”



Hai mẹ con ôm nhau khóc. Cảnh tượng này khiến Tô Tiểu Bồi thật lòng vui mừng thay bọn họ, cũng có chút ngưỡng mộ, bây giờ cô rơi vào hoàn cảnh này, chẳng biết sau này sẽ ra sao. Không nghĩ xa xôi, đơn giản ngay lúc này đây, bàn chân và cẳng chân cô đều đau đến mức sắp không đứng nổi nữa rồi, miệng thì khát bụng thì đói, hai mắt cứ hoa lên.



Tiếng khóc của hai mẹ con thu hút rất nhiều người kéo đến, thấy hóa ra là đại khuê nữ Đường gia đã quay về, mọi người mồm năm miệng mười quây lại. Tô Tiểu Bồi cũng không phân rõ được thân phận của những người đó, chỉ nghe mọi người ríu rít nói Đường cô nương mệnh lớn, bị sơn tặc bắt đi rồi còn có thể sống sót trở về.



Đường Liên cúi đầu không nói gì, đây chẳng phải chuyện vẻ vang gì, nàng ta cũng biết bị sơn tặc bắt đi nhiều ngày như vậy, những hương thân phụ lão này chưa biết chừng đã đồn đại điều gì rồi, thanh danh nàng ta sợ là sớm đã chẳng còn nữa, nên chỉ cúi đầu, bối rối ngậm chặt miệng.



Đường phu nhân cũng cùng một tâm tư, con gái còn sống quay về giống như kỳ tích, trong lòng bà ta đương nhiên vui mừng khôn xiết, nhưng khoảng thời gian này lời đồn thổi không hay nghe đã nhiều nên bà ta rất cảnh giác, vội chuyển đề tài, hỏi Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi là ai.



Đường Liên không thuật lại tỉ mỉ chuyện cũ, chỉ nói mình lạc đường trên núi, được Nhiễm Phi Trạch cứu giúp và đưa về nhà.



Đường phu nhân nghe xong cuống quýt cảm tạ, gọi Nhiễm Phi Trạch là ân công, ân nhân, Nhiễm Phi Trạch khách khí đáp lại đôi câu. Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh thật sự chịu không nổi nữa, cô biết bộ dạng mình bây giờ nhất định rất cổ quái nhếch nhác, cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của mọi người đang chĩa vào mình, nhưng dù vậy cô cũng bắt buộc phải ngắt lời bọn họ.



“Vị đại tỷ này.” Nên gọi là đại tỷ phải không nhỉ? Người phụ nữ này tuy hơi già một chút, nhưng tuổi tác có vẻ không lớn lắm, Tô Tiểu Bồi cảm thấy bà ta chắc chưa đến bốn mươi, gọi là đại nương chắc là hơi quá.



Nhưng tiếng “đại tỷ” vừa cất lên, ánh mắt của tất cả mọi người đã nhất loạt quét đến, ngay cả Nhiễm Phi Trạch cũng quay sang nhìn cô.



Tô Tiểu Bồi không biết có chỗ nào không đúng, nhưng cô quyết định vờ như không thấy, tiếp tục mặt dày, hắng giọng nói: “Ân công cho đến giờ chưa uống một ngụm nước, chưa ăn một miếng cơm nào đó.”



Cô đi cùng Nhiễm Phi Trạch, bọn họ cho chàng nước uống cơm ăn, hẳn là cũng sẽ không bỏ sót cô.



Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, Tô Tiểu Bồi tiếp tục giả bộ không thấy.



Đường phu nhân lúc này đã hiểu ra, vội nói: “Đúng là lễ nghi không chu toàn, ân công chớ trách. Mời vào nhà, ta sẽ đi chuẩn bị trà và cơm ngay.”



Đường phu nhân nói xong liền quay người chào hỏi mấy câu với hàng xóm láng giềng, mọi người lưu luyến không nỡ tản đi, hai mẹ con Đường gia lúc này mới mời Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch vào nhà.



Nhiễm Phi Trạch không chút khách khí, cõng chiếc tay nải siêu lớn của chàng vào. Tô Tiểu Bồi nhịn đau, vội tập tễnh theo sau.



Hai người ngồi trong phòng khách của Đường gia. Tô Tiểu Bồi nhìn quanh gian phòng khá lớn, đồ đạc tuy đơn giản nhưng sạch sẽ gọn gàng, cô không biết cuộc sống mọi người ở đây thế nào, cho nên không phán đoán được gia cảnh của Đường gia ra sao.



Đường phu nhân nhanh nhẹn mang trà lên cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, sau khi nói vài câu khách khí liền đưa con gái vào phòng, rõ ràng hai mẹ con có rất nhiều chuyện cần hàn huyên.



Tô Tiểu Bồi một hơi uống hết hai cốc trà, cũng coi như áp chế được sự khô rát khó chịu trong cổ họng.



“Đại tỷ?” Nhiễm Phi Trạch bỗng lên tiếng.



Tô Tiểu Bồi quay lại, vừa khéo nhìn vào đôi mắt mang ý cười của chàng, mới đầu còn tưởng rằng chàng ta đang gọi mình, sau mới hiểu ra, xung quanh không người, cô cũng không sợ mất mặt, bèn hỏi thẳng: “Vậy nên gọi là gì?”



“Nên xưng hô ra sao?” Nhiễm Phi Trạch nói.



Tô Tiểu Bồi thoáng sửng sốt. Chàng đang chỉnh lời nói của cô sao?



Cô sầm mặt xuống, sửa lại theo ý chàng: “Tạ tráng sĩ chỉ giáo. Vậy mẫu thân của Đường cô nương, nên xưng hô ra sao?”



“Phải gọi là phu nhân.”



“Chẳng phải người có tiền mới được gọi là phu nhân sao?”



Nhiễm Phi Trạch nhìn nàng một lần nữa, Tô Tiểu Bồi hiểu ý chàng đang chê cô bất lịch sự. Chàng hỏi: “Người nào dạy cô nương như vậy?”



Tô Tiểu Bồi chột dạ xoa xoa mũi, được thôi, cô không những ăn vận cổ quái, lại còn nói năng thô tục. Không phải lỗi của cô, đều trách “am ni cô” cả.



“Ta chẳng nhớ gì cả, chẳng nhớ gì hết.”



Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, không nói gì nữa.



Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Tráng sĩ, vậy vì sao bà ấy không tự xưng là nô gia?”



Ánh mắt Nhiễm Phi Trạch nhìn cô càng cổ quái hơn, nhưng chàng vẫn ném ra hai chữ: “Lớn tuổi.”



“Ồ.” Tô Tiểu Bồi hiểu rồi, trưởng bối đối với tiểu bối thì không cần dùng loại từ khiêm xưng này phải không? Thực ra cô còn có rất nhiều điều nghi vấn, nhưng không dám hỏi tiếp.



Lúc này Nhiễm Phi Trạch lại hỏi: “Cô nương có dự tính gì chưa?” Lại nữa. Tô Tiểu Bồi uống thêm một ngụm trà, cố gắng trả lời với vẻ thản nhiên. “Chẳng phải tráng sĩ không có tiền à, chúng ta cứ uống miếng nước, ăn bữa cơm trước đã, sau đó hẵng bàn chuyện lâu dài.”



Nhiễm Phi Trạch nhướn mày lên, ai với ai phải bàn chuyện lâu dài?



Tô Tiểu Bồi mặc kệ ánh mắt của chàng, cô biết Nhiễm Phi Trạch đã nói là chàng không thể đưa cô theo, cô phải tự nghĩ cách sắp xếp cho mình. Nhưng cô không nơi nương tựa, có thể làm gì được đây? Đương nhiên là phải cùng người có năng lực lại lương thiện là chàng bàn tính chuyện dài lâu rồi.



Vô liêm sỉ có lúc thật sự không thể coi là khuyết điểm.



Nhiễm Phi Trạch không đáp lời. Chàng nhướn mày nhìn Tô Tiểu Bồi, rồi tiếp tục uống trà, giống như chẳng hề bận tâm đến lời nói của cô.



Tô Tiểu Bồi cũng trầm lặng, không đeo bám, không giải thích, chỉ uống trà.



Lúc này bên ngoài có người hét lên: “Ông chủ Đường về rồi.” Lại có người la to: “Ngô giáp trưởng(2) đến rồi.”



(2) Theo quản lý hành chính thời phong kiến, mười hộ được gọi là một giáp, mỗi giáp chọn ra một người đứng đầu quản việc gọi là “giáp trưởng”.



Hóa ra đám người thích đưa chuyện muốn xem náo nhiệt kia vẫn chưa giải tán hết, không tiện vào nhà, họ đành đợi ở trước cửa nghe ngóng tình hình. Vừa rồi Đường Liên quay về, sớm đã có người chạy đi thông báo cho cha con Đường gia ở cửa tiệm rồi.



Cùng với tiếng hét, cửa phòng bị đẩy ra, Tô Tiểu Bồi ngước mắt lên, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi và một thiếu niên độ hơn mười tuổi bước vào, phía sau còn có một ông già râu tóc hoa râm.



Mẫu thân của Đường Liên là Lý thị nghe thấy động tĩnh nhanh chóng đi ra, đôi mắt đỏ mọng, ắt là đã khóc một trận. Nhìn thấy hai người kia, bà ta liền kêu lên “quan nhân”, nói rồi nước mắt lại lã chã rơi.



Phụ thân của Đường Liên tên là Đường Trung, lúc này sắc mặt của ông ta rất khó coi.



Con gái hai tháng trước bị sơn tặc bắt đi, lúc đầu ông ta lo lắng đau lòng, vừa báo quan vừa nhờ cậy hàng xóm láng giềng cùng đi tìm người, nhưng thời gian trôi qua, bóng dáng con gái chẳng thấy đâu, trái lại lời đồn thổi bóng gió đã nổi lên. Đường Trung là người trọng thể diện, không chịu được điều này, mắt thấy con gái chẳng có tung tích, thời gian lâu như vậy rồi, nghĩ chắc lành ít dữ nhiều, trong lòng ông ta buồn bã đau đớn, thực sự coi như nàng ta đã chết rồi.



Đến khi lời ra tiếng vào ngày càng ít đi, trong lòng ông ta mới nhẹ nhõm hơn một chút, thỉnh thoảng nghĩ đến cảnh ngộ con gái gặp phải, tuy vẫn buồn bã, nhưng cũng hy vọng chuyện này nhanh chóng qua đi, không ai nhắc đến nữa thì tốt. Không ngờ rằng, hôm nay ăn cơm trưa xong, mới cùng con trai ra tiệm chưa được bao lâu thì có người hàng xóm chạy đến báo tin Đường Liên còn sống quay về.



Đường Trung bàng hoàng cả người, không thể nói là không vui mừng, nhưng sự trong sạch của con gái ông không còn nữa, Đường gia ắt sẽ lại bị người ta chỉ trỏ. Ông ta vội vàng đóng cửa tiệm, mang theo con trai Đường Tùng cùng về nhà.



Đường Lý thị và Đường Trung đứng một bên nói chuyện.



Mấy người này vừa vào cửa, Nhiễm Phi Trạch liền đứng dậy, Tô Tiểu Bồi bắt chước chàng, vội vàng bật dậy. Nhưng chân cô thực sự rất đau, trước đó vẫn luôn đứng thì còn được, bây giờ ngồi xuống rồi lại đứng lên, cảm thấy hai chân giống như bị xe nghiền qua vậy, cô đau đến mức xuýt xoa kêu, thiếu chút nữa thì ngã.



Nhiễm Phi Trạch tóm lấy một cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng người lên.



Đường Trung nghe Đường Lý thị nói rõ tình hình xong, bước đến cảm tạ Nhiễm Phi Trạch. Trước tiên, ông ta chắp tay chào “Nhiễm tráng sĩ”, nói lời cảm ơn, lại giới thiệu thân phận của mình. Nhiễm Phi Trạch cũng chắp tay, chào lại một tiếng “Ông chủ Đường”, còn nói những lời khách khí như: “Chỉ là chút việc cỏn con, không cần cảm tạ…”



Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh nghe những lời đối thoại khô cứng của họ, cứ mãi phân vân có phải là người thời cổ đại dùng hết một nửa tinh lực vào những thứ gọi là lễ nghi và khách khí này hay không.



Đang thất thần, Đường Trung bỗng nhìn sang phía cô, chắp tay lại, hỏi: “Vị này là…?”



Tô Tiểu Bồi căng thẳng một hồi, sau đó học theo bộ dạng của Nhiễm Phi Trạch chắp tay lại, cất tiếng gọi: “Ông chủ Đường.” Tất thảy những người có mặt trong phòng lại nhất tề nhìn cô chằm chằm, ngoại trừ Nhiễm Phi Trạch, cô liếc nhìn chàng một cái, thấy khóe miệng chàng



cong lên.



Gay go rồi, lễ nghi của cô chắc chắn lại sai rồi. Trên ti vi diễn như thế nào nhỉ? Là hai bàn tay chắp lại đặt ở một bên người rồi khẽ nhún một cái phải không nhỉ? Tô Tiểu Bồi đầu óc trống rỗng, dù sao thì hai chữ “nô gia” cô cũng không nói ra được, nhún khẽ cô cũng không làm được, thôi mặc kệ, sai thì sai, trên ti vi chẳng nói cái gì mà nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết còn gì!



Nhiễm Phi Trạch hình như đã cười đủ, cuối cùng giúp cô giải vây. “Vị cô nương đây cũng là tình cờ gặp trong núi, bị mắc bệnh quên hết mọi chuyện, chư vị chớ trách.”



Mọi người hiểu ra, cho dù trong lòng không vui cũng không tiện biểu hiện ra ngoài, thế là lại cùng nhau khách khí một hồi nữa. Tô Tiểu Bồi sớm đã học được dáng vẻ ngoan ngoãn của một cô nương, có thể không nói chuyện thì không nói chuyện, có thể không cử động thì không cử động, thực sự cẩn trọng ngôn hành.



Đường Trung dặn dò vợ mình chuẩn bị chút đồ ăn để chiêu đãi ân nhân, còn ông ta đưa con trai và ông lão kia đi vào phòng trong. Tô Tiểu Bồi đoán bọn họ đi tìm Đường Liên nói chuyện. Cô đột nhiên lo lắng, con tin bị bắt cóc sau khi được giải cứu đa số sẽ nảy sinh trạng thái tâm lý tiêu cực… Không biết Đường Liên sẽ ra sao.



Cô nhỏ giọng hỏi Nhiễm Phi Trạch: “Tráng sĩ, vừa rồi bọn họ nói chuyện, huynh có nghe ra được ông lão đó là ai không?”



Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, trả lời: “Là giáp trưởng.”



“Giáp trưởng là gì?”



“Mười hộ một giáp, mỗi giáp đều lập ra một giáp trưởng. Cô nương, những điều này cũng không nhớ sao?”



Mười hộ một giáp, giáp trưởng? Tô Tiểu Bồi băn khoăn một chút, đoán xem chức danh đó có phải giống tổ trưởng tổ dân phố hay khu dân cư hay không. Đúng lúc đó, cô nghe thấy Đường Liên ở trong phòng khóc gọi một tiếng: “Cha!” Tiếp đó là giọng của nam giới rất mơ hồ, không nghe rõ được.



Đường Lý thị nghe theo lời dặn dò của Đường Trung, vào bếp làm đồ ăn cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi nên không ở bên cạnh Đường Liên, Tô Tiểu Bồi rất lo lắng.



Đợi một hồi lâu, tiếng khóc trong phòng đã dừng, Đường Lý thị cũng bưng ra hai bát mỳ, Nhiễm Phi Trạch rất lễ độ cảm tạ rồi đón lấy, Tô Tiểu Bồi cũng học theo dáng vẻ của chàng. Đường Lý Thị lại vội vàng bưng một bát nữa đi vào phòng trong, Đường Liên giống như bọn họ, cũng chưa ăn cơm.



Tô Tiểu Bồi đói lắm rồi, cô vừa vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, vừa hùng hục ăn mỳ. Nhiễm Phi Trạch đến ăn mỳ mà bộ dạng cũng nho nhã từ tốn, không nhanh không chậm.



Cử chỉ của chàng thật sự là không hề hợp với thân hình cao to và chiếc tay nải siêu lớn kia. Tô Tiểu Bồi vừa nghĩ vừa nhanh chóng ăn hết sạch bát mỳ, đến nước canh cũng không chừa lại.



Chẳng mấy chốc, Đường Lý thị lại bước ra, nhỏ giọng nói: “Đa tạ ân công, trong nhà có việc, không tiện giữ ân công lâu, tiếp đãi không chu đáo, ân công chớ trách.”
“Tráng sĩ yên tâm trăm phần trăm đi, ta chết cũng sẽ không bảo tráng sĩ lấy ta.” Như thế này đã đủ độ chắc chắn rồi chứ?



Xem ra là đã đủ. Nhiễm Phi Trạch gật đầu, cuối cùng bước đến, ngồi xổm xuống đỡ chân Tô Tiểu Bồi lên.



Mặt Tô Tiểu Bồi bỗng chốc ửng hồng, đi bộ cả ngày trời, cô biết chân mình bẩn đến mức nào, tuy trông mong được giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch nâng bàn chân bốc mùi của mình lên, cô vẫn cứ cảm thấy vô cùng ngại ngùng.



Nhưng ngay sau đó dưới chân truyền đến cảm giác đau buốt, cô không nhịn được hét lớn, bỗng chốc cảm giác ngại ngùng kia hoàn toàn bay biến.



Nhiễm Phi Trạch dừng lại, quay người đi lấy kéo. Tô Tiểu Bồi gắng nhịn khóc, nhìn chàng cắt chiếc tất vải, chân cô bị chà xước sưng phồng thành những bọng máu, tất và bùn đất dính cả vào vết thương.



Nhiễm Phi Trạch múc nước mang đến, giúp cô rửa sạch hai bàn chân bị thương. Tô Tiểu Bồi đau đến mức ôm lấy chân run rẩy, cắn chặt môi, rốt cuộc cũng nuốt được nước mắt vào trong.



Nhiễm Phi Trạch lại lục tìm trong chiếc tay nải to đùng của chàng, moi ra được hai lọ thuốc, một lọ dạng bột, một lọ dạng cao, trộn lại với nhau rồi thoa thuốc lên chân Tô Tiểu Bồi, sau đó cắt hai miếng vải sạch sẽ, bọc chân của cô lại. Động tác của chàng nhanh nhẹn như thể rất có kinh nghiệm băng bó.



Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch làm, lại thấy may mắn vì đã gặp được chàng khi lạc đến chỗ quỷ quái này, nếu không thật sự cũng chẳng biết bây giờ cô đã rơi vào tình cảnh nào.



Nhiễm Phi Trạch băng bó chân cho Tô Tiểu Bồi xong, lại khẽ vỗ vào bắp chân nhỏ nhắn của cô, cô thét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy chân đổ người xuống giường.



Nhiễm Phi Trạch thở dài, lại mang ra một bình rượu thuốc. “Cô nương tự xoa thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ bấm huyệt hoạt huyết cho cô nương, nếu không thì mấy ngày tới đây e là chân của cô nương sẽ rất đau đớn, để lại mầm bệnh thì gay đó.”



Chàng đặt chiếc bình xuống rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.



Tô Tiểu Bồi một lần nữa vật vã cởi quần ra, xoa rượu thuốc lên chân, rồi lại gắng sức mặc quần vào. Cô vừa nén đau vừa thở phì phò. Rồi lại gọi Nhiễm Phi Trạch quay vào, cô mệt đến mức không nhăn nhó nổi nữa.



Kết quả, thử thách thực sự vẫn ở phía sau.



Nhiễm Phi Trạch bắt đầu bóp chân bấm huyệt cho cô, trận đau đớn đó thực sự là bi thảm nhất trần gian.



Tô Tiểu Bồi rên rỉ ngã vật lên giường, vô thức giãy giụa gạt tay Nhiễm Phi Trạch ra.



Lần này không kìm nén được nữa, nước mắt cô lã chã rơi xuống. Trong ký ức của Tô Tiểu Bồi, lần cuối cùng cô khóc là khi bố cô qua đời.



Cô gào khóc cả nửa ngày, Nhiễm Phi Trạch cuối cùng đành dừng tay, nghiêm giọng hỏi: “Cô nương, điểm huyệt câm và cắn khăn vải, cô nương lựa chọn loại nào?”



“Hả?” Tô Tiểu Bồi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, mơ màng không biết chàng đang nói gì.



“Cô nương kêu lên những tiếng bất nhã, ở đây cửa mỏng vách thưa, sợ là sẽ gây dị nghị.”



“Hả?” Tô Tiểu Bồi tiếp tục mù tịt.



“Điểm huyệt câm hoặc cắn khăn vải, cô nương chọn một loại đi.” Nhân sĩ chính nghĩa Nhiễm Phi Trạch vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc.



Tô Tiểu Bồi cuối cùng đã hiểu ra, thật muốn nói rõ cho chàng biết, trong cuộc đời hai mươi bảy năm có lẻ của cô, cô thật sự chưa từng làm chuyện đó đâu nhé!



“Chọn khăn vải!” Tô Tiểu Bồi nghiến răng nghiến lợi đáp.



Chân đau, tim càng đau, đây thực sự là thế giới khiến người ta tuyệt vọng! Cô không phục! Tuyệt đối không phục!



Nhưng chuyện khiến cô không phục trong thế giới này còn rất nhiều. Ví dụ đi vệ sinh, tắm rửa, hay là đánh răng…



Đêm nay, Nhiễm Phi Trạch tự múc nước trong giếng, sau đó tắm rửa ở ngoài sân, tiếng nước chảy khiến Tô Tiểu Bồi nghe thấy mà thèm. Hôm nay cô đã đi bộ cả ngày trời, khắp người toàn bùn đất lẫn mồ hôi, thật sự rất cần được gội đầu tắm rửa.



Nhưng bây giờ hai chân cô giống như tàn phế, ngồi trên giường hoàn toàn không dám cử động bừa bãi. Bảo cô ra ngoài múc nước khiêng về phòng, việc khó thế này vượt quá khả năng hiện tại của cô.



Nhưng chuyện tắm rửa cố quên đi thì thôi, hễ nhớ đến thì càng lúc càng cảm thấy khắp người bức bối khó chịu, không được tắm rửa đúng là một cực hình.



Tô Tiểu Bồi chuẩn bị tâm lý, dù sao đến nước này rồi, mặt dày thêm lần nữa cũng chẳng sao.



Thế là đợi Nhiễm Phi Trạch tắm rửa sạch sẽ, vui vẻ quay về, cô liền nói: “Tráng sĩ, xin hãy giúp đỡ, giúp ta múc một thùng nước mang vào đây đi.”



“Làm gì?”



“Tắm rửa.”



Ở thế giới này, nữ tử mà nói với nam tử thế này có vẻ không thỏa đáng lắm? Không sao cả, tráng sĩ chắc cũng đã quen với kiểu nói chuyện của cô rồi, Tô Tiểu Bồi tự nhủ.



Nhiễm Phi Trạch đúng là không hề tỏ ra kinh ngạc, chàng chỉ nhìn xuống chân của Tô Tiểu Bồi, không nói gì.



“Tráng sĩ, huynh xem, chân cẳng ta thực sự bất tiện, đợi vết thương của ta khỏi rồi, ta nhất định sẽ báo đáp tráng sĩ, đến khi đó đổi lại sẽ là ta làm việc.”



Đúng là khoác lác không biết ngượng, da mặt Nhiễm Phi Trạch giật giật, biểu cảm đó rõ ràng là không tin. Chỉ cần xem bản lĩnh khâu tất của nàng, chàng còn có thể hy vọng nàng biết làm việc khác ư?



Tô Tiểu Bồi không ba hoa thêm nữa, dù sao cô cũng nói hết lời rồi.



Nhiễm Phi Trạch rốt cuộc vẫn ra ngoài, chẳng mấy chốc mang đến cho Tô Tiểu Bồi một thùng nước, lại ném cho cô một chiếc khăn vải, sau đó đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.



Tô Tiểu Bồi lết đến cạnh thùng nước, ngồi lên ghế, cởi đồ tắm rửa.



Nước rất lạnh, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn kỳ cọ vui vẻ. Không gội đầu được, cô chỉ có thể lau qua tóc. Tắm gội xong thì cũng mệt chả khác gì đi đánh trận.



Gọi Nhiễm Phi Trạch vào, chàng im lặng giúp cô dọn dẹp, trong lòng Tô Tiểu Bồi vô cùng cảm kích, ra sức cảm ơn.



Nhiễm Phi Trạch không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ lo làm việc của mình, bới tìm trong tay nải một hồi rồi lại ra ngoài, bận rộn một lát mới quay vào phòng, Tô Tiểu Bồi nghi hoặc hỏi: “Tráng sĩ làm gì vậy?”



“Súc miệng.”



Tô Tiểu Bồi tinh mắt, nhìn thấy trên tay chàng cầm một vật giống bàn chải, bỗng chốc hào hứng: “Bàn chải đánh răng!”



Nhiễm Phi Trạch chẳng hiểu gì, đứng im nhìn vật trên tay mình, khuôn mặt hiện lên dấu hỏi to đùng.



“Tráng sĩ có bàn chải đánh răng?”



“Người người đều dùng nha chi(5) chải răng, cô nương không dùng sao?”



(5) Vật dụng dùng để chải răng của người xưa, có cán bằng gỗ, phần đầu có gắn những sợi lông mềm.



Tô Tiểu Bồi há hốc miệng, đờ đẫn hồi lâu, dường như nghe nhầm “chải răng” thành “bắt đầu”(6), lại cảm thấy có khả năng là “mở răng”, cuối cùng chỉ đành lí nhí: “Ta cũng muốn súc miệng.”



(6) Trong tiếng Trung, ba từ 揩齿 kai chi: Chải răng, 开始 kai shi: Bắt đầu và 开齿 kai chi: Mở răng, đọc gần giống nhau.



Nhiễm Phi Trạch bình thản đem nha chi và thuốc rửa của mình cất đi, bình tĩnh trả lời: “Cái này không tiện dùng chung với cô nương được.”



Tô Tiểu Bồi đương nhiên không muốn dùng bàn chải của chàng, nhưng cô kinh ngạc bởi thấy người thời cổ lại có thứ đồ này. Cô không được đánh răng, vô cùng khó chịu, nhưng Nhiễm Phi Trạch có vẻ không định giúp cô giải quyết vấn đề này nên cô cũng không tiện đòi hỏi.



Cuối cùng không nhịn được, cô hỏi: “Nha chi này cũng phải dùng bạc mua sao?”



“Đương nhiên.”



“Vậy, cao để súc miệng thì sao?”



“Thuốc rửa đương nhiên cũng cần dùng ngân lượng đổi lấy.”



Được thôi, Tô Tiểu Bồi ngậm miệng, cô không có tiền, một đồng xu cũng không, cô không có tư cách đánh răng. Cô dùng lưỡi chà hàm răng của mình, tâm trạng vô cùng tồi tệ.



Nhiễm Phi Trạch thu dọn đồ đạc xong, đi ra cửa. “Cô nương nghỉ ngơi đi, ta ở ngay ngoài cửa.”



Chàng dự định hôm nay sẽ ngồi ở bên ngoài cả đêm sao? Tô Tiểu Bồi tuy tinh thần sa sút, nhưng lương tâm thì vẫn còn.



“Tráng sĩ, căn phòng này đủ cho hai người nằm được.” Trải thảm xuống đất cũng tốt hơn nhiều so với ở bên ngoài phơi sương dãi gió suốt đêm.



Nhiễm Phi Trạch nghĩ ngợi một chút, liền ở lại. Chàng đặt chiếc tay nải to ngăn cách giữa chàng và Tô Tiểu Bồi, lôi ra một tấm vải lớn trải lên đất, sau đó mặc nguyên y phục nằm xuống. Tô Tiểu Bồi nằm trên giường, đắp chiếc chăn mà Nhiễm Phi Trạch hỏi xin từ ông chủ Tống, mắt mở thao láo không ngủ nổi.



Muốn lật người, chân đau. Không đánh răng, toàn thân khó chịu. Ngày tháng sau này không biết phải làm sao, áp lực quá lớn. Tô Tiểu Bồi không ngủ được, thở dài thườn thượt.



“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch đột ngột lên tiếng. “Cách trấn này không xa có một am miếu, mấy năm trước ta từng đi qua, thấy chỗ đó cũng không đến nỗi nào. Người xuất gia từ bi trắc ẩn, nhất định sẽ không chê ghét cô. Đợi chân của cô nương khỏi rồi, ta sẽ đưa cô nương đến đó an thân, cô nương thấy thế nào?”



Tô Tiểu Bồi cười khổ, cô chẳng biết vì sao mình lại đến thế giới này, cuối cùng thật sự phải đi làm ni cô sao?



“Tráng sĩ dự định đi đâu?”



“Đi khắp bốn phương.”



“Để làm gì?”



“Muốn tìm một người.”



Tim Tô Tiểu Bồi bỗng đập thình thịch. “Tìm người? Tìm người thế nào?”



“Tìm một người có tư chất, thu nhận làm đồ đệ.”



Bốn biển là nhà, thu nhận đồ đệ? Thật sự là mục tiêu sống vừa nghèo vừa thảm. Tô Tiểu Bồi lại thở dài.



“Cô nương, không phải ta lòng dạ sắt đá, chỉ có điều ta là một người thô lỗ, thực sự không tiện đưa cô nương lang bạt khắp nơi. Am miếu thanh tịnh, người xuất gia lòng dạ lương thiện, cô nương chắc chắn có thể an thân yên ổn.”



Tô Tiểu Bồi cắn môi, quyết định da mặt lại phải trơ thêm lần nữa. “Tráng sĩ, ngày mai huynh chịu khó đi nghe ngóng một chút về chuyện năm lượng bạc bắt tội phạm kia nhé, chưa biết chừng chúng ta có thể gặp vận may bắt được hắn ta đó. Ta thân không hào nào, cứ coi như đến am miếu ở, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì, đi lại khó khăn, chẳng còn đường sống. Nếu có chút tiền phòng thân, trong lòng cũng thấy vững vàng hơn, huynh nói xem có đúng không?”



Nhiễm Phi Trạch trái lại không bận tâm vấn đề người bắt trộm là chàng, mà ngân lượng thì chẳng đến được tay chàng, chỉ ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý ngay.



Tô Tiểu Bồi nghe thấy lời này, trong lòng yên tâm hơn một chút. Cuối cùng không chống đỡ được cơn mệt mỏi, dần chìm vào giấc ngủ.