Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Sáng hôm sau, Tô Tiểu Bồi bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Nghe ngóng một chút, thì ra Nhiễm Phi Trạch đang làm việc. Cô bò dậy, hai chân còn đau nhức hơn hôm qua, nhưng vẫn cử động được. Cô còng lưng khom eo, dờ dẫm như một bà già.



Mở cửa nhìn ra, Nhiễm Phi Trạch đã bổ xong cả đống củi và sắp xếp ngay ngắn. Cô nghe thấy chàng nói chuyện với ông chủ Tống ở cửa sân rằng nước cần dùng chàng đều lấy xong rồi, sân và bên ngoài cửa tiệm cũng đã quét dọn sạch sẽ. Tô Tiểu Bồi thầm cảm thán, vị tráng sĩ này quả thật hiền lành chăm chỉ.



Lát sau Nhiễm Phi Trạch quay lại phòng, nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đã dậy, chàng chào hỏi một tiếng, sau đó đỡ cô đi đến nhà xí, lại giúp cô lấy nước rửa.



Tô Tiểu Bồi rửa mặt xong, chàng liền đưa cho cô một cành cây mềm đã được cắt sửa, Tô Tiểu Bồi không hiểu, nhìn chàng, chàng nói: "Không có ngân lượng mua nha chi, dùng tạm cành liễu cũng được."



"Hả?"



"Người không có tiền mua nha chi, đều dùng liễu non làm nha chi chải răng."



Tô Tiểu Bồi trợn tròn mắt nhìn cành liễu mềm đã được tách vỏ, không tưởng tượng được làm sao có thể đâm thứ này vào trong miệng.



"Thế nào?" Nhiễm Phi Trạch hỏi.



"Không biết dùng." Cô thật thà đáp.



Nhiễm Phi Trạch ném cho cô một cái lườm xéo, giống như nghi ngờ cô lớn thế này mà chưa từng đánh răng vậy, điều này khiến Tô Tiểu Bồi rất không phục. Nhiễm Phi Trạch đem cành liễu đó bẻ thành hai đoạn, một đoạn đưa cho cô, một đoạn cầm trong tay, làm mẫu cho cô xem. Chàng nhá nát đầu cành liễu cho xơ ra hơi giống với chiếc bàn chải, sau đó lấy thuốc rửa ra, tiếp đó ra hiệu cho cô dùng đầu cành cây này chải răng.



Tô Tiểu Bồi hoài nghi nhìn loại kem đánh răng cổ đại kia, cẩn thận đưa lên ngửi, không có mùi vị kỳ quái gì, trông hơi giống một loại cao thuốc bắc, thế là cô yên tâm hơn, học theo bộ dạng chải răng của chàng. Sau đó, Nhiễm Phi Trạch rất biết ý rời đi trước.



Tô Tiểu Bồi dùng cành liễu đâm trái chọc phải một hồi, cẩn thận cọ từng chiếc răng một, tuy rất khó chịu, cũng cảm thấy chắc chắn chưa chải sạch, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với không đánh răng, Tô Tiểu Bồi lấy nước súc miệng nhiều hơn mấy ngụm để tự an ủi mình.



Một lát sau Nhiễm Phi Trạch quay lại, mang theo bữa sáng cho Tô Tiểu Bồi, đó là cháo trắng và màn thầu, mùi vị đương nhiên chẳng thể coi là ngon, Tô Tiểu Bồi vừa ăn vừa nghe Nhiễm Phi Trạch dặn dò.



Chàng nói mình làm xong hết công việc trong tiệm rồi, bây giờ sẽ ra ngoài thăm dò chuyện bắt tội phạm, những chuyện thế này chàng gặp nhiều rồi, chắc không có nhiều hy vọng, bảo cô đừng quá để bụng, chỉ cần đợi tin tức của chàng là được. Ngoài ra cử chỉ và cách ăn vận của cô đều chẳng ra làm sao cả, đừng ra ngoài, để tránh xảy ra chuyện không hay, tốt nhất cứ ở lại trong phòng.



Tô Tiểu Bồi gật đầu, "Ta giúp tráng sĩ trông hành lý."



Da mặt Nhiễm Phi Trạch khẽ co giật, nhìn chiếc tay nải lớn của mình, có cảm giác tay nải yêu quý đã bị bắt làm con tin, chàng không nói gì liền đi ra khỏi cửa.



Tô Tiểu Bồi ngồi một mình trong phòng, tâm trí hỗn loạn. Những lời Nhiễm Phi Trạch nói tuy không gay gắt, những ý tứ rất kiên định, đợi chân của cô khỏi rồi, chàng sẽ đưa cô đi.



Cô phải làm thế nào đây? Đến am ni cô rồi, cuộc sống có dễ dàng hơn không? Người tên Nguyệt Lão kia rốt cuộc là thật hay giả? Cô thật sự phải tìm thấy người đàn ông đó sao? Tìm được rồi liệu có thể quay về không?



Người đàn ông đó tên là gì nhỉ? Họ Trình hay họ Giang? Tô Tiểu Bồi thở dài, khi đó cô không để tâm nên không nhớ rõ lắm.



Nhưng bất luận thế nào, vẫn phải kiếm được một ít tiền trước đã. Trong người có tiền rồi, ít nhất có thể tiếp tục sống, bất luận đi đến đâu, ít ra còn có thể lưu lại đường lùi cho mình. Tô Tiểu Bồi nghĩ, bắt được tên tội phạm lấy được bạc rồi, cô phải mua bàn chải đánh răng trước. Thế là ôm mối hy vọng trong lòng, cô chờ Nhiễm Phi Trạch quay về.



Thời gian chờ đợi thật khó chịu, đặc biệt là trong tình cảnh "nửa tàn phế" của Tô Tiểu Bồi hiện tại, cử động không tiện, bên cạnh không có người để sai bảo, ngoại trừ ngồi đờ đẫn ra, cô thật sự chẳng thể làm được chuyện gì khác.



Ngoài cửa phòng thỉnh thoảng có tiếng động, nghe như tiếng bước chân. Tô Tiểu Bồi thấy hơi căng thẳng, không biết tình hình trị an ở đây ra sao nữa. Nhưng mà nghĩ đến việc cô vừa đến đây hai ngày đã gặp ngay một người bị sơn tặc cướp đi, lại thêm một tên tội phạm bị truy nã, e là mức độ an toàn ở nơi này tương đối có hạn. Nhiễm Phi Trạch không ở cạnh, một thân một mình cô có phần hơi hoảng.



Đang nghĩ ngợi, bên ngoài lại có tiếng bước chân, lần này vô cùng rõ ràng, đến ngay trước cửa phòng thì dừng lại.



Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng dậy, trực giác báo cho cô biết đó không phải là Nhiễm Phi Trạch.



"Đa tạ ông chủ Tống." Bên ngoài cất lên một giọng nữ dịu dàng, nghe khá quen tai.



"Cô nương cứ tự nhiên nhé."



"Nô gia sẽ không làm phiền quá lâu." Người đó khiêm nhường nói.



"Nô gia." Từ này vừa được cất lên, Tô Tiểu Bồi lập tức nghĩ ra đó là ai: Đường Liên.



Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tô Tiểu Bồi kéo lê đôi chân tàn tạ ra mở, người đang đứng ngoài đó đúng là Đường Liên.



Tinh thần nàng ta có vẻ không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, nàng vẫn giữ lễ khẽ cười, gọi: "Cô nương."



"Đường cô nương." Tô Tiểu Bồi cũng tỏ ra khách khí với nàng ta.



Đường Liên nói: "Hôm qua ân công đến tìm ta, nói trên người cô nương không có thứ gì, khá là bất tiện. Ngày hôm qua vội vàng, không tìm được nhiều y phục lắm, thật là có lỗi quá." Nàng ta giơ tay nải trong tay lên: "Hôm nay ta lục tìm một chút, có thêm vài bộ y phục và đồ dùng, liền mang đến cho cô nương.



Tô Tiểu Bồi vừa kinh ngạc vừa cảm kích, nhanh chóng mời khách vào phòng.



Đường Liên không khách sáo vào bên trong nhìn qua căn phòng nhỏ tồi tàn, không nói gì cả, thấy chân Tô Tiểu Bồi bất tiện, nàng ta vội đến đỡ cô ngồi xuống.



Tô Tiểu Bồi ngại ngùng, cũng bảo nàng ta ngồi xuống giường, Đường Liên do dự một chút rồi đồng ý.



"Cô nương đỡ hơn chút nào chưa?" Đường Liên lên tiếng trước.



"Đỡ nhiều rồi, đỡ nhiều rồi."



"Nhớ lại được điều gì chưa? Nhà cô nương ở nơi đâu, có người thân không?"



Tô Tiểu Bồi lắc đầu.



Đường Liên thở dài, an ủi: "Cô nương chớ lo lắng, rồi sẽ ổn cả thôi."



Tô Tiểu Bồi gật đầu cảm ơn. Thực ra so sánh với bản thân, cô thấy lo lắng cho Đường Liên hơn. Nàng ta bị bắt cóc giờ thoát nạn quay về, tinh thân trông có vẻ còn tệ hơn hôm qua, chứng tỏ nàng ta không nhận được sự an ủi cần thiết để xoá bỏ áp lực từ phía gia đình.



Nhân tình thế sự, văn hoá lễ tục và quan niệm xã hội của thời đại này không giống với xã hội hiện đại, Tô Tiểu Bồi biết cô không thể dùng những quan niệm vốn có của mình để phán đoán tình trạng tâm lý và tinh thần của người ta, nhưng theo như hiểu biết có hạn của cô về văn hoá cổ đại, khi nữ giới gặp phải tình huống như thế này thì phải chịu áp lực tâm lý và cảm giác bị sỉ nhục nặng nề hơn so với phụ nữ thời hiện đại.



Tô Tiểu Bồi cân nhắc xem làm thế nào để trò chuyện cùng nàng ta một chút.



"Đường Liên cô nương từ nhỏ đã sống ở trấn này sao?" Cô bắt đầu hỏi từ chủ đề thân thuộc nhất với Đường Liên. Chủ thể là Đường Liên, nên khả năng triển khai của đề tài cũng rất lớn.



"Vâng." Đường Liên gật đầu. "Mẹ ta sinh ra ta ở trấn này, cửa tiệm của gia đình bắt đầu gây dựng từ khi ta còn nhỏ, ta chưa từng rời khỏi nơi này."



Tô Tiểu Bồi khẽ gật đầu, cười cười: "Cô nương trông rất giống với lệnh đường."



Đường Liên nói về mẫu thân, nhưng không nhắc đến phụ thận và đệ đệ, Tô Tiểu Bồi thuận theo lời của nàng ta tiếp tục.



"Diện mạo rất giống sao?" Đường Liên cười cười. "Cô nương nói đúng đó, diện mạo ta giống mẹ, từ khi còn nhỏ mọi người đều nói như vậy."



Đường Liên bị Tô Tiểu Bồi khéo léo dẫn dắt, kể ra vài sự việc của bản thân nàng ta. Nàng ta tự nguyện kể nên Tô Tiểu Bồi thấy yên tâm hơn. Đợi khi Đường Liên nói chuyện thoải mái rồi, Tô Tiểu Bồi chầm chậm dẫn dắt đề tài sang chuyện phụ thân nàng ta, Đường Liên mới đầu không muốn nói nhiều về phụ thân, Tô Tiểu Bồi uyển chuyển né tránh, nói được vài câu lại vòng lại, bằng cách này cuối cùng Đường Liên cũng tiết lộ một chút.



Hoá ra Đường lão gia luôn coi trọng con trai, rất ít quan tâm đến Đường Liên. Hôm qua, sau khi Đường Liên quay về, tuy ông ta có nói mấy câu tỏ ra vui mừng, nhưng thoáng chốc lại trách cứ Đường Liên quá thiếu cẩn trọng, tại sao có thể để bản thân gặp phải chuyện, ông ta còn đưa cả giáp trưởng đến, nặng lời với con gái ngay trước mặt người ngoài. Sau đó ông ta đi báo quan, bảo Đường Liên nói cụ thể cho quan phủ biết sơn tặc kia rốt cuộc ẩn thân chỗ nào, nàng ta làm thế nào chạy thoát được, để quan phủ nhanh chóng lên núi bắt người.



Đường Liên nói ra những điều này với sự căm ghét và phản cảm thấy rõ. Tô Tiểu Bồi nhân tiện hỏi: "Vậy cô nương đã kể hết với quan phủ rồi?"



"Ta quá sợ hãi, những chuyện đó đều không nhớ rõ nữa." Đường Liên cụp mắt xuống.



Không nhớ rõ nữa? Điều này cũng là một trong những phản ứng kích thích thường thấy, nhưng Tô Tiểu Bồi cảm thấy không được bình thường lắm. Cô không tiếp tục hỏi mà vòng về chuyện của mình, nói cô cũng giống như vậy, hôm đó tỉnh lại ở trên cây, chẳng còn nhớ được điều gì, may mắn gặp được Nhiễm tráng sĩ và Đường Liên.



Đường Liên cũng nhắc đến Nhiễm Phi Trạch, nàng ta nói mình bị lạc đường, lại sợ sơn tặc truy đuổi, may nhờ gặp được Nhiễm Phi Trạch mới có thể thuận lợi về nhà.



Tô Tiểu Bồi gật đầu, lại nói mấy câu chuyện phiếm, chủ đề quay lại khi ở trên núi, nhắc đến thứ Nhiễm Phi Trạch cho bọn họ ăn vào buổi sáng hôm đó sau khi ngủ dậy, Đường Liên nghĩ một lúc, cũng nhớ đến loại bánh đó, cảm thấy miêu tả của Tô Tiểu Bồi rất thú vị, nàng ta gật đầu, cười.



Tô Tiểu Bồi lại hỏi nàng ta: "Cô nương thử hồi tưởng lại một chút xem, khi bị cầm tù trên núi, đã ăn qua những thức gì, chỗ mà tên tội phạm đó ở, xung quanh có cây có sông không?"



Đường Liên cụp mặt xuống, suy nghĩ rồi lắc đầu. "Ta thật sự không nhớ ra được."



Nói đến đây, nàng ta tỏ ra đã không còn hứng trò chuyện nữa, nói thêm vài câu, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nàng ta đột nhiên hỏi: "Sau này cô nương có dự tính thế nào?"



Tô Tiểu Bồi cười cười." Chân của ta bất tiện, lại mất hết ký ức, chẳng đi được đâu cả, phải tịnh dưỡng chờ vết thương khỏi trước đã, sau đó mới tính tiếp."



Đường Liên gật đầu. "Vậy cô nương sẽ ở đây an dưỡng đúng không? Nếu có thời gian rảnh ta sẽ lại đến thăm cô nương."



Hai người khách khí nói vài câu nữa rồi Đường Liên rời đi.



Tô Tiểu Bồi quay lại ghế ngồi, cẩn thận suy nghĩ. Cô biết Đường Liên nói dối, vừa rồi khi nói chuyện cô đã làm trắc nghiệm với Đường Liên, xác định phản ứng ý thức cơ bản của nàng ta, khi nàng ta nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ, nhớ đến Nhiễm Phi Trạch thì biểu cảm trên mặt và ánh mắt đều khác với khi nàng ta nhớ đến sơn tặc.



Nàng ta nói không nhớ gì, đó là nói dối. Nàng ta vẫn nhớ chuyện đã xảy ra, thậm chí có khả năng biết được hành tung của sơn tặc, nhưng nhất định không chịu nói. Tô Tiểu Bồi có thể lý giải được, do sợ bị báo thù, không muốn nhớ lại chuyện từng trải qua hoặc do nhiều nguyên nhân khác, người bị hại nói dối, không muốn phối hợp điều tra, sự việc như thế này không hề hiếm gặp.



Đường Liên bị tổn thương tâm lý rõ ràng, sau khi nàng ta về nhà áp lực không hề giảm, trái lại còn tăng. Nàng ta là một cô nương lương thiện, Tô Tiểu Bồi muốn giúp nàng ta vượt qua chướng ngại tâm lý khó khăn này. Một khi nàng ta khắc phục được rồi, có lẽ sẽ cung cấp manh mối hữu hiệu, để kẻ ác phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.



Tô Tiểu Bồi đang nghĩ ngợi thì Nhiễm Phi Trạch quay về.



Tô Tiểu Bồi bỗng nhiên phấn chấn tinh thần, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chàng.



Nhiễm Phi Trạch bật cười: "Ánh mắt cô nương lấp lánh như thể nhìn vào năm lượng bạc vậy."



"Nếu như có thể sờ thấy thì còn tốt hơn."



Nhiễm Phi Trạch lắc đầu. "E là cô nương phải thất vọng rồi. Sự việc này đúng như ta lường trước, các thành, các huyện, các trấn quanh đây đều có dán cáo thị, quan phủ không hề biết rõ là tên tội phạm này sẽ chạy đến phương nào, bèn suy đoán hành tung của hắn để dán thông báo treo thưởng, xác xuất sa vào trấn Thạch Đầu rồi bị chúng ta bắt được, thực sự là quá nhỏ."



"Làm thế nào biết được tướng mạo của hắn? Có người tận mắt chứng kiến?"



"Điều này ta hỏi rồi, sai gia nói tặc tử mấy lần đầu phạm tội đều không có người nào nhìn thấy, hắn ta phạm tội thành quen, mỗi thành đều để lại một vụ án, thủ đoạn hung tàn, không hề thất thủ, không có người sống. Những lần đó ở huyện Vân Sa, tiểu thư Lưu gia bị tấn công trong khuê phòng, vào thời khắc sinh tử, tiểu thư Lưu gia vật lộn xông ra khỏi phòng kêu cứu, gọi được người giúp đỡ, còn tên tội phạm đó thì trốn thoát."



"Như vậy tiểu thư Lưu gia là người may mắn còn sống và là nhân chứng duy nhất tận mắt thấy hắn?"



"Theo như lời của sau gia thì đúng là vậy. Sai gia còn nói, sau đó tên tội phạm trốn chạy đến thành Ninh An phạm tội lần nữa, sau khi thành công thì lại trốn thoát, dựa vào hành tung của hắn, đoán là đi đến khu vực quanh đây, thế là quan phủ treo thưởng ở các thành các huyện, hy vọng tìm được manh mối."



Tô Tiểu Bồi gật đầu, hỏi: "Đã là mỗi thành một án, không hề thất thủ, không có người sống, vậy nhất định có dấu hiệu gây án đặc biệt, như vậy quan phủ mới có thể xác định những vụ án này là cùng một kẻ gây ra."



"Đúng vậy."



"Dấu hiệu gì?"
Bạch Ngọc Lang ở bên cạnh ho mạnh hai tiếng, trong lòng ra sức gào thét, đại ca, đàn bà con gái lòng hiếu kỳ quá lớn không phải là chuyện tốt, chớ dung túng. Cậu ta nói: "Đại ca, chỗ này rượu và đồ ăn bình thường quá, chi bằng huynh đệ chúng ta đổi sang chỗ khác?"



Tô Tiểu Bồi lườm cậu ta: "Đệ đến nói chuyện vụ án, thương lượng cách nêu cao chính nghĩa, hay là đến uống rượu?" Muốn gạt cô ra ư? Không được đâu.



Câu này khiến Bạch Ngọc Lang tức nghẹn, ngại vì thần tượng Nhiễm Phi Trạch có mặt nên không nổi khùng được, chỉ đành lẩm bẩm trong bụng: Đàn bà con gái, quả đúng là đàn bà con gái.



Nhiễm Phi Trạch buông cuốn sổ xuống, rót rượu cho Bạch Ngọc Lang, hỏi cậu ta: "Tiểu huynh đệ có cách nhìn nhận thế nào đối với việc truy bắt tên tội phạm này?"



Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi làm cho tức giận, nhưng được Nhiễm Phi Trạch vỗ về, phút chốc đã thấy thoải mái, đại ca rót rượu cho mình, còn lấy ý kiến của mình làm đầu, quả nhiên là đại ca.



Cậu ta nghĩ đến chuyện bản thân mình chỉ vì một câu nói của đại ca đã cảm động đến mức tim đập thình thịch, thật sự là không nên, trái tim này mềm yếu quá, không được, phải học theo đại ca, thận trọng vững vàng.



Bạch Ngọc Lang đằng hắng hai tiếng, nói: "Đệ đã hỏi cẩn thận rồi, tên tội phạm này chuyên hạ thủ với những cô nương nhà giàu có, tướng mạo không phải tất cả đều xinh đẹp, chắc là hắn xem trọng gia cảnh của đối phương. Có lẽ hắn thù hận gia đình giàu có nên mượn điều này để phát tiết giải hận."



"Ghét nhà giàu có sao không cướp tiền của?" Tô Tiểu Bồi xen vào hỏi.



Bạch Ngọc Lang lại cứng họng, trong lòng lại khó chịu, thầm oán đàn bà con gái không kiến thức, không lễ nghi.



Tô Tiểu Bồi cầm cuốn sổ lên xem, một đống văn ngôn, vất vả lắm cô mới đọc được, đang mải suy nghĩ đắn đo kết hợp với suy đoán, bỗng nghe thấy lời của Bạch Ngọc Lang. Cô vô thức hỏi một câu, hỏi xong, ngẩng đầu nhìn sang chỗ cậu ta, mới phát giác ra mình đã lỡ lời.



Đây không phải thời hiện đại, Bạch Ngọc Lang cũng không phải là cảnh sát đến nghe phân tích của chuyên gia tâm lý, câu hỏi của cô hình như đã xen không đúng chỗ rồi. Cô nhìn thấy Bạch Ngọc Lang cố giả vờ như không có chuyện gì, nhưng biểu cảm đã cho thấy sự phẫn nộ của cậu ta, liền không kiềm được thầm trách mình.



"Mất tiền là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn. Thủ đoạn của tên tội phạm này còn ác độc gấp trăm lần so với cướp của." Nhiễm Phi Trạch lên tiếng rất đúng lúc, hoá giải được thế cục căng thẳng giữa hai người.



Bạch Ngọc Lang nghe thấy vậy, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên: "Đại ca nói rất đúng, giống hệt suy nghĩ của đệ." Cậu ta đắc ý nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi âm thầm cười khổ.



"Hiện giờ tên tội phạm đó chạy trốn khắp nơi, nhưng bọn ta đã giăng thiên la địa võng, chớ nói mấy thành lân cận, ngay cả những chỗ xa hơn nữa cũng phát thông báo treo thưởng, đoán chắc tên tội phạm đó không còn đường nào để trốn. Chỉ là hắn ta nhiều lần phạm tội, ắt là tài cao gan lớn, không sợ quan phủ, nhưng đến giờ có đại ca tương trợ, chuyện này nhất định có thể xử trí ổn thoả. Đệ đến thương lượng với đại ca, xem xem chúng ta nên đi chỗ nào tìm bắt trước thì tốt."



Nhiễm Phi Trạch nói: "Địa điểm tên tội phạm gây án thật sự rất hỗn loạn, dường như tuỳ ý đến đâu liền xuống tay ở đó, không có quy luật gì có thể dựa vào. Tên tội phạm di chuyển lung tung thế này, trừ phi hắn ta lại lần nữa động thủ, mới có thể để lộ tung tích, không dễ đoán được."



"Đại ca nói rất đúng" Bạch Ngọc Lang vỗ đùi một cái, "Bổ đầu đại nhân cũng nói giống như vậy."



Lúc này Tô Tiểu Bồi húng hắng ho hai tiếng, cất tiếng nói: "Hai ngày nay Nhiễm tráng sĩ thường nhắc với ta về tình hình của vụ án này, huynh ấy phân tích vài nội tình, ta cảm thấy rất có lý."



Bạch Ngọc Lang vốn không muốn nghe Tô Tiểu Bồi nói, nhưng lại có hứng thú với đạo lý mà Nhiễm Phi Trạch phân tích, vội hỏi: "Đại ca, huynh có cách nghĩ như thế nào, mau chỉ điểm cho tiểu đệ một chút."



Nhiễm Phi Trạch nhìn sang Tô Tiểu Bồi.



Tô Tiểu Bồi vươn thẳng lưng, tình trạng kỳ thị giới tính ở đây rất nghiêm trọng, nếu như cô không "mượn tiếng nói chuyện", sợ là không có cơ hội nói nữa.



"Nhiễm tráng sĩ nói với ta, trong án giết người liên hoàn, vụ án xảy ra càng sớm thì sơ hở hung thủ để lộ ra sẽ càng nhiều, cũng càng dễ dàng để lộ nội tình của hắn. Hung thủ của án liên hoàn càng gây ra nhiều vụ án thì càng thành thạo hơn, nhiều lần thành công sẽ khiến hắn thêm tự tin. Nhiễm tráng sĩ nói đến giờ quan phủ đã giăng thiên la địa võng, nếu huynh ấy lại đi đến những chỗ này truy bắt e là sẽ lãng phí sức lực, cho nên vẫn nên điều tra từ vụ án sớm nhất, tìm ra thân phận của tên hung phạm, hiểu rõ vì sao hắn ta lại gây ra những chuyện này, chưa biết chừng có thể suy đoán được hành động của hung phạm và bắt được hắn ta."



Bạch Ngọc Lang nghe xong, cẩn thận suy ngẫm một chút, đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái. "Đại ca nói rất có lý!"



Nhiễm Phi Trạch cũng không biện giải, chỉ khẽ mỉm cười, lại nhìn sang Tô Tiểu Bồi.



Bạch Ngọc Lang lại hỏi tiếp: "Vậy theo như đại ca thấy, chuyện này nên bắt đầu thế nào?"



Nhiễm Phi Trạch bình thản nói với Tô Tiểu Bồi: "Cô nương đã nghe ta nói nhiều như vậy, có cách nghĩ gì hay không?"



Tô Tiểu Bồi thầm khen ngợi Nhiễm Phi Trạch thật hiểu người biết ý, vội nắm chắc cơ hội thể hiện: "Nhận sự gợi mở của tráng sĩ, ta cũng cảm thấy những điều tráng sĩ nói rất có lý. Vụ án đầu tiên hung thủ phạm tội là lần cách chân tướng gần nhất, ví dụ địa điểm gây án cách nơi hắn sống không quá xa, nơi chốn quen thuộc thì mới có cảm giác an toàn, gan cũng sẽ lớn hơn, cho nên lúc mới bắt đầu hắn sẽ lựa chọn chỗ tương đối gần để gây án. Quan phủ có thể điều tra ở địa bàn gần đó xem có ai từng nhìn thấy hắn ta không, có lẽ sẽ tìm được người quen biết hắn. Nếu như lần đầu tiên hắn gây án không phải ở huyện Khang, vậy cần phải điều tra tiếp nữa, xem xem thành huyện gần đó còn có vụ án nào xảy ra vào thời gian sớm hơn nữa mà chưa được báo án không."



Bạch Ngọc Lang vốn dĩ thấy Nhiễm Phi Trạch để Tô Tiểu Bồi nói chuyện thì không vui lắm, những ngẫm thấy tỷ ta nói cũng hơi có lý, liền vội vàng nói: "Điều này bọn ta đương nhiên có làm. Sau khi vẽ xong hình, bọn ta cầm hình vẽ đến hỏi người nhà của tất cả các cô nương bị hại, những gia đình đó đều không có ai nhận ra kẻ này, gia bộc tạp dịch trên dưới cũng không có ai nhận ra nghi phạm. Vì vậy bọn ta cũng suy đoán kẻ này có chút võ nghệ, có thể dễ dàng vượt tường thâm nhập vào phủ để gây án."



Tô Tiểu Bồi gật đầu, lại tiếp tục: "Từ thủ pháp gây án sẽ thấy, tên tôi phạm này cưỡng hiếp kiểu phẫn nộ, hắn sử dụng bạo lực, cạo hết tóc của những cô nương kia, đây là hành động cực kỳ sỉ nhục với người bị hại. Mục tiêu của hắn có đặc trưng tương đồng, đó là những cô nương có gia cảnh tốt, chưa thành hôn, nha hoàn đối với hắn mà nói thì không quan trọng, không phải là mục tiêu, cho nên hắn dùng bình hoa hành hung đập bị thương nàng ta, không quản sự sống chết của nàng ta, thậm chí hắn còn không kiểm tra xem nàng ta đã tắt thở hay chưa. Đừng quên nha hoàn đó là người duy nhất tận mắt chứng kiến, nếu như nàng ta chưa chết, lại có thể nhận ra hắn, đối với hắn mà nói là chuyện rất phiền phức. Hắn có thời gian để đâm thêm một nhát dao, hoặc dùng thủ đoạn khác để đảm bảo chắc chắn nàng ta đã chết, nhưng hắn không làm. Hắn đánh ngã người xong, liền vứt đó không màng đến, chứng tỏ nhan hoàn này đối với hắn không hề quan trọng chút nào, mục tiêu của hắn là tiểu thư."



"Sáu vụ án hắn gây ra, toàn bộ người bị hại đều là tiểu thư của gia đình giàu có." Bạch Ngọc Lang nói.



"Cho nên thân phận này nhất định có ý nghĩa đặc thù đối với hắn. Động cơ tâm lý của kẻ phạm tội cưỡng hiếp kiểu phẫn nộ là báo thù, có lẽ hắn đã từng phải chịu đối đãi không công bằng. Loại nhân cách này, thông thường còn có tiền án bạo lực. Ví dụ hắn đặc biệt dễ nổi giận, từng xảy ra xung đột với hàng xóm, đánh người, ngược đãi động vật…, nếu như hắn không một mình độc cư nơi rừng sâu, những hành vi này chắc chắn có người biết. "Tô Tiểu Bồi hơi ngập ngừng, những điều cô biết về thế giới này cực kỳ có hạn, nhưng thấy sau khi Đường Liên quay lại, hàng xóm xung quanh đều chạy đến, giáp trưởng gì đó cũng tới xem xét, có thể thấy quan hệ hàng xóm nơi đây gần gũi hơn nhiều so với thời hiện đại, mọi người cũng sẽ biết về chuyện của người khác nhiều hơn…



Cô lại tiếp: "Những hành vi này chắc là không giấu giếm được, sẽ bị những người xung quanh nhòm ngón. Thậm chí nếu như hành vi bạo lực của hắn ta nghiêm trọng, có lẽ quan phủ cũng sẽ có hồ sơ án về hắn."



Nói đến đây, Tô Tiểu Bồi quay sang nhìn, thấy Bạch Ngọc Lang miệng há hốc mày nhíu lại, khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc. Tô Tiểu Bồi không kìm được cũng nhíu mày, cách dùng từ của cô lại không đúng sao? Cô quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng cũng đang nhìn Bạch Ngọc Lang, thấy cô quay qua, chàng nắm tay lại đưa lên miệng khẽ ho hai tiếng: "Cô nương tiếp tục nói đi."



Tiếp tục nói? Biểu cảm của bọn họ thực sự là quá thiếu nghiêm túc. Tô Tiểu Bồi thấy hơi chán nản.



Bạch Ngọc Lang cất tiếng hỏi: "Đại tỷ vừa rồi nói hung thủ chắc hẳn là kẻ hung tàn bạo ngược, thường xuyên giận dữ ẩu đả với người ta, từng bị quan phủ bắt?"



"Đúng, đúng." Tô Tiểu Bồi vội gật đầu.



Bạch Ngọc Lang bỗng thốt lên: "Ồ. Giờ thì ta hiểu rõ rồi. Đại tỷ là người ở nơi đâu?" Chưa kể đến vấn đề khẩu âm khác với bọn họ, đến câu từ khi nói chuyện cũng rất cổ quái, khiến người ta nghe xong phải suy đoán mới hiểu được.



Tô Tiểu Bồi mím chặt miệng, không biết đáp như thế nào. Tuy cả hai người đều chê cô cổ quái, nhưng rõ ràng Nhiễm Phi Trạch dễ nói chuyện hơn nhiều so với Bạch Ngọc Lang.



Vào lúc này Nhiễm Phi Trạch lại giải vây giúp cô, chàng nói: "Bạch huynh đệ, đừng chen ngang vào vội, để cô nương tiếp tục nói, chúng ta nhanh chóng giải quyết chuyện của tên tội phạm này mới là vấn đề chính."



"Được, được." Chỉ cần là lời của Nhiễm Phi Trạch, Bạch Ngọc Lang đều cảm thấy có lý. Lúc này cậu ta đã bỏ qua chuyện người đang phát biểu các kiến giải kia là đàn bà con gái mà cậu ta cực kỳ coi thường.



Tô Tiểu Bồi cảm kích nhìn Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục nói: "Khoanh vùng được loại hình tội phạm rồi, sẽ thu hẹp phạm vi rất nhiều so với chỉ dựa vào thông tin trên tờ cáo thị, cũng tiện cho việc điều tra hơn. Nếu như trong huyện Khang tra không ra thì sẽ tìm kiếm thêm ở các thành huyện xung quanh, người như thế này chắc chắn có người biết. Ngoài ra, tội phạm đều dùng dao găm sát hại nạn nhân sao?"



"Đúng."



"Dao găm đại biểu cho sự khống chế tuyệt đối. Một động tác đâm vào thân thể đã hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, trong một vài trường hợp, tội phạm giết người có vài chức năng sinh lý không toàn vẹn, sẽ dùng dao găm hành hung, từ đó thu được khoái cảm."



Tô Tiểu Bồi đang nói, lại nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của Bạch Ngọc Lang, cô đột ngột nhận ra mình lại lỡ lời rồi, những lời này e là quá kinh hãi thô tục, cô vội vàng chuyển đề tài, quay sang hỏi Nhiễm Phi Trạch: "Tóc thì sao, chuyện không còn tóc nữa đối với nữ tử mà nói thì có ý nghĩa gì?"



Lần này hai nam nhân đều nhìn cô chằm chằm kỳ quái, Tô Tiểu Bồi suy nghĩ rồi bừng tỉnh, sờ sờ mái tóc ngắn của mình. "Ta thì không tính, ta nói ở chỗ bọn huynh kia."



Bạch Ngọc Lang lại mơ hồ không hiểu, Nhiễm Phi Trạch cúi đầu khẽ ho.



Tô Tiểu Bồi vờ như không nhìn thấy phản ứng của bọn họ, lại hỏi: "Trong tình huống gì, nữ tử phải cắt tóc?"



"Cạo đầu làm ni." Bạch Ngọc Lang nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của Tô Tiểu Bồi, giống như đã hiểu ra điều gì đó.



Tô Tiểu Bồi thấy khó chịu, cô không phải là ni cô.



Cô lại nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch bổ sung: "Quả phụ cũng sẽ cắt mái tóc ngắn đi một đoạn, để biểu thị nhớ nhung và trung trinh với vong phu."



"Quả phụ?"



Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, vẫn chưa thể chắc chắn.



Đợi một lúc thấy không có ai nói gì, Bạch Ngọc Lang nhanh nhảu hỏi: "Vậy trước mắt chúng ta phải quay lại huyện Khang điều tra tỉ mỉ thân phận của người này trước?"



Tô Tiểu Bồi gật đầu, tiếp tục đưa ra quan điểm của mình, giúp cậu ta thu hẹp phạm vi. "Không sai, tìm ra được thân phận sẽ có lợi trong việc bắt được hung thủ. Trong cuốn sổ này viết hắn ta tuổi qua hai mươi. Chúng ta sẽ tìm kiếm mục tiêu khoảng hai mươi tuổi, có tiền sử bạo lực. Ý ta là, hắn thường xuyên đánh người, tính cách bạo lực, chức nghiệp ở đây ta không tiện phán đoán, nhưng tình trạng gia đình của hắn sẽ có vài vấn đề, mẫu thân hắn có lẽ là quả phụ cải giá, đưa theo hắn cùng đi. Phụ thân có vị trí quan trọng nhất định trong lòng hắn, mẫu thân cải giá khi hắn còn nhỏ nên gây ra ám ảnh cho hắn. Kế phụ của hắn đối xử với hắn không tốt, hắn đã gặp phải sự đối đãi bạo lực, hoặc là kỳ thị và nhạo báng. Những điều này đều sẽ tạo thành vấn đề tâm lý với hắn. Gia cảnh của hắn không tồi, cho nên đối với hắn mà nói việc ra vào gia đình giàu có không có khó khăn gì, hắn không xem trọng tiền tài, thứ hắn muốn chỉ là khoái cảm về mặt tâm lý. Hắn từng hận nữ nhân. Quan phủ điều tra theo hướng này, có lẽ sẽ có thu hoạch."



"Gia cảnh giàu có, quả phụ tái giá, con riêng bị người ta kỳ thị?"



"Đương nhiên đây chỉ là một trong số những giả thiết. Ngoài ra còn có một khả năng, tính cách tàn bạo của hắn vẫn luôn ẩn giấu, những biểu hiện bên ngoài lại là tránh né, khép kín, cô độc, tự ti, trong mắt người khác hắn là người thật thà, nhưng khi xảy ra một chuyện gì đó ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của hắn ta thì sẽ khiến cá tính tàn bạo tiềm ẩn bộc phát ra ngoài."



Bạch Ngọc Lang lại bận rộn phán đoán từ ngữ mà đại tỷ này nói có ý nghĩa gì.



Tô Tiểu Bồi tiếp tục nói: "Hắn ta căm hận nữ nhân, từ trình tự trước cạo đầu sau giết người của hắn có thể thấy, hắn sỉ nhục bọn họ trước, giày vò tinh thần và thể xác của bọn họ rồi mới đẩy bọn họ đến chỗ chết. Cạo đầu, sự việc này có ý nghĩa trọng đại đối với hắn. Nếu như thật sự có một sự việc có thể ảnh hưởng đến hắn, vậy thì quả phụ cải giá và xuất gia làm ni chắc là hai khả năng lớn nhất. Có lẽ hắn đã thích một cô nương, tuổi thơ bất hạnh khiến hắn chưa từng có được tình yêu, chỉ có cô nương kia đối xử thân thiện với hắn, hắn cũng gắng hết sức đối xử tốt với nàng ta, hắn cưỡng ép bản thân thể hiện kiểu người mà nàng ta thích, nhưng điều này lại trái ngược với thiên tính của hắn, khiến tinh thần hắn luôn chìm vào trạng thái căng thẳng trong một thời gian dài, trong lòng hắn tràn đầy hy vọng được đối phương chấp nhận và yêu thích, nhưng cuối cùng không có được, hơn nữa cũng không bao giờ đạt được, lúc này hắn liền bộc lộ hết bản chất ra."



"Tỷ nói cô nương mà hắn thích xuất gia làm ni?"



"Đúng, hơn nữa nguyên nhân là vì trốn tránh hắn, nàng ta tuyệt vọng, không có cách nào đáp trả lại hắn, chỉ đành xuất gia làm ni. Điều này là một đòn đả kích trí mạng đối với hắn. Từ đó, mặt tàn bạo của hắn liền biểu hiện ra ngoài."



"Vậy vì sao không phải là cô nương mà hắn thích gả cho người khác, khiến hắn ôm hận trong lòng, nên hy vọng nàng ta thành quả phụ?"



"Nếu vậy chắc hắn sẽ giết nam nhân kia đi. Từ tình hình phạm tội của hắn có thể suy ra, hắn có năng lực làm được chuyện đó, nhưng hắn không làm. Mục tiêu trút hận của hắn chỉ là nữ nhân. Cho nên ta mới suy đoán, cô nương mà hắn khát khao có được đã xuất gia, đối với hắn mà nói, thân tâm của cô nương kia đều dâng hiến cho người mà hắn không thể giết, nàng ta vĩnh viễn không thể nào quay lại. Hắn chỉ có thể đem cảm xúc phẫn nộ và báo thù này phát tiết lên những nữ nhân khác. Hắn đang chứng minh hắn có thể khống chế, hắn có thể có được họ."



Bn nghe mà mơ mơ hồ hồ, vừa sợ vừa ngờ, nhưng Tô Tiểu Bồi nói chắc như đinh đóng cột, lại có sức thuyết phục. Bạch Ngọc Lang bán tính bán nghi, thảo luận thêm mấy câu cùng Nhiễm Phi Trạch, ghi nhớ hết những điều này, dự định quay về dựa vào phạm vi này kiếm tiếp.



Khi về, Bạch Ngọc Lang kéo Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, đại tỷ này ở chỗ nào ra vậy?"



"Nhặt được trên cây trong núi."



"Hả!" Bạch Ngọc Lang kinh hãi.



"Vậy, tại sao đại ca lại đi cùng với tỷ ấy?"



"Thấy người gặp nạn, ra tay tương trợ là việc làm của đại trượng phu."



"Đại ca quả nhiên cao thượng đức độ." Tiểu bổ khoái càng sùng bái Nhiễm Phi Trạch thêm mấy phần. "Nhưng đại ca không sợ những lúc tỷ ta cổ quái sao?"



"Sợ cô nương ấy cổ quái?" Nhiễm Phi Trạch cười. "Cô nương ấy chẳng phải vẫn luôn cổ quái sao?"



“Vâng, thực sự là cổ quái.” Bạch Ngọc Lang gật đầu. “Vậy đại ca không đề phòng sao?”



"Ánh mắt cô nương đó rất trong sáng, mặt mày đoan chính, đề phòng cô nương ấy làm gì? Ta đi khắp nam bắc giang hồ, gặp mặt quen biết rất nhiều người, cũng gọi là đúc kết được một đạo lý." Nhiễm Phi Trạch đáp.



"Đạo lý gì?"



"Thế gian, người và vật đều cổ quái."



Bạch Ngọc Lang há hốc miệng suy nghĩ cả nửa ngày mới vỗ tay tán thưởng.



"Đại ca nói rất phải."