Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 4 :
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Nhiễm Phi Trạch tiễn Bạch Ngọc Lang rồi quay lại căn phòng ở hậu viện, lúc này Tô Tiểu Bồi đang đi qua đi lại, vẻ thấp thỏm. Thấy chàng quay lại, cô vội vàng hỏi: "Tráng sĩ tin lời ta nói chứ?"
"Tin cũng chẳng hại gì."
Cũng phải, chàng có tin hay không đều chẳng có tổn thất gì.
"Vậy bổ khoái tiểu huynh đệ thì sao?"
"Cậu ấy sẽ đi tìm người dựa theo lời của cô nương."
"Tốt quá rồi." Tô Tiểu Bồi cuối cùng đã đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống.
Nhiễm Phi Trạch thấy vậy, thầm nghĩ cô nương cổ quái này khá tự tin với phán đoán của bản thân.
Lúc này Tô Tiểu Bồi lại hỏi tiếp: "Tráng sĩ, nếu như bổ khoái dựa theo phạm vi ta nói, bắt được tội phạm, vậy sẽ cấp năm lượng bạc thưởng kia chứ?"
Nhiễm Phi Trạch gật đầu.
Tô Tiểu Bồi vui mừng reo lên: "Tốt quá rồi! Tráng sĩ, tuy ta chỉ là nói miệng không thôi, nhưng lượng bạc thưởng thực sự có một phần công lao của ta, cho nên ta cảm thấy, năm lượng bạc chúng ta nên chia đôi, mỗi người lấy một nửa, như thế mới công bằng!"
"Được." Nhiễm Phi Trạch không mảy may do dự, sảng khoái đồng ý.
Chàng thoải mái như vậy, trái lại Tô Tiểu Bồi nhăn mặt.
Hối hận quá, thất sách quá, sớm biết chàng không hề để tâm đến tiền tài như thế này thì nên nói chia ba bảy đi, chàng ba cô bảy.
Haiz!
"Nếu như cô nương chê nhiều, ta cầm nhiều thêm một chút cũng chẳng sao." Nhiễm Phi Trạch không khách khí, khiến Tô Tiểu Bồi thực sự lộn ruột.
Ai chê nhiều chứ?
Tô Tiểu Bồi phớt lờ chàng, tiếp tục lật xem cuốn sổ ghi chép vụ án kia, lúc này nếu như trong tay có giấy bút thì tốt quá, cô có rất nhiều suy nghĩ muốn ghi lại.
"Tráng sĩ, huynh nói xem, đi hỏi Bạch bổ khoái xin ít giấy bút mang về, cậu ấy có thể cho không?"
Hả? Nhiễm Phi Trạch thật sự sững sờ, còn may biểu cảm trên mặt vẫn kiềm chế được.
Tô Tiểu Bồi vẫn đang nói: "Dù sao giấy bút cũng là của công, ý ta là, của nha môn, cũng không phải là đồ của nhà cậu ấy, không lấy kể cũng phí, cậu ấy có thể cho chứ? Cậu ấy sùng bái huynh như vậy, nhất định là sẽ cho."
Nhiễm Phi Trạch không nhìn cô, chỉ nói: "Cô nương muốn có, thì tự đi hỏi Bạch huynh đệ là được rồi."
"Ta hỏi chưa chắc đã được cho, tráng dĩ hỏi mới được."
"E là chuyện này ta thấy mình không tiện làm."
"Vì sao?"
"Vì cớ gì?"
"Ta đang hỏi huynh, huynh hỏi lại ta làm gì?"
"Ta đang dạy cô nương nói chuyện, cô nương nếu muốn sống yên ổn ở nơi đây, thật sự cần phải chỉnh đốn ngôn ngữ một chút, đợi đến sau này, người bên cạnh chưa chắc có thể bao dung cô nương được như ta."
Lời này thật sự đã đả kích Tô Tiểu Bồi, cô bỗng chốc nhụt chí.
"Ta đang cố học đây. Ý ta là, ta đang thực sự nghiêm túc học."
"Ừm." Nhiễm Phi Trạch gật đầu.
Tô Tiểu Bồi thầm thở dài.
Một lúc sau, cô sực nhớ ra, sao lại để Nhiễm Phi Trạch đem chủ đề vòng sang chuyện khác chứ?
"Tráng sĩ.
"Chuyện gì?"
"Vì sao tráng sĩ không tiện đi hỏi xin Bạch bổ khoái giấy bút?" Cô cảm thấy chỉ cần chàng mở miệng, Bạch Ngọc Lang có thể vác một hòm giấy bút đến cho chàng.
"Tại hạ da mặt mỏng.” Nhiễm Phi Trạch thản nhiên đáp.
Tô Tiểu Bồi suy nghĩ hồi lâu, "tại hạ", chàng lại dùng cách xưng hô cũ, lại còn da mặt mỏng cái gì chứ!
Thôi bỏ đi, hoá ra tráng sĩ tiên sinh cũng coi trọng thể diện, cô hiểu rồi.
Tô Tiểu Bồi ko nhắc đến chuyện này nữa, lững thững giúp đỡ thu dọn bàn. Lúc này ông chủ Tống đi vào, gọi Nhiễm Phi Trạch ra ngoài, đoán chắc là hỏi chuyện Bạch Ngọc Lang kia. Ông chủ Tống vốn dĩ vẫn luôn xem thường Tô Tiểu Bồi, khinh thường chẳng thèm nói nhiều với cô, Tô Tiểu Bồi cũng chẳng để tâm, còn thấy vui vẻ vì được thanh nhàn. Cô cầm cuốn sổ lên, quay về phòng cẩn thận suy nghĩ lại.
Một lúc lâu sau, Nhiễm Phi Trạch quay lại. Lúc này Tô Tiểu Bồi đã xem tình tiết vụ án tương đối kỹ, càng khẳng định hơn cách nghĩ trong lòng, nhưng cô vẫn có một băn khoăn.
"Tráng sĩ, huynh cảm thấy Bạch bổ khoái kia đáng tin cậy không? Hôm nay cậu ấy nghe chúng ta nói, sau khi quay về, người của quan phủ thật sự có thể nghe theo sắp xếp của cậu ấy đến huyện Khang điều tra về thân phận của thủ phạm sao? Cậu ấy mới làm được ba tháng, chắc sẽ không có người nào trong nha môn cảm thấy cậu ấy tư chất còn nông mà không để ý đến lời của cậu ấy chứ?"
"Yên tâm, cậu ấy có thể làm được."
"Vì cớ gì?" Nhìn xem, cô cũng có thể nói mấy lời văn hoa đó.
"Bởi vì cậu ấy không phải là tiểu bổ khoái bình thường, cậu ấy là lục công tử của Bạch gia trang."
"Lục công tử của Bạch gia trang rất có lai lịch sao?"
"Bạch gia trang là một trong võ lâm thập đại trang, thanh danh vang dội. Bạch Ngọc Lang là lục công tử của Bạch gia, nhỏ nhất nhà, rất được chiều chuộng. Nếu không nhờ thân phận này, cậu ấy làm sao có thể vừa vào công môn đã được theo Tần Bổ đầu phá án, lại làm sao có thể muốn đi lấy hồ sơ vụ án là có thể lấy được? Cậu ấy yêu cầu về huyện Khang tra án, cứ coi như người bên cạnh có nghi ngờ băn khoăn với lời nói của cậu ấy cũng sẽ không ngăn cản. Quan sai không phải người đi điều tra, Bạch Ngọc Lang cũng có thể tìm được nhân thủ giúp cậu ấy, đương nhiên đó là cách cuối cùng. Cậu ấy có biện pháp xử lý quan hệ chốn công môn, cô nương cứ yên tâm đi."
Có thật không, tại sao nghe có vẻ không đảm bảo lắm, còn thiếu chắc chắn hơn cả chuyện Nhiễm Phi Trạch võ nghệ lừng lẫy đến mức cao cường hơn cả "mức cao cường trong tưởng tượng."
"Cậu ấy nói mình là lục công tử của Bạch gia trang, tráng sĩ liền tin luôn?"
Nhiễm Phi Trạch cười. "Ta đâu có phải là cậu ấy, đương nhiên sẽ không dễ tin như vậy."
Hứ, nói như thế thì chàng cũng biết chàng dễ dàng tin vài lời nói khoác của người khác là chuyện rất không nên sao?
"Vậy tráng sĩ xác nhận bằng cách nào?"
"Ta nhận ra cậu ấy."
"Hả?" Nhưng tại sao Bạch Ngọc Lang lại tỏ ra như vừa mới quen biết Nhiễm đại hiệp vậy?
"Sáu năm trước, ta từng đi qua Bạch gia trang, lúc đó cậu ấy vừa mới mười hai, một cậu bé chỉ có duyên gặp một lần, cậu ấy không nhớ được ta cũng là điều bình thường."
"Tráng sĩ đến Bạch gia trang làm cái gì? À, ý ta là, vì chuyện gì?"
"Đi tặng cho cha cậu ta một món binh khí, nhân tiện xem xem trong số các công tử của Bạch gia có người nào tư chất tốt có thể thu nhận làm đồ đệ không."
Hả, lại là đi xem tướng.
"Cha cậu ấy khi đó đã gọi sáu huynh đệ bọn họ ra cho ta gặp mặt một chút, ta còn nhớ dung mạo của huynh đệ bọn họ. Hôm đó ta đến nha môn thăm dò tin tức, vừa khéo thấy cậu ấy đứng ở cửa, giờ đã trưởng thành, tướng mạo rất giống các huynh của mình, ta vừa nghe thấy họ của cậu ấy, ta liền đoán ra được cậu ấy là ai. Khi đó cậu ấy đang nhẫn nại nghe lão hán báo tin thêu dệt câu chuyện khá là chuyên tâm, ta liền biết chuyện cô nương nhờ vả chắc có thể làm được. Bạch Ngọc Lang là người sảng khoái, nhiệt tình tốt bụng, đáng tiếc tính tình nóng vội, không phải là lựa chọn thích hợp để làm đồ đệ."
Tô Tiểu Bồi hết sức hiếu kỳ. "Tráng sĩ thu nhận đồ đệ, dự định dạy cậu ấy võ nghệ phải không?"
"Không, võ nghệ thực ra là thứ yếu. Thủ nghệ danh tiếng của ta, còn mạnh gấp chục lần võ nghệ."
"Ồ. Nghe có vẻ khoác lác, nhưng thái độ nói chuyện bình thản của con người này khiến cho phần khoác lác kia giảm bớt cả chục lần, thêm vào đó Tô Tiểu Bồi thật sự không hứng thú với những thứ thủ nghệ võ nghệ này, cho nên không có cảm giác. Nhưng đã nhắc đến rồi thì vẫn nên hỏi thêm chút.
"Tráng sĩ có thủ nghệ gì?"
"Binh khí."
"Ồ." Đúc tạo binh khí rất hoành tráng, đáng lý phải kiếm được rất nhiều bạc, nhưng chàng lại rất nghèo!
Tô Tiểu Bồi lại muốn thở dài, vị tráng sĩ tiên sinh này thật sự quá đặc biệt, lời chàng nói cô đều tin, nhưng những gì chàng thể hiện lại khiến cho người ta thật sự không dám tin tưởng.
"Tráng sĩ thu nhận nữ đồ đệ không?" Cô tuỳ tiện hỏi một câu.
Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn từ đầu đến chân Tô Tiểu Bồi, đáp: "Có thể cởi trần vung búa thì nhận."
"…"
Bỏ đi, coi như cô chưa nghe thấy.
Đêm nay, Tô Tiểu Bồi nằm trên tấm ván giường trong căn phòng đơn sơ, nhớ lại chuyện thu đồ đệ mà Nhiễm Phi Trạch nói, trong đầu hiện ra cảnh tượng một "nữ tử hán" tráng kiện mặc bikini vung búa, không kìm được bật cười khanh khách.
Thật là thê thảm, anh ta biết được nhiều quá nhỉ. Tô Tiểu Bồi thực sự bực mình.
Vậy nếu như tôi có vấn đề muốn tìm anh thì làm thế nào?"
"Cô không tìm được tôi đâu, bọn tôi làm công việc này, người có vấn đề quá nhiều, nếu như chúng tôi còn triển khai dịch vụ tư vấn, vậy chẳng còn thời gian làm chuyện chính nữa rồi. Nếu có tin tức mới cần để cho cô biết tôi sẽ thông báo với cô, tôi không xuất hiện chứng tỏ là bên tôi không có tiến triển gì, cô phải dựa vào chính mình thôi. Thuận theo tự nhiên là được, cố lên nha."
Nguyệt Lão không đáng tin cậy còn không biết xấu hổ mà cổ vũ cô nữa. Chính bản thân anh ta mới cần phải cố gắng hơn chứ!
Cuộc nói chuyện kết thúc, Nguyệt Lão vẫy vẫy tay rồi xoay người hoà vào đám đông.
Tô Tiểu Bồi nhìn theo bóng lưng của anh ta, một người đi sượt qua, không cẩn thận đụng phải, anh ta gật đầu mỉm cười với người kia rồi đi tiếp. Tô Tiểu Bồi băn khoăn có phải người va vào anh ta sau này cũng sẽ quên chuyện này không.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, hình ảnh của Nguyệt Lão vẫn còn.
Cô đặt điện thoại vào trong túi, đi về phía xe của mình, nổ máy phóng đi. Được một đoạn thì gặp đèn đỏ, cô dừng xe, lại lấy điện thoại ra xem, trong bức ảnh có cây cối, có cảnh đường phố, nhưng không còn bóng dáng của Nguyệt Lão.
Tô Tiểu Bồi đi gặp Giáo sư Uông.
Nhưng phải nói chuyện này với Giáo sư Uông thế nào đây, trên suốt quãng đường cô rất do dự. Vốn dĩ định nói toàn bộ sự việc, bao gồm giấc mơ vô cùng chân thực và cả Nguyệt Lão mà cô tưởng tượng ra.
Nhưng bây giờ xem ra Nguyệt Lão đó là có thực, vậy mộng cảnh và những sự việc trong mơ cũng là sự thật? Cô thực sự đã xuyên không?
Tô Tiểu Bồi cho xe dừng lại dưới toà nhà của trung tâm nghiên cứu, đưa ra quyết định cuối cùng, mơ vẫn là mơ. Cô đến đây, chính là để tìm kiếm sức mạnh.
Giáo sư Uông gặp được Tô Tiểu Bồi thì rất vui mừng, hỏi han tình hình công việc và cuộc sống của cô. Tô Tiểu Bồi nói tất cả đều tốt, có điều hễ mẹ và bà cô Tô Lệ sắp xếp xem mặt, giám sát công việc của cô là cô lại thấy đau đầu.
Giáo sư Uông cười, nói: "Làm một biên tập viên quèn đúng là vùi dập tài năng của em rồi, bất cứ khi nào muốn quay lại, chỗ thầy luôn luôn có vị trí dành cho em."
Hai người nói chuyện một lát thì vợ của Giáo sư Uông mang cơm đến cho ông, nghe nói Tiểu Bồi đến, bà liền mang thêm cả một phần cho cô. Tiểu Bồi thấy một đống tư liệu trên bàn của Giáo sư, biết được ông lại phải tăng ca, trong lòng bất giác thấy ngưỡng mộ. Chỗ này mới là nơi cô phát huy tất cả năng lực của mình, làm việc ở nhà xuất bản, cô luôn có cảm giác không vận dụng được khả năng của mình.
Hai thầy trò vừa ăn cơm vừa trò chuyện rất thoải mái.
Tô Tiểu Bồi nói với Giáo sư mình có một giấc mơ rất chân thực. Trong mơ cô đã đến một thế giới cổ đại xa lạ, cô không có tiền, nói chuyện cũng kỳ quái, còn là một bà cô già, kiểu tóc cũng không giống với con gái ở đó, mọi người đều dùng ánh mắt rất kỳ quái để nhìn cô.
"Sau đó thì sao?" Giáo sư hỏi.
"Ở nơi đó em chẳng làm được việc gì cho ra hồn nên rất thiếu tự tin, dường như em đã trở thành một người khác hẳn, làm việc việc gì cũng không chắc chắn, thậm chí chỉ có chẩn đoán tâm lý, em cũng không làm tốt. Tuy là có nguyên nhân khách quan, nhưng thực sự là em không được như bình thương."
"Có vẻ như em hoàn toàn lạc lõng trong thế giới đó."
Tô Tiểu Bồi gật đầu. "Hình như từ trước đến nay em chưa từng phải chịu đả kích như vậy."
"Vậy khi ở đó, em có tuyệt vọng không?"
Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu: "Không tuyệt vọng. Tuy rất khó khăn, nhưng em vẫn nghĩ xem phải làm thế nào để kiếm tiền tiếp tục sống, em học khẩu âm và cách nói chuyện của bọn họ, em còn muốn dùng trí thức của mình giúp đỡ bọn họ."
"Vậy thì còn vấn đề gì nữa?" Giáo sư cười cười. "Cứ coi như là một giấc mơ, em cũng ứng phó được rất tốt. Tiểu Bồi, em có có một mặt tích cực, sự thiếu tự tin của em ở trong hoàn cảnh như vậy là phản ứng bình thường."
"Em đang nỗ lực thích ứng, nhưng ảnh hưởng tiêu cực của nó đối với em cũng rất lớn."
"Vậy thì em chuyển hướng đi, hãy nhìn vào mặt tích cực."
"Tích cực?"
Giáo sư Uông mỉm cười, đứng dậy đi pha trà, Tô Tiểu Bồi vội vàng chạy đến giúp đỡ.
"Tiểu Bồi, kiêu ngạo là một từ rất tế nhị, có lúc em có thể lý giải thành tự tin, có lúc lại có thể lý giải thành tự phụ. Khi làm tốt một việc nào đó, người khác sẽ nói đó là kết quả của sự tự tin, ngược lại sẽ bị nói đó là kết quả của sự tự phụ, nhưng dù thế nào, nguồn gốc và quá trình của sự việc có lẽ đều giống nhau, cùng là một người, cùng chung một khả năng phán đoán. Vậy thì tại sao mọi người phải dùng kết quả để phân tích người này tự tin hay tự phụ chứ?"
Giáo sư pha trà xong, Tiểu Bồi ấy đĩa bưng ra bàn.
"Tiểu Bồi, đạo lý này em nhất định hiểu được. Trên thực tế, chúng ta đều biết, đây là đạo lý người người đều hiểu, có điều đôi khi những tư tưởng này bị vùi lấp ở nơi sâu thẳm của ý thức, cần có người khai thông dẫn dắt ra ngoài, cái này gọi là giảng giải khuyên nhủ. Thầy hài lòng nhất một điểm ở em, chính là từ trước đến nay em chưa từng vận dụng lý luận một cách cứng nhắc, thầy nhớ khi còn ở trường, thầy Lý phê bình với thầy chuyện em ứng dụng kiến thức lung tung."
Tô Tiểu Bồi nhớ đến dáng vẻ tức giận nghiến răng trừng mắt của Giáo sư Lý mà không nhịn được cười.
"Tiểu Bồi, tâm lý học là môn khoa học rất đặc biệt, giống một môn nghệ thuật, nó không có đúng sai tuyệt đối, khiến người ta phải suy ngẫm sâu xa, em đã vận dụng kiến thức rất tốt, đừng chỉ dựa vào những thứ giáo điều, có thể giải quyết được vấn đề chính là phương pháp tốt. Vì vậy, cho dù ở trong mơ gặp phải hoàn cảnh khó khăn, em vẫn có thể linh hoạt ứng phó. Con người có rất nhiều định kiến, có rất nhiều điều nghĩ không thông, đó là do tác động của hoàn cảnh, em đến một nơi hoàn toàn xa lạ, rũ bỏ tất cả hào quang trên người xuống, bắt đầu lại từ đầu, từ trạng thái tâm lý đến nhận thức và quan hệ xã hội, thế giới đó mang đến cho em những điều hoàn toàn mới, ngược lại có lẽ sẽ giúp em thu nhận được càng nhiều kiến thức hơn."
Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, khẽ gật đầu. Không sai, đây chẳng qua chỉ là những đạo lý vô cùng bình thường.
"Tiểu Bồi, bất luận đó có phải là mơ hay không, em đều không cần hoài nghi bản thân mình."
Lời nói của Giáo sư Uông mang ý tứ sâu xa, Tô Tiểu Bồi đột nhiên hoá giải được khúc mắc trong lòng, cô cảm ơn Giáo sư và ra về.
Đến dưới căn hộ của mình, Tô Tiểu Bồi suy nghĩ một chút, lấy cuốn sổ ghi chép trong túi ra xem qua rồi lại lái xe đi. Cô đến Bệnh viện số Một.
Thời gian thăm bệnh buổi tối kéo dài đến chín giờ, Tô Tiểu Bồi nhìn đồng hồ, vẫn còn năm phút nữa. Cô nhanh chóng đi đến tầng hai nhăm, toà nhà số Hai mà Nguyệt Lão nói, sau khi lên đó, cô hơi ngạc nhiên, tầng này yên tĩnh đến quái dị. Vừa ra khỏi cửa thang máy, bàn đón tiếp hào nhoáng đập ngay vào mắt Tô Tiểu Bồi.
Đúng là quan liêu hủ bại.
Tô Tiểu Bồi vừa mới tiến đến bàn đón tiếp thì có một người đứng dậy hỏi cô tìm ai.
Tô Tiểu Bồi nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói cô là bạn của Trình Giang Dực, cô đến thăm anh ta. Khi cô nói những lời này, thầm nghĩ đáng lẽ nên mua bó hoa hoặc xách chút quà gì đó đến.
Cô y tá không hề kiểm tra thân phận của cô mà nói: "Cô đợi một chút, người đến thăm anh Trình đều phải được thư ký của anh ấy cho phép mới được. Giờ tôi sẽ thông báo cho thư ký."
Thư ký? Nằm viện còn cần thư ký giữ cửa sao?
Tim Tô Tiểu Bồi đập thình thịch, không phải chứ, người được gọi là người yêu trong định mệnh của cô lại phô trương đến vậy sao?
Cô y tá gọi điện thoại, chẳng mấy chốc từ trong phòng bệnh có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra, anh ta đeo kính gọng vàng, sơ mi thẳng tắp, áo quần chỉn chu. Anh ta nhìn y tá, y tá chỉ sang Tô Tiểu Bồi, người đó lại quay sang Tô Tiểu Bồi, đẩy gọng kính, đi đến hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô là…?"
"Tôi là bạn của bạn anh Trình, bạn tôi ở nơi khác, vừa mới nghe nói anh Trình gặp nạn thì vô cùng lo lắng, liền bảo tôi nhanh chóng đến thăm."
Anh chàng đeo kính có vẻ không tin, anh ta lại hỏi: "Bạn của cô là vị nào?"
"Anh ấy họ Nhạc, tôi nhận lời nhờ vả của người ta, cũng không hỏi rõ về giao tình giữa anh ấy và anh Trình, có điều anh ấy rất lo lắng đối với bệnh tình của anh Trình, chho nên bảo tôi đi giúp một chuyến. Đối với bạn bè của anh Trình, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay sao?" Tô Tiểu Bồi bình tĩnh điềm nhiên, cô mỉm cười, không mảy may lộ ra vẻ lo lắng, lại ám chỉ người bạn này nói ra rồi có thể anh ta cũng không biết.
Đáng tiếc anh chàng đeo kính cũng rất bình thản. "Bạn của cô thật là có lòng tốt, bạn bè của Trình tổng không phải tôi đều quen biết hết, nhưng tình hình là thế này, có vài phóng viên luôn dùng đủ mọi danh nghĩa đến chụp trộm ảnh của Trình Tổng, chúng ta cũng là vì bất đắc dĩ mới phải hỏi kĩ, hơn nữa tình trạng của Trình Tổng thực sự không thích hợp để găp mặt khách, xin cô thông cảm cho. Cô có thể chuyển lời đến người bạn kia rằng, tình trạng của Trình Tổng đã ổn định, xin anh ấy cứ yên tâm."
Vậy à, tôi thực sự quá đường đột rồi, xin anh chớ trách," Tô Tiểu Bồi thốt ra những lời mang theo chút khẩu khí của Nhiễm Phi Trạch, bất giác thấy hơi ngượng ngùng, sau đó lại mỉm cười, hỏi mấy câu về bệnh tình của Trình Giang Dực. Anh chàng đeo kính kia khách khí đáp lời, thực ra lời nói của anh ta có cũng như không mà thôi. Tô Tiểu Bồi thấy chắc sẽ không thể thăm dò được thêm tin tức gì, liền nói: "Vậy tôi cũng không làm phiền nữa, tôi sẽ chuyển lời đến bạn mình, cảm ơn anh."
Hai người chào hỏi nhau xong, Tô Tiểu Bồi quay người rời đi. Vào thang máy rồi còn thấy anh chàng đeo kính vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô, xem ra là muốn xác định chắc chắn cô đã đi thật rồi.
Trông chừng nghiêm ngặt như vậy, xem ra Trình Giang Dực thật sự là nhân vật lớn.
Tô Tiểu Bồi về nhà, mở máy tính lên mạng tra tên Trình Giang Dực, không tra thì thôi, tra rồi mới biết anh ta đúng là nhân vật nổi tiếng.
Tin tức người này gặp tai nạn nhập viện có đầy trên các trang mạng. Trên báo cũng nói anh ta vẫn đang trong tình trạng hôn mê, không có khởi sắc. Ảnh đính kèm theo tin là chiếc xe bị đâm vỡ phần đầu và cửa chính của bệnh viện không có ảnh người thật.
Tô Tiểu Bồi tiếp tục xem, hoá ra Trình Giang Dực là người sáng lập kiêm đối tác của công ty khoa học kỹ thuật mạng No.C, tên của công ty này cô đã từng nghe qua, rất có danh tiếng, khi đó cô còn nghĩ ai lại đặt cái tên kỳ quái như vậy, bây giờ biết người sáng lập là Trình Giang Dực. Đây rõ ràng là một cái tên mang đậm sắc thái cá nhân. Xem tiếp tình hình của công ty, Trình Giang Dực hoá ra không phải là CEO, mà là người đứng đầu phòng khai thác phát triển, cá nhân anh ta đã có hơn một trăm công trình được cấp bằng sáng chế, giới truyền thông khoác cho anh ta tên gọi "thiên tài".
Tô Tiểu Bồi tiếp tục mở từng trang từng trang một, những bài báo về vị thiên tài này ở trên mạng phần nhiều là thành tựu của công ty và các danh hiệu cá nhân, cũng có không ít bài giới thiệu sản phẩm mới, rõ ràng anh ta không khoác chức danh CEO nhưng còn nổi tiếng hơn cả CEO. Nhưng dù như vậy trên mạng lại không có ảnh chụp của anh ta, tìm được duy nhất một tấm, là ảnh thẻ của anh ta, có vẻ như được chụp lại từ thẻ ra vào công ty. Nhìn qua, trông cũng không xấu xí lắm.
Tô Tiểu Bồi xem những tư liệu này, đột nhiên có một suy nghĩ, khai thác phát triển công trình, công ty khoa học kỹ thuật, ha ha ha, người này xuyên không đến thời cổ đại, chắc chắn sẽ vô dụng hơn cả cô.
Đêm nay Tô Tiểu Bồi cứ thấp thỏm không yên, lăn qua lăn lại, cô sợ mình ngủ say thì sẽ xuyên không một lần nữa. Kết quả chứng minh cô đã lo thừa, đêm nay khá là yên ổn, khi cô thức dậy vẫn còn đang ở trong phòng ngủ của mình.
Tô Tiểu Bồi đi làm như thường lệ, chủ biên đi công tác chưa về, tổ trưởng sắp xếp cho cô trợ giúp biên tập viên khác làm sách, Tô Tiểu Bồi vẫn bình tĩnh nhẫn nại làm việc cho qua ngày, thời gian nhàn rỗi vẫn không quên tiếp tục điều tra về Trình Giang Dực và tìm hiểu các tri thức về thời cổ đại.
Loáng một cái đã ba ngày trôi qua, hôm nay là thứ Năm, Tô Tiểu Bồi nhận được thông báo của tổ trưởng nói ngày mai chủ biên quay về, hỏi Tô Tiểu Bồi đã có ý tưởng gì mới cho đề tài sắp tới chưa, chủ biên thảo luận với cô luôn.
Tô Tiểu Bồi trả lời có rồi, thực ra cô đã chuẩn bị một vài ý tưởng, nhưng không biết chủ biên có thích không. Cô vẫn còn rất mù mờ trong việc lựa chọn đề tài, theo như cô thấy những đầu sách này trên thị trường đều tiêu thụ rất chậm, còn những loại sách mà cô không hiểu tại sao có người mua thì lại đạt mức tiêu thụ kỷ lục.
Cứ lấy biên tập viên dòng sách ngôn tình trong công ty làm ví dụ, cô ta rất thích nhét sách cho Tô Tiểu Bồi đọc, hễ Tô Tiểu Bồi chê bai sách cô ấy biên tập là cô ấy liền vui mừng nói: "Tốt quá, Tiểu Bồi không thèm đọc, chắc chắn sẽ rất đắt hàng."
Cái kiểu cười nhạo châm chọc khẩu vị của người khác này khiến Tô Tiểu Bồi không khỏi bực bội!
Nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn rất chân thành nói với cô ta: "Gia Gia, cô có thể bảo với tác giả của cô, viết qua viết lại đều là mấy kiểu nghề nghiệp đó, thật sự chẳng có gì thú vị cả, cô bảo bọn họ viết chuyện xuyên đến thời cổ đại mở tiệm bán bàn chải đánh răng, chắc chắn kiếm được bộn tiền."
Gia Gia tức tối bĩu môi. "Haiz, Tiểu Bồi, cô thực sự xấu bụng, muốn hại tác giả của tôi không được xét duyệt có đúng không? Được rồi, tối nay bọn mình đi ăn thịt nướng, tôi phổ biến cho cô một chút kiến thức xuyên không."
Thế là tối hôm nay, Tô Tiểu Bồi cùng Trần Gia Gia đi ăn thịt nướng, nghe cô ấy giảng giải các kiểu xuyên không, kỹ năng sinh tồn sau khi xuyên không, các kiểu nữ chính dung mạo chim sa cá lặn, ai gặp cũng yêu và các kiểu nam chính dung mạo anh tuấn phong độ nhưng lòng dạ lại đen tối.
Tô Tiểu Bồi bật cười khánh khách. Cô rất thích Gia Gia, cô gái này ngây thơ lại nhiệt tình, tình yêu của cô ấy đối với công việc thực sự kiến Tô Tiểu Bồi rất ngưỡng mộ.
Nhưng mà sự vui mừng này không thể duy trì được đến ngày thứ hai, bởi vì buổi tối hôm đó, sau khi ngủ say, Tô Tiểu Bồi lại xuyên không.
Tô Tiểu Bồi không biết có phải do nghe quá nhiều chuyện xuyên không, hay là do chủ biên muốn tìm cô thảo luận nữa, lần trước cô xuyên không cũng là trước hôm phải họp với chủ biên. Sự trùng hợp này khiến cô xác định chủ biên chính là khắc tinh của mình.