Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 19 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi đang ngồi viết lại ghi chép của cô, đột nhiên Bạch Ngọc Lang chạy đến gõ cửa. “Nhiễm thúc, mau đi xem bố cáo ở trong trấn.”



“Chuyện gì?”



“Có một tờ cáo thị mới, họa phù quỷ quái đó cực giống với chữ viết của đại tỷ. Rất nhiều người đều đang xem nó.”



Tô Tiểu Bồi sững sờ, Nhiễm Phi Trạch cũng nhíu mày, hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng ra ngoài xem.



Cáo thị đó dán trên bức tường bố cáo phía sau võ đài, Nhiễm Phi Trạch chỉ nhìn lướt qua liền giật mình. Chàng vô thức nhìn sang Tô Tiểu Bồi. Chàng không biết hình này vẽ cãi gì, nhưng ba chuỗi tự phù này chàng đã nhìn thấy, vĩnh viễn chẳng thể quên.



Who are you?



Mặt của Tô Tiểu Bồi bỗng chốc tái mét.



Trình Giang Dực, là anh sao?



“Ai dán nó?”



“Không biết, không ai nhìn thấy. Chắc là lén lút dán lên trong đêm.”



Nhiễm Phi Trạch nghe Bạch Ngọc Lang nói, quay đầu nhìn khắp xung quanh, cáo thị cổ quái này chắc chắn hút được rất nhiều người đến xem, có mặt người của đủ các môn phái. Chàng đến gần Tô Tiểu Bồi, đứng bên cạnh cô. Chàng không quên, lần trước sau khi cô nhận được bức thư này thì đã biến mất không thấy tăm hơi.



Có điều lần trước là lén lút đưa thư, lần này vì sao lại dán lên tường viết bố cáo này.



“Viết cái gì vậy?” Chàng thấp giọng hỏi.



“Anh ta đang hỏi ta là ai.” Tô Tiểu Bồi đứng chết trân nhìn cáo thị đó, giọng nói gần như không thể nghe thấy.



Nhiễm Phi Trạch nắm lấy tay cô. Tô Tiểu Bồi cũng nắm lại tay chàng, kéo chàng sát lại gần, cô đang cảm thấy sống lưng lạnh toát.



“Anh ta hỏi ta là ai.”



Ba chữ này giống như nguyền rủa.



Tô Tiểu Bồi quay về chỗ ở, ngồi đờ đẫn trong phòng, lòng nặng trĩu.



Nhiễm Phi Trạch để cô một mình yên tĩnh, nhưng mãi mà không thấy cô cử động gì, ngồi xổm xuống trước mặt cô.



“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, cất tiếng nói: “Lần trước ta làm sai rồi.”



“Làm sai chuyện gì?”



“Ta tưởng rằng anh ta chỉ muốn thử thăm dò ta, nhưng đến giờ nghĩ lại, cảm thấy không phải.”



Nhiễm Phi Trạch nắm lấy tay cô, an ủi.



Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của chàng, nhỏ tiếng nói: “Anh ta không phải là muốn hỏi ta là ai, anh ta đang nói, ngươi cho rằng mình là ai.”



Nhưng vì sao lại khiêu khích như thế? Bởi vì anh ta đến nơi này, cảm thấy mình có đầu óc văn minh hiện đại từ đó sản sinh ra cảm giác ưu việt sao? Mà một núi không thể có hai hổ, anh ta bài xích một đồng loại khác cũng đến từ hiện đại? Tô Tiểu Bồi nghĩ không thông.



Trình Giang Dực không nên có nhân cách này. Hơn nữa cô cảm nhận sâu sắc, người đàn ông hiện đại như Trình Giang Dực, đến thế giới này chắc cũng sẽ giống như cô, không biết làm gì, tay chân vụng về, ngôn ngữ không thông, kỹ năng không đủ, cứ coi như dựa vào tri thức hiện đại uyên bác cũng chưa chắc có thể hô phong hoán vũ ở nơi này. Người ở thời đại này tự có quy tắc sinh tồn của họ, người hiện đại ở đây căn bản chỉ có chịu khổ hơn mà thôi. Huống hồ nơi đây còn có tâm lý trọng nam khinh nữ nặng nề, cô là nữ tử, có Nhiễm Phi Trạch chăm sóc, có Tần Bổ khoái chống lưng, tuy mọi người coi thường cô nhưng đồng thời cũng chẳng trông đợi gì ở cô. Nhưng Trình Giang Dực là một nam nhân, nếu là phế vật giống như cô đây, sợ là hoàn cảnh gặp phải còn vất vả hơn cô.



Cho nên vì sao anh ta lại khiêu khích? Cố làm ra vẻ huyễn hoặc, bài xích cô ư?



Lần trước cô chết quay về, lẽ nào là Trình Giang Dực hạ thủ? Nhưng La Linh Nhi thì giải thích thế nào đây? Phó Ngôn vì sao lại khẳng định chắc chắn là biết cô đã từng chết? Giữa bọn họ có quan hệ gì? Cô hoàn toàn không cách nào lý giải được. Cô đã phân tích qua Trình Giang Dực, căn bản anh ta không có nhân cách này.



“Cô nương.” Nhiễm Phi Trạch nhìn biểu cảm của cô, trong lòng chất chứa nỗi thương xót. Chàng vẫn thích khuôn mặt nàng xị xuống, hay nói cười trêu đùa với chàng, nàng chau mày chu miệng lên tức giận cũng rất đáng yêu. Chàng cũng thích dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, tuy nói chuyện ngữ điệu dùng từ đều cổ quái, nhưng tràn ngập tinh thần phấn chấn, vô cùng cuốn hút người ta. Chàng không thích dáng vẻ hoang mang không chỗ dựa và đầy buồn phiền của nàng lúc này.



“Cô nương.” Chàng ở ngay bên cạnh nàng, nhưng không thể che chắn hết mọi điều xấu xa cho nàng, chàng cũng rất buồn phiền.



“Tráng sĩ.” Ánh mắt Tô Tiểu Bồi chuyển từ mũi giày lên trên mặt Nhiễm Phi Trạch, lại từ trên mặt chàng chuyển đến mũi giày. Ngẩng đầu lại cúi đầu, do dự giằng xé, cô đang nghĩ không biết nên nói như thế nào. Những chuyện khác có thể không lo không quản, nhưng với Nhiễm Phi Trạch, cô nhất định phải giải thích rõ ràng với chàng, nếu như sự tình kỳ quái xảy ra một lần nữa, cô không muốn chàng vì mình mà buồn bã.



“Tráng sĩ, nếu ta đột nhiên lại biến mất, ý ta nói, bất luận xảy ra chuyện gì, giống như thấy máu vương vãi đầy trong căn phòng như lần trước hoặc có sự việc kỳ lạ hơn nữa xảy ra mà không thấy ta đâu nữa, tráng sĩ cũng đừng lo lắng cho ta. Ta phải rời khỏi cũng là vì bất đắc sĩ, nhưng ta sẽ bình an vô sự.”



Có gặp lại hay không cô không dám nói, chỉ hy vọng có những lời dặn dò này, chàng có thể an lòng hơn.



Những lời này kỳ lạ khó hiểu, nếu là người khác chắc chắn sẽ cho rằng cô đang nói bừa. Nhưng đối phương là Nhiễm Phi Trạch, nhất định chàng có thể bao dung được sự cổ quái này của cô.



“Sẽ xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Phi Trạch thực sự không kinh ngạc, chỉ bình tĩnh hỏi.



“Ta cũng không biết.”



Nhiễm Phi Trạch nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, dịu dàng nói: “Nàng bị lạnh bị đói ta đều sẽ lo lắng, huống hồ là mất tích.”



Tô Tiểu Bồi sững sờ, tình cảm ẩn chứa trong giọng nói của chàng khiến cô choáng váng, nỗi bất an lan tỏa trong lòng cô. Đó là cảm giác bất ac xa lạ, nhịp tim tăng nhanh, dường như vừa chắc chắn vừa trông mong, trông mong lại kháng cự, kháng cự lại buồn bã, buồn bã lại hoảng hốt… cô thẫn thờ nhìn Nhiễm Phi Trạch, cảm giác này bủa vây lấy cô trong thời gian gần đây, bây giờ lòng cô đang rất bối rối, chàng sẽ không lựa chọn thời diểm này để nói với cô những lời khiến cô phải suy đoán lung tung chứ?



Kết quả là Nhiễm Phi Trạch không nói tiếp nữa, chỉ kéo cô vào lòng, ôm lấy cô.



Tim Tô Tiểu Bồi đập càng nhanh hơn, đầu óc gần như trống rỗng. Cô nhận thấy lồng ngực chàng thật rắn chắc, bờ vai chàng thật rộng, mùi hương trên người chàng rất dễ ngửi, cô còn nghe được nhịp tim của chàng, nó cũng đang đập rất nhanh.



“Cô nương, tại hạ họ Nhiễm, tên Phi Trạch. Khi còn nhỏ quê hương gặp lũ lụt, do đó mất đi người thân. Tại hạ sinh vào ngày ba mươi tháng Giêng, đến giờ tỏi đã qua hai mươi chín, tuổi tác tuy có hơi lớn một chút, nhưng mạnh ở chỗ thân thể tráng kiện, giữ mình trong sạch, bản tính đoan chính. Tại hạ có vài thủ nghệ, làm đồ dùng, chế ít gia cụ đều có thể làm được, tuy không phải là vật quý giá gì, nhưng mạnh ở chỗ có thể khiến cô nương sống được thoải mái. Đồ ăn tại hạ làm không được đa dạng nhiều chủng loại, nhưng mạnh ở chỗ có thể khiến cô nương ăn vừa miệng. Tại hạ cũng có thể kiếm được ít tiền, tuy không được vàng bạc đầy bịch, nhưng mạnh ở chỗ có thể khiến cô nương không lo cơm áo, mua nha chi vật liệu tắm gội đắt thế nào cũng đều được.”



Tô Tiểu Bồi càng nghe càng hoảng, mặt nóng bừng, muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị chàng ôm rất chặt. “Cô nương nàng xem, dễ có ngọc vô giá, khó được hữu tình lang, tại hạ chân tình thật ý, muốn được kết tóc se tơ, bạc đầu giai lão với cô nương, cô nương có nguyện ý không?”



Lúc này ngay cả trái tim của Tô Tiểu Bồi cũng đang nóng lên. Chuyện gì vậy, sao đột nhiên chàng lại nói với cô những lời này. Cô dặn dò chàng chuyện cô có thể sẽ biến mất, vậy mà chàng lại còn cầu hôn? Cô đề phòng chàng nói những lời ám muội, lại không ngờ chàng không hề vòng vo, trực tiếp đề cập thẳng vào vấn đề.



“Ta…ta…” Cô cứ “ta” nửa ngày, cuối cùng cắn răng nói: “Không được.”



Lời nói thốt ra khỏi miệng, cô đã cảm thấy vòng ôm của chàng hơi thả lỏng, nhưng lúc này cô lại không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy vẻ mặt của chàng. Liệu rằng chàng có oán trách cô không? Chàng đối với cô tốt như vậy, cô cũng toàn tâm dựa dẫm chàng.



Nhưng mà không được!



Tô Tiểu Bồi cắn chặt răng, giữa hai người bọn họ không có khả năng, Cuối cùng Tô Tiểu Bồi vẫn ngẩng đầu lên nhìn chàng, bốn mắt giao nhau.



Mặt chàng hơi ửng đỏ, nhưng biểu cảm rất bình tĩnh. Tô Tiểu Bồi không nói rõ được là mình thấy nhẹ nhõm hay càng buồn bã hơn, cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.



“Cô nương thật nhẫn tâm.” Nhiễm Phi Trạch nhướng mày, bộ dạng rất nghiêm túc.



Tô Tiểu Bồi cũng chẳng biết thế nào, nhìn thấy biểu cảm của chàng, bỗng cảm thấy tròng mắt cay cay. “Tráng sĩ.” Vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của mình đã nghẹn ngào, cô lại ngậm miệng im lặng.



“Ừm.” Nhiễm Phi Trạch nở nụ cười, lấy ngón cái day mi tâm của cô. “Rõ ràng ta mới là người bị từ chối, cô nương chớ có khóc giành lấy dáng vể đáng thương trước, không thể không trượng nghĩa như vậy được.”



Lời của chàng là có ý trêu đùa, đáng ra cô phải cười, nhưng lại cảm thấy tròng mắt mình càng cay hơn, cô khịt mũi, chớp chớp mắt, kìm nén cảm giác muốn khóc ngay lúc này.



“Tráng sĩ chớ oán ta.”



“Oán, đương nhiên phải oán. Ta từng này tuổi rồi, lần đầu cầu thân liền bị từ chối, làm sao có thể không oán?” Lời tuy nói như thế, nhưng chàng lại mỉm cười với cô.



“Tráng sĩ.” Ngoại trừ gọi chàng ra, cô thực sự không biết nên nói gì. Đây cũng là lần đầu tiên cô được người ta cầu hôn, không ngờ lại ở trong tình huống này. Cô đã từng đi xem mặt rất nhiều lần, mỗi lần đều ứng đối rất nhanh, lưu loát, sắc bén, đến giờ đối diện là Nhiễm Phi Trạch thì lại bí từ, không những bí từ, cô coàn cảm thấy rất buồn bã.



Nhưng bọn họ thật sự không có khả năng.



“Tráng sĩ.” Cô không kìm được, liền ôm siết lấy chàng. “Xin lỗi nhé.” Cô bắt buộc phải rời đi, thậm chí khi nào đi cũng không phải do cô quyết định, cô không có tư cách lưu lại bất cứ tình cảm nào trong thế giới này, cô không có tư cách đáp ứng chàng bất cứ chuyện gì. Thậm chí cô cũng không dám nghĩ xem nhịp tim đập rộn lên của mình bây giờ là có ý nghĩa gì, cô không có tư cách nghĩ nhiều như thế.



“Nên nói xin thứ lỗi.” Vào lúc này, chàng vẫn muốn sửa cách nói cho cô.



Tô Tiểu Bồi bật cười khúc khích, tròng mắt đã ươn ướt, cô vùi đầu vào vai chàng, không muốn để chàng nhìn thấy nước mắt của mình.



Nhiễm Phi Trạch vuốt tóc cô, cười, nói: “Nếu như cô nương làm bẩn y phục của ta thì ta sẽ phạt cô nương giặt nó đó. Nhưng mà cô nương giặt không được sạch sẽ lắm, thực sự khiến người ta phát sầu.”



“Tráng sĩ từng này tuổi rồi còn ấu trĩ nghịch ngơm, ta cũng phát sầu thay tráng sĩ.”



“Ta bị cô nương mình yêu thương từ chối, vậy mới là sầu thực sự.”



Lại vòng về chủ đề nóng rồi, Tô Tiểu Bồi nghĩ mãi vẫn chỉ nghĩ được một câu “xin lỗi nhé”, nói xong rồi lại sửa lời: “Xin thứ lỗi.”



“Vì sao?” Nhiễm Phi Trạch tiếp tục vỗ về cô, dịu giọng hỏi.



“Ta không thể vĩnh viễn ở lại đây.”



“Lúc đầu khi ta gặp sư phụ, cũng không nghĩ sau này mình sẽ bái người là thầy. Cô nương, thế sự vô thường, làm sao nàng biết được sau này sẽ thế nào?”



“Những điều khác ta không biết, nhưng điều này thì lại biết chắc.”



“Vậy lo gì đến việc sau này, cứ để ý đến chuyện hiện tại mới là quan trọng, sau này lại bàn tiếp chuyện sau này.”




Cô phải cẩn thận suy nghĩ, cô có tình cảm đối với chàng, không muốn làm tổn thương chàng. Chàng nói không bận tâm, không sợ hãi, làm sao có thể như vậy chứ, cô có thể hiểu rõ cái cảm giác ôm đầy hy vọng đối với tương lại đó, nếu như cô không chết đi rồi sống lại vài lần như thế, cô nghĩ có lẽ mình cũng sẽ có ảo tưởng được ở bên chàng. Nhưng bây giờ cô biết rõ khả năng này không hề tồn tại.



Mà cảm giác này, chàng không thể hiểu được, bởi chàng không trải qua những điều giống như cô đang phải trải qua lúc này. Ở trong thế giới này, cô thường xuyên nhớ mẹ mình, cô nghĩ đến chuyện nếu như bà phát hiện ra cô đã mất tích, không biết đi đâu để tìm được cô, chắc chắn bà sẽ rất đau khổ, cô đau lòng cho mẹ mình. Nhưng cô biết mình sẽ quay về, hai mẹ con sẽ lại được đoàn viên, cho nên cô vẫn có thể hy vọng vào tương lai đó.



Nhưng với Nhiễm Phi Trạch, làm sao cô dám hy vọng? Cô và chàng không có tương lai.



Nước mắt của Tô Tiểu Bồi lại trào ra. Hai người sẽ không có tương lai, bây giờ chỉ cần nghĩ đến cô đã thấy đau khổ rồi, làm sao dám đồng ý với chàng. Cô không cách nào tưởng tượng được nếu như cô và chàng thực sự ở bên nhau, càng lún càng sâu, sau đó cô đột nhiên quay về, chàng phải làm thế nào? Thậm chí chàng còn không biết phương đông xa xôi đó, quê hương cô rốt cuộc là ở đâu. Chàng sẽ muốn đi tìm cô phải không? Nhưng chàng đi đâu để tìm chứ? Chàng biết chỗ kỳ quái xa xôi thì sao chứ, chàng sẽ thắc mắc vì sao cô không muốn đưa chàng quay về nơi đó. Chuyện cô vứt bỏ chàng sẽ gây tổn thương sâu sắc cho chàng.



Ở trong một thế giới khác cô cũng sẽ lo lắng giống như vậy, sẽ sợ hãi, sẽ đau lòng cho chàng - giống hệt như lúc này đây.



Tô Tiểu Bồi kéo chăn lên trùm kín đầu, lén lút khóc. Cô không dám phát ra tiếng, khi không thở được nữa, thỉnh thoảng cô phải nấc lên, hít thở một hơi thật sâu.



Ở phòng ngoài, Nhiễm Phi Trạch nằm trên giường, cánh tay dưới gối đầu. Chàng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghe tiếng khóc buồn bã của Tô Tiểu Bồi. Chàng rất đau lòng, chàng nghĩ chắc chắn là nàng bị chàng bức cho phải khóc rồi, cô nương đáng thương, con người nàng có rất nhiều điều bí hiểm, dựa vào tác phong chuyện gì cũng phải tìm hiểu rạch ròi của nàng, làm sao có thể chấp nhận chuyện không rõ bản thân mình bị bắt cóc như thế nào, làm sao có thể chấp nhận chuyện không thể nhớ lại được. Nếu là chàng trước đây, sợ là sẽ muốn tránh xa để khỏi phiền phức, nhưng mà chàng chẳng thể nào tránh xa nàng được, chàng đã bị sa lầy rồi, còn càng lún càng sâu.



Đây chính là duyên phận phải không, chàng nghĩ vậy. Duyên phận đến, chàng căn bản không có khả năng trốn tránh. Chàng thích sự khác người của nàng, thích nàng có thể đón nhận và hiểu được bất cứ chuyện kỳ lạ nào, thích cặp mắt trong sáng của nàng, thích dáng vẻ chân thành đối đãi của nàng dành cho chàng.



Đúng vậy, chàng hiểu rõ, nàng rất chân thành với chàng, cho nên nàng mới cự tuyệt chàng. Nàng nói nàng nhất định sẽ đi, nàng nói nàng không thể ở bên chàng. Nhưng chàng thực sự không hiểu, vì sao không thể ở bên nhau chứ? Quê hương của nàng có xa xôi hơn nữa, chàng cũng nguyện ý quay về cùng nàng. Vì sao nàng nói nhất định phải biệt ly? Chàng muốn ở bên cạnh nàng, chàng không muốn biệt ly. Chàng chỉ muốn ở bên cạnh nàng, chỉ cần nàng đồng ý, chỉ cần nàng ở bên cạnh chàng, chàng nghĩ mình có thể từ từ thuyết phục nàng, khó khăn có lớn hơn nữa, bọn họ vẫn có thể cùng nhau đối mặt, không cần phải chia ly, có bất cứ khó khăn gì, chàng đều sẽ gánh vác, giải quyết.



Ừm, chàng là nam nhân mà, nàng tiếp nhận chàng, đồng ý lấy chàng, giao tất cả mọi gánh nặng sang cho chàng, như vậy là được rồi.



“Tiểu Bồi.” Chàng ngâm nga tên của nàng trong miệng. Nghe thật hay, tại sao cái tên bình thường thế này, không văn vẻ thế này mà lại có thể hay như vậy nhỉ?



“Tiểu Bồi.” Chàng khe khẽ lẩm nhẩm, nghe tiếng khóc của nàng nhỏ đi, chỉ còn lại những âm thanh thút thít nho nhỏ. “Đừng khóc nữa, cô nương của ta.” Chàng thầm nói.



Đợi một lúc sau, nàng thực sự không còn khóc nữa.



Tô Tiểu Bồi cuộn người trên giường, ôm chăn dần dần chìm vào giấc ngủ, cô nghĩ mình sẽ có biện pháp từ từ nói rõ ràng với chàng, cô sẽ thuyết phục chàng.



Cách qua một bức tường, Nhiễm Phi Trạch cũng dần ngủ say. Chàng đặt lòng bản tay ấm áp lên ngự. “Tiểu Bồi.” Chàng đọc cái tên này, cảm thấy nhạc phụ tương lai của chàng thật là biết đặt tên. Tiểu Bối, thực sự rất hay.



Ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi thức dậy với đôi mắt sung mọng, gương soi nhìn không rõ, nhưng cô cảm thấy tròng mắt hơi đau, chẳng cần nghĩ cũng biết mặt mũi mình trông kinh khủng thế nào. Cô rên rỉ kêu lên, ôm mắt, chẳng muốn ra ngoài. Vật vã trên giường mãi, cô quyết định dùng khăn bông ẩm ấp lên mắt. Nhiễm Phi Trạch giục lên giục xuống cô mới chịu mở cửa ra.



Nhiễm Phi Trạch mặt đầy ý cười, dường như không hề nhìn thấy bộ dạng khủng khiếp của cô, chỉ khoe khoang thứ mình cho là mới lạ: “Nhanh lên, ta đã nấu cháo, lần này nhất định là rất ngon, bảo đảm nàng ăn xong sẽ muốn lấy ta luôn.” Chàng rất có tinh thần, giống như ánh nắng mặt trời rạng rỡ đang chiếu vào phòng kia.



Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, không nhịn được cười. Tại sao lại có nam nhân đáng yêu như vậy chứ? Thật đáng tiếc, chàng không phải là người đàn ông của cô. Tô Tiểu Bồi cắn môi, cố trưng ra dáng vẻ tràn đầy tinh thần, nói tiếng “chào”. Cô đến bên bàn nhìn, món cháo hôm nay trông thực sự rất hấp dẫn, màn thầu và rau đều ngon mắt.



Tô Tiểu Bồi ngồi xuống ăn, Nhiễm Phi Trạch cứ chăm chú nhìn cô, sau khí thấy cô ăn có vẻ rất ngon miệng, chàng không kìm được cười híp mắt. Dáng vẻ đắc ý đó khiến Tô Tiểu Bồi phải lườm chàng một cái, chàng lại cười, ánh mắt nóng bỏng. Tô Tiểu Bồi bị chàng nhìn đỏ cả mặt, vội cúi đầu ăn cháo.



May mà Nhiễm Phi Trạch cười xong thì cũng ăn cơm, không nói lời nào khiến cô khó xử. Tô Tiểu Bồi ăn mấy miếng, lặng lẽ ngước lên lén nhìn chàng, rồi vội vàng quay đi, sợ bị chàng phát hiện. Một lát sau nữa không nhịn được cô lại lén nhìn, nhưng đúng lúc chàng cũng lén nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô vội giả vờ duỗi tay lấy màn thầu, nhưng động tác của chàng còn nhanh hơn, vụt một cái đã cướp mất chiếc màn thầu trong đĩa, cô ngẩn ra, muốn lườm chàng nhưng lại thấy ngại ngùng, chuyển sang muốn lấy một chiếc khác, chàng lại bẻ chiếc màn thầu trong tay làm đôi, nhét một nửa vào tay cô.



“Chia ra ăn thơm hơn.” Chàng nói.



Cô cầm nửa chiếc màn thầu quay đầu nhìn chàng, chàng nhướng mày, nhét nửa chiếc bánh của mình vào miệng nhồm nhoàm nhai, nói: “Thơm chết đi được, rất ngon.”



Tô Tiểu Bồi thấy buồn cười nhưng lại không muốn cười cho chàng xem, đành đưa màn thầu lên miệng, cắn từng miếng. Đúng là rất thơm, rất ngon. Sau đó chàng liên tục chia một nửa bánh cho cô, bất tri bất giác, cô đã ăn hết toàn bộ.



Cuối cùng Tô Tiểu Bồi bị tức bụng vì ăn quá no, dạ dày rất khó chịu. Chàng nheo mắt, giáo huấn cô: “Nàng ngốc à, cho nàng ăn bao nhiêu nàng liền ăn bấy nhiêu, không ăn được nữa thì phải nói chứ, ta không cẩn thận vui tay bẻ quá nhiều, nhưng nàng cũng không thể ăn hỏng dạ dày chứ, muốn dọa ta có đúng không?” Cứ thế bla bla nói một đống.



Tô Tiểu Bồi tức mình, nói: “Ta sắp chết rồi, không phải là tức bụng chết, mà là bị huynh lải nhải đến chết.”



Nhiễm Phi Trạch mím miệng, quay đi chỗ khác mặc kệ cô, nhưng vừa làm chuyện khác lại vừa tiếp tục lải nhải nói chàng là nam nhân, là hán tử, vậy mà cô lại vu oan chàng thích lải nhải, quả thực là ức hiếp chàng quá rồi. Chàng thích lải nhải sao? Đâu phải chứ. Chàng chỉ thương cô nhiều hơn một chút thôi, nhìn xem người khác mà thế này chàng có thèm nói gì không? Còn lâu ý. Chính bởi vì là cô nên chàng mới thích nói nhiều thêm mấy câu, chứ bình thường chàng cũng thuộc phái kiệm lời đấy chứ.



“Tráng sĩ.”



“Chuyện gì?”



“Ngậm miệng.”



“…”



Lúc này, cuối cùng trong phòng cũng được yên tĩnh.



Cửa sổ đang mở, bên ngoài có tiếng chim nhỏ hót véo von, hôm nay thời tiết tốt, gió mát nhè nhẹ thổi, khiến Tô Tiểu Bồi vốn chỉ định nằm nghỉ một chút, kết quả lại đánh một giấc say sưa. Nhiễm Phi Trạch dừng công việc trên tay, đi đến ngắm cô, giúp cô chỉnh lại tư thế cho thoải mái, kéo chăn đắp cho cô. Tô Tiểu Bồi khẽ cử động rồi lại ngủ tiếp.



Nhiễm Phi Trạch ngồi ở bên giường yên tĩnh ngắm nhìn cô hồi lâu, nghe tiếng cô thở nhè nhẹ, cho thấy giấc ngủ khá sâu. Da cô trắng nõn, bờ môi hồng mềm mại. Chàng nhìn đến ngây ngẩn, trái tim lại đập nhanh hơn. Chàng cúi xuống, mặt chàng cách mặt của cô rất gần, giống như ngày hôm qua.



“Tiểu Bồi.” Chàng nhỏ giọng gọi tên cô.



Cô không tỉnh dậy. Chàng cong khóe môi, ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi cô.



Mềm mại lại ngọt ngào.



Chàng ngẩng đầu, tim đập loạn nhịp, chàng muốn thơm cô thêm cái nữa, nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc, giằng co một lát cuối cùng vẫn muốn hôn tiếp. Chàng cúi đầu, lén lút hôn lên bờ môi cô, đang do dự có nên tiến thêm một bước nữa hay không, đột nhiên ngoài cửa sổ có người kêu “á” một tiếng, tiếp sau đó là tiếng đồ vật rơi đổ loảng xoảng.



Nhiễm Phi Trạch ngồi bật dậy, quay đầu nhìn, thấy Lâu Lập Đông đang dùng tay bịt mắt, kêu oai oái: “Ta nhìn thấy cửa sổ không đóng nên mới đi vào.”



Nhiễm Phi Trạch lại quay lại, thấy Tô Tiểu Bồi đã bị giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu gì.



“Không sao.” Chàng vỗ về cô. “Là tặc tử Lâu Lập Đông kia đến.” Thấy cô phản ứng lại được rồi, chàng lại nói: “Tiểu Bồi, nàng đưa ta quay về quê hương nhé, ở quê hương nàng chắc chắn là không có những kẻ vô ý thức luôn làm phiền người khác thế này.” Chàng nói với dáng vẻ rất đau đớn bi thảm, nói xong thì đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng cho cô nữa.



Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ một hồi cũng không hiểu được là chuyện gì, nhưng chàng đã nói muốn cô đưa chàng quay về quê hương, Tô Tiểu Bồi thở dài, trong lòng càng buồn bã.



Lúc này phòng ngoài truyền đến tiếng quyền đấm cước đá, còn có tiếng của Lâu Lập Đông: “Dám động thủ hả? Ông đây sợ ngươi chắc. Thích thì đi ra võ đài tỉ thí.”



“Được, đi!”



“Không đi.” Nhiễm Phi Trạch đồng ý rất thoải mái, Lâu Lập Đông từ chối cũng rất thoải mái. Tô Tiểu Bồi có thể tưởng tượng ra dáng vể đùa cợt người khác của hai người này, bất giác bật cười. Cô lười nhác không muốn cử động, nghe thấy Nhiễm Phi Trạch nói chuyện với Lâu Lập Đông ở bên ngoài. Nói một hồi lâu, cô nghe thấy tiếng của Lâu Lập Đông: “Chuyện ngươi dặn dò ta đã hoàn thành rồi, phía sau chiếc bàn trong phòng quẻ của Thần Toán môn đích thực có một ngăn ngầm, nhưng bên trong lại chẳng có gì cả.”



Tô Tiểu Bồi bỗng ngồi bật dậy. Cô kéo chăn ra, chỉnh lại y phục, đúng lúc Nhiễm Phi Trạch gõ cửa. “Còn ngủ sao?”



Tô Tiểu Bồi mở cửa ra. “Ta nghe thấy rồi.”



Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói với cô: “Trong giang hồ, thông thường giữa một tổ chức hoặc một môn phái nếu như có quan hệ liên quan thì sẽ lưu lại ám hiệu ở chỗ chỉ định, những ám hiệu đó chỉ có những người đồng môn mới hiểu. Không môn không phái như ta đây, cũng có biện pháp lưu lại tin tức cho bằng hữu.”



Tô Tiểu Bồi đã hiểu rõ. “Cho nên sau bàn có ngăn ngầm là chứng tỏ giữa bọn họ có quan hệ với nhau, có lẽ bọn họ viết tin tức vào trong đó, sẽ có người đến lấy đi hoặc là để lại tin tức cho họ.”



“Không sai.”



Tô Tiểu Bồi mím chặt môi, cho nên La Linh Nhi, Phó Ngôn và Cố Khang kia là cùng một hội? Vậy có phải là còn kẻ khác ở sau lưng bọn họ không, kẻ đó là ai?



Tô Tiểu Bồi đột nhiên quay người đến bên bàn, bắt đầu mài mực.



Lâu Lập Đông ở phòng ngoài từ xa nhìn ngó, nhưng không dám thò đầu duỗi cổ quá sâu, dù sao Nhiễm Phi Trạch cũng vừa động thủ rồi, hắn vẫn là người biết tiến thối. Nhưng Tô cô nương này đã mài mực, lại không lấy giấy, chỉ chọn một chiếc bút lông thô nhất, chấm vào mực rồi đi ra ngoài.



Nhiễm Phi Trạch đương nhiên đi cùng, Lâu Lập Đông chẳng nói chẳng rằng cũng bám theo xem náo nhiệt.



Tô Tiểu Bồi hừng hực khí thế đi đến bức tường dán bố cáo, đáng tiếc kẻ mù đường là cô lại rẽ nhầm lối, bị Nhiễm Phi Trạch tóm về phải đi lại từ đầu, khí thế đã yếu đi một nửa. Lâu Lập Đông ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, cặp đôi này thật là thú vị.



Tô Tiểu Bồi đến bức tường dán cáo thị, phát hiện ra tờ giấy viết chữ “Who are you” kia vẫn ở đó, cô mím chặt môi, nhìn chằm chằm trang giấy ấy, sau đó dùng bút lông đã nhúng đẫm mực, đi qua loạt xoạt lên ba từ đơn bên dưới hàng chữ kia… “go to hell”.



Ba từ đó viết xiên xiên xẹo xẹo, nhưng mạnh ở chỗ vừa to vừa khí thế. Tô Tiểu Bồi nhìn lại, rất hài lòng.



“Tô cô nương vẽ cái gì vậy?” Lâu Lập Đông hỏi Nhiễm Phi Trạch.



“Không nói cho ngươi biết.” Nhiễm Phi Trạch thong thả đáp.



“Nói cứ như là ngươi biết ấy.” Lâu Lập Đông ném cho chàng một ánh mắt khinh bỉ. Tô Tiểu Bồi không xem bọn họ đấu khẩu, cô cẩn thận quét mắt nhìn một vòng những người đến xem náo nhiệt xung quanh. Lúc này, Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng chạy đến, bọn họ vẫn lượn lờ ở chỗ này, để tìm kiếm kẻ khả nghi.



“Đại tỷ. Tỷ trả lời kẻ đó sao?” Bạch Ngọc Lang rất hưng phấn.



“Đúng.”



“Đáp lại là gì thế?”



“Ta bảo hắn đi chết đi, cút sang một bên.”



Xung quanh đột nhiên im phăng phắc. Cô nương này nói lời thật thô tục.



Bạch Ngọc Lang nhìn ngó xung quanh, may mà tiểu tử Quý Gia Văn kia không ở đây, nếu không sẽ lại lẩm bẩm không hợp lễ giáo gì đó. “Đại tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ trông chừng cẩn thận, nếu như xung quanh có kẻ nào nhìn thấy nó mà sắc mặt dị thường. Chắc chắn sẽ lôi hắn ra.”



“Đúng, nếu như đọc hiểu được, chắc chắn là khả nghi.”



Nhưng Bạch Ngọc Lang và những người khác đi luân phiên mấy tuần nay, cũng chẳng nhìn thấy kẻ khả nghi nào. Mỗi người đến đây nhìn thấy hai câu này, đều chỉ trỏ kinh ngạc, hoàn toàn không có phản ứng nào khác thường. Hai câu đó cũng vẫn cứ dán ở đấy, trở thành cảnh quan đặc biệt trên bức tường dán cáo thị.