Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 20 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Nhiễm Phi Trạch đưa Tô Tiểu Bồi đến Huyền Thanh phái gặp Giang Vĩ Anh. Chàng thuật lại phát hiện về ngăn ngầm sau bàn ở phòng của La Linh Nhi, phòng của Phó Ngôn và phòng quẻ của Thần Toán môn cho Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ nghe, hai người đều rất đỗi kinh ngạc.



“Nói như vậy thì Cố Chưởng môn và Phó Ngôn đã hợp mưu hãm hại Cửu Linh Đạo chưởng?”



“Rất có khả năng. Tuy nhiên chúng ta chưa có chứng cứ.”



“Vậy La Linh Nhi kia là ai?”



“Là con gái của quán chủ võ quá ở thành Ninh An. Cha nàng ta giết người giá họa, bị Tô cô nương vạch trần.” Nhiễm Phi Trạch kể lại một lượt vụ án của Tư Mã Uyển Thanh ở thành Ninh An, cũng cẩn thận nói ra suy nghĩ của chàng, cho rằng La Linh Nhi có lẽ có liên quan tới vụ án này, nhưng khi đó không có chứng cứ, La Khuê lại gánh lấy tất cả mọi tội danh, cuối cùng La Khuê tự vẫn trong ngục, sau đó La Linh Nhi làm ra sự việc kỳ lạ như thế này.



“Nàng ta không giết Tô cô nương, vì sao lại muốn gánh tội danh này, hơn nữa Tô cô nương hiện thân, chẳng phải lời nói dối của nàng ta sẽ bị vạch trần sao? Làm vậy là có dụng ý gì?” Nghi hoặc này Giang Vĩ Anh và Tiêu Kỳ đến giờ vẫn chưa giải được.



Tô Tiểu Bồi cụp mắt suy nghĩ, khi Nhiễm Phi Trạch nói đến việc La Khuê tự vẫn, khiến cô nghĩ đến một vài chuyện.



“Tô cô nương.” Tiếng gọi của Giang Vĩ Anh kéo sự chú ý của Tô Tiểu Bồi lại. “Cô nương có cách nhìn nhận thế nào về chuyện này? La Khuê kia tự vẫn, La Linh Nhi tự vẫn, Phó Ngôn cũng tự vẫn, tiếp sau đây, Cố Chưởng môn sẽ thế nào?”



Tô Tiểu Bồi lắc đầu, cô không biết. Nhiễm Phi Trạch nói: “La Khuê bị phán quyết sau khi xử trảm, sớm muộn đều phải chết, La Linh Nhi tự xưng là đại thù đã báo nên đi theo phụ thân, Phó Ngôn là bị vạch trần tội danh không còn đường nào nữa, cũng không biết chuyện hắn tự vẫn có phải là trùng hợp không, mấy người này thực sự đều có lý do khá hợp tình hợp lý. Về phần Cố Chưởng môn, đến giờ chúng ta cũng chưa nắm chắc được điều gì, nhưng ông ta đe dọa Tô cô nương, chẳng biết sau đây sẽ còn có hành động gì.”



Tiêu Kỳ tiếp lời: “Chuyện lần trước huynh nói, người của phái ta đã cẩn thận thăm dò, trong Thần Toán môn không có ai muốn đoạt vị, oán thù nhỏ và bất mãn thì cũng có, nhưng môn phái nào mà chẳng giống nhau, không có đại thù gì cả. Vị trí của Cố Chưởng môn rất vững, với Cửu Linh Đạo chưởng, bề ngoài cũng hòa hợp bình thuận, tạm thời không tìm ra được điều gì khác thường. Huống hồ, hành động thăm dò của bọn ta cũng khiến bên trong Thần Toán môn nảy sinh vài lời đồn đại, Cố Chưởng môn khá là đề phòng.”



“Nếu ông ta làm chuyện xấu chột dạ, đương nhiên tính cảnh giác sẽ cao hơn.” Nhiễm Phi Trạch suy ngẫm, nói với Giang Vĩ Anh: “Giang Chưởng môn, chuyện này nếu không phải là trong Thần Toán môn có tranh đấu, vậy sợ là sẽ biến thành đại nạn giang hồ. La Linh Nhi dùng cái chết để chỉ danh Tô cô nương. Trước khi chết, Phó Ngôn cũng dọa dẫm Tô cô nương. Cố Chưởng môn mượn cơ hội bốc quẻ cũng lấy cái chết đe dọa, phía sau bọn họ có thể còn có kẻ khác. Có lẽ không phải Cửu Linh Đạo chưởng chặn đường của Cố Chưởng môn, mà là cản đường của kẻ đứng phía sau kia. Nếu như vậy, các phái trong giang hồ cần phải cảnh giác, cẩn thận hơn mới được. Cũng chẳng biết thế lực của kẻ đó thâm nhập đến chỗ nào, hành sự ra sao.”



Giang Vĩ Anh cảm thấy lời này có lý, chau mày trầm tư.



Nhiễm Phi Trạch nói tiếp: “Quẻ tượng của Cửu Linh Đạo chưởng rất chính xác, người trong giang hồ đều biết, ông ấy có thể bốc quẻ biết được tương lai, mà Tô cô nương học thức uyên bác, nàng ấy có thể biết được chuyện đã xảy ra, hai người bọn họ đều là kỳ tài. Có lẽ…” Nhiễm Phi Trạch còn chưa nói xong lời này, Tiêu Kỳ đã kinh ngạc kêu: “A, vậy chắc chắn là thế này rồi.”



Giang Vĩ Anh nhíu mày càng chặt hơn, nếu đúng là như vậy, kẻ này tâm tư quá sâu, dã tâm chắc cũng không chỉ đơn giản là muốn thao túng một môn phái. “Ta sẽ liên lạc với các phái, bảo mọi người phải tăng cường đề phòng.” Ông ta nhìn Tô Tiểu Bồi nãy giờ không nói gì, hỏi: “Tô cô nương, người lưu lại trên bức tường cáo thị kia là ai? Ý của hắn ta muốn gì?”



Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Chắc là người ở quê hương của ta, nhưng ta vẫn chưa biết rõ hắn là ai, cũng không biết ý hắn muốn gì. Lời hắn lưu lại…” Cô ngập ngừng, cẩn thận ngẫm nghĩ. “Hắn đang đe dọa ta…”



“Dọa cô nương?” Giang Vĩ Anh rất muốn hỏi vì sao tất cả mọi người đều muôn đe dọa cô, nhưng lời này quá thất lễ, cuối cùng ông ta cũng không nói ra.



Nhưng Tô Tiểu Bồi lại tự mình nói: “Mèo vờn chuột, có lẽ bọn họ cảm thấy trò này rất thú vị.”



Nhiễm Phi Trạch nhíu mày liếc nhìn cô, chàng rất bất mãn với việc có người muốn giở trò với cô. Giang Vĩ Anh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Bọn họ muốn giết Cửu Linh Đạo chưởng, cũng có biện pháp đơn giản hơn nhiều, sao lại cứ phải dùng một mũi tên trúng hai đích này, giá họa cho ông ấy, khiến ông ấy xoay như chong chóng, không, nên nói là khiến cho các phái trong giang hồ chúng ta xoay như chong chóng, bọn chúng làm thế cũng vì cảm thấy thú vị sao?”



Tô Tiểu Bồi không nói gì. Nhiễm Phi Trạch nắm lấy tay cô.



Giang Vĩ Anh thở dài. “Phi Trạch, ta hiểu rõ dụng ý cậu đến tìm ta. Nếu như chuyện này đúng là sự thật, vậy các môn phái giang hồ sẽ cẩn thận chuẩn bị thật tốt các biện pháp ứng phó từ sớm, nếu không thực sự sẽ là đại nạn rồi. Người của quê hương Tô cô nương có phải chính là vị Trình công tử trước đây cô nương tìm kiếm không?”



Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, rồi khẽ gật đầu. “Chắc chính là hắn ta rồi.”



“Ta sẽ thông báo cho các phái, bảo bọn họ toàn lực tìm kiếm người này. Hắn ta có bản lĩnh hơn nữa, lẽ nào còn có thể lẩn tránh tai mắt của võ lâm?”



Nhiễm Phi Trạch không nói gì, cái chết của Cửu Linh Đạo chưởng liệu có quan hệ với chuyện này không? Ông ấy đã xem được quẻ không nên xem sao?



Xả thân xả mệnh, mới có thể như ý nguyện.



Ý nguyện đó là gì? Người họ Trình kia sợ Cửu Linh Đạo chưởng biết, cho nên muốn dồn ông ta vào chỗ chết? Chàng quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi. Cô đang ủ rũ cúi đầu, nhìn chẳng có chút tinh thần.



Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi quay về chỗ ở. Chàng đợi cô ngồi xuống ổn định rồi mới nói: “Hôm nay ở Huyền Thanh phái nàng nói rất ít.” Với tác phong của nàng, đáng ra sẽ tỉ mỉ giảng giải suy đoán kỹ càng mới đúng. Nhưng nàng lại rất yên tĩnh, chỉ ngồi im đó.



“Nàng có tâm sự?” Chàng ngồi xuống cạnh cô.



Tô Tiểu Bồi thở dài. “Hôm nay tráng sĩ nói đến vụ án của La Khuê, ta đã nghĩ ra rồi.”



“Nghĩ đến chuyện gì?”



“Cái chết của La Khuê, là sau khi ta dùng biện pháp thôi miên để giúp người con dâu kia tìm ra miếng ngọc bội, Phủ doãn đại nhân muốn dùng biện pháp này để thẩm vấn khẩu cung.”



Nhiễm Phi Trạch nghĩ, đích thị là như vậy. Chàng bỗng hiểu rõ. “Trong phủ nha có đồng bọn của La Khuê, hắn sợ nàng dùng biện pháp khiến La Khuê nói ra những điều mà bọn chúng không muốn La Khuê nói, cho nên La Khuê phải chết.”



“Sau khi chết, đúng là sẽ chẳng hỏi được điều gì nữa.” Tô Tiểu Bồi nói. “Cũng có nghĩa là sau vụ án của La Khuê chắc chắn còn ẩn giấu bí mật. Có thể chỉ là vì bảo vệ La Linh Nhi, nàng ta thực sự có liên quan đến vụ án, cũng có khả năng bọn chúng dùng phương pháp giá họa này là do được kẻ khác chỉ điểm. Rốc cuộc thì một số tình tiết Mã Chinh Viễn gây án, không phải lão bách tính bình thường cũng có thể biết rõ.”



“Nếu như có tay trong ở phủ nha, vậy người này chính là người luôn luôn ở bên cạnh nàng, quan sát nàng.” Nhiễm Phi Trạch nghĩ mà đột nhiên thấy sợ. “Cho nên nàng bị bắt cóc đi, không thể lưu lại một chút manh mối nào, cũng chính là hành vi của nội tặc mới có thể làm được như vậy. Ta thực sự không nên đi, khi đó ta thực sự không nên bỏ nàng lại mà đi một mình. Nàng một thân một mình nên hắn ta mới tranh thủ được cơ hội ra tay. Hắn còn viết bức thư đe dọa nàng, làm thế nào hắn biết được quê hương của nàng? Làm thế nào hắn đưa nàng vào được Linh Lung trận? Có phải hắn muốn giữ nàng trên cái cây đó để giày vò, khiến nàng sợ hãi, khiến nàng nghe lời hắn không? Hắn…”



“Tráng sĩ.” Tô Tiểu Bồi không cầm lòng được nữa, cô quay người ôm lấy cánh tay chàng, dựa đầu vào vai chàng. “Ta chưa từng phải chịu khổ, ta thực sự không hề phải chịu khổ.”



Nhiễm Phi Trạch xoa đầu nàng, kéo nàng vào lòng. “Nàng nghĩ xong rồi chứ?”



Tô Tiểu Bồi hơi sững lại, cô biết chàng đang hỏi điều gì. “Vẫn chưa.”



“Nghĩ lâu như vậy mà vẫn chưa xong.”



“Mới được có mấy ngày.”



“Tiểu Bồi, ta không có người thân nào nữa.”



“Ừm.”



“Cho nên ta đi đến đâu cũng không sao cả, đi xa hơn nữa cũng chẳng thành vấn đề. Nàng đưa chàng rể về nhà, cũng chẳng sao nhỉ?”



Tô Tiểu Bồi cắn chặt môi, không nói nên lời.



“Ta chắc chắn sẽ là chàng rể tốt có thể khiến nhạc mẫu vui lòng.”



Ý tự khen trong ngữ khí của nàng khiến Tô Tiểu Bồi buồn cười nhưng nỗi tuyệt vọng trong lòng lại khiến cô muốn khóc.



“Tráng sĩ.” Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng. “Huynh để ta suy nghĩ cẩn thận thêm nhé.”



“Ừm.” Chàng vuốt tóc cô. “Nếu như kết quả nàng nghĩ không tốt, chắc chắn ta sẽ đánh vào mông nàng, không làm cơm cho nàng ăn nữa.”



Tô Tiểu Bồi nhắm mắt, nếu như đánh cô một trận rồi có thể đưa chàng quay về nhà, thì cô tình nguyện chịu đòn. Cô có thể đưa chàng đến tiệm làm tóc để cắt một kiểu tóc ngắn gọn gàng đơn giản, đưa chàng đến cửa hiệu, đặt may cho chàng quần áo mà chàng thích, mua giày da cho chàng, giúp chàng thắt cà vạt, không biết chàng có muốn mặc âu phục không, cô cảm thấy đàn ông mặc âu phục trông rất đẹp, hơn nữa chàng cao to thế này, vai cũng rất rộng, mặc âu phục chắc chắn sẽ rất đẹp trai. Cô còn muốn đưa chàng đến nhà hàng Tây, để chàng cũng nếm thử những món ngon khác nhau. Chàng còn có thể nhìn thấy vòi nước, có thể dùng bồn cầu của cô, ngồi trên sofa của cô xem ti vi…



Tô Tiểu Bồi ôm chặt lấy chàng, trong lòng lại trào lên cảm giác buồn bã, cô cắn chặt môi, để mình không bật khóc. Nhiễm Phi Trạch ôm Tô Tiểu Bồi, tràn ngập lòng tin, cô nương của chàng thích chàng, chàng có thể cảm nhận được, nàng thích chàng như vậy, chắc chắn nàng sẽ đồng ý với chàng. Bọn họ có thể thành thân, sẽ thành người một nhà.



Tô Tiểu Bồi nghiêm túc cân nhắc mấy ngày trời, cô cảm thấy cần phải kể lại tất cả sự thực cho Nhiễm Phi Trạch, cô không thể giấu chàng nữa, không thể để chàng ôm hy vọng, như thế thật có lỗi với chàng. Hơn nữa sự tình đến bước này rồi, nếu cô không thể thẳng thắn với chàng, chàng sẽ không hiểu rõ chuyện cô bị bắt cóc, lý do vì sao cô lại xuất hiện ở Linh Lung trận, nếu như những điều này không nói rõ ràng, việc điều tra kẻ chủ mưu bí ẩn kia sẽ gặp trở ngại. Cô suy nghĩ rõ ràng, quyết định phải nói tất cả cho chàng biết.



Tô Tiểu Bồi rất tin tưởng Nhiễm Phi Trạch sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện rồi sẽ tin những điều cô nói, chàng cũng sẽ không ghét bỏ chê bai lai lịch của cô, chỉ có điều cô không nắm chắc chàng sẽ xử lý chuyện tình cảm không có kết quả của bọn họ như thế nào. Cô hy vọng chàng không quá buồn bã, nhưng bất luận chàng có phản ứng gì, cô đều sẽ tiếp nhận, nếu như chàng trách cô giấu giếm chàng, hại chàng trả giá tình cảm vô ích, cô cũng có thể lý giải, chuyện này thực sự là cô sai, cô có lỗi với chàng.



Nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn hơi sợ hãi, có vài chuyện nghĩ thì dễ, muốn làm lại không hề dễ. Cô muốn tìm cơ hội nói nhưng luôn cảm thấy thời cơ không đúng, hoặc nên nói là cô chưa đủ dũng khí. Cứ như vậy kéo dài, trì hoãn thêm thời gian mấy ngày nữa.



Hôm nay Tô Tiểu Bồi vừa thức dậy, tắm rửa xong đợi ăn sáng, ngồi ở bên giường thầm tưởng tượng diễn tập lại quá trình nói chuyện thẳng thắn này một lẫn nữa, nhưng lại cảm thấy vẫn không ổn. Nhiễm Phi Trạch bưng bữa sáng vào phòng ngoài, vừa muốn cất tiếng gọi cô ra ăn, ngoài cửa đã có người chạy vào.



“Tiền bối, tiền bối.” Người đến là Quý Gia Văn. “Trên tường cáo thị lại có tin tức mới lưu lại cho Tô cô nương.” Trong những ngày này, Huyền Thanh phái cũng cử nhân thủ đến tra soát người khả nghi, giám sát động tĩnh trước bức tường bố cáo này, nhưng hôm nay trên tường lại dán thông cáo mới, mà bọn họ cũng giống như mấy người Bạch Ngọc Lang, đều không phát hiện ra được là kẻ nào làm.



Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, nhanh chóng cùng Nhiễm Phi Trạch chạy đi xem.



Trên tường dán một tơ giấy trắng lớn vẫn còn mới, trên đó viết: “You really can’t die?”



Không ai đọc hiểu được trên đó viết gì, vẻ mặt mọi người vừa hiếu kỳ vừa căng thẳng, chỉ có Tô Tiểu Bồi cười lạnh. Thực chẳng sáng tạo gì cả, trò thị uy này thật cũ rích. Cô quay người, định trở về mài mực trả lời. Bên cạnh lại có mấy hán tử giang hồ đưa nghiên và bút đến.



“Cô nương, cần thứ này phải không? Ta chuẩn bị xong cho cô rồi.” Bọn họ vừa thấy có tin tức mới đã nhanh chóng xúm vào xem náo nhiệt.



“Cô nương, bọn ta cũng chuẩn bị rồi, bút của bọn ta to hơn, viết sẽ có khí thế hơn.”



“Cô nương, tên khốn nạn đó viết cái gì vậy?”



“Chớ có nói tục.” Có người nhắc, lại hỏi: “Cô nương lần này định mắng hắn điều gì?”




“Nếu như ở thành Ninh An thì càng phải cẩn thận hơn. La Linh Nhi, La Khuê đều ở thành Ninh An, nàng cũng xảy ra chuyện ở thành Ninh An, trong phủ nha ở đó sợ là không sạch sẽ. Tra về La Bình trước, Đông Phong này ta cũng sẽ tìm người lưu ý.”



“Chúng ta có thể tìm Tẩn Bổ đầu, ta tin được ông ấy.”



“Nhưng ông ấy làm thế nào biết được nên tin ai? Trong phủ nha đó toàn bộ đều là huynh đệ thủ túc của ông ấy, nàng giải thích cho ông ấy phải đề phòng ai như thế nào? Sợ là sự tình chưa điều tra ra, ông ấy đã làm lộ dấu vết khiến kẻ xấu kia cảnh giác.”



Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ, đích thị là như vậy. “Được, ta nghe theo tráng sĩ.”



Nhiễm Phi Trạch thở dài. “Trong lòng ta, thực sự hơi do dự.”



“Sao vậy?”



“Ta vừa muốn nhanh chóng tìm được tên Trình Giang Dực đó đánh cho một trận, lại sợ tìm được hắn rồi thì nàng sẽ biến mất.”



Tô Tiểu Bồi im lặng, cô cũng có cảm giác này.



Nhiễm Phi Trạch khẽ bóp tay cô, nắm lấy thật chặt. “Đến giờ, mỗi một ngày, ta đều coi đây là ngày cuối cùng được ở bên cạnh nàng.”



Tô Tiểu Bồi cắn môi, cũng nắm tay chàng thật chặt. Nỗi lòng ấy cô cũng có, cho nên nhìn thấy chàng làm ra những gia cụ mới cho cô thì rất đau lòng, muốn nói chàng không cần vất vả như vậy. Thậm chí chàng còn muốn xây thêm một căn phòng ở bên cạnh bếp để cô có thể tắm gội thuận tiện. Nhiễm Phi Trạch nhìn biểu cảm của cô, biết cô muốn nói gì, chàng nói: “Có điều cứ coi như hôm nay là ngày cuối cùng, ta vẫn hy vọng nàng có thể được sống tốt hơn ngày hôm trước.”



Tròng mắt Tô Tiểu Bồi lại cay cay, cô nhào đến ôm lấy Nhiễm Phi Trạch. “Tráng sĩ, nếu như có một chút xíu khả năng, cho dù là nhỏ bé đi nữa, ta cũng sẽ cố gắng không rời xa tráng sĩ.”



“Được.” Nhiễm Phi Trạch ôm chặt lấy cô. “Nàng có tấm lòng này là được rồi, đủ rồi. Những thứ khác ta cầu chẳng được, nhưng nhất định muốn đánh tên Trình Giang Dực kia một trận thật nặng, đợi ta tìm được hắn rồi, nhất định phải xả nỗi bực này.”



Nhưng sau một khoảng thời gian, tin tức xấu lại truyền đến. Bằng hữu Nhiễm Phi Trạch nhờ vả đi lưu ý Đông Phong báo về, Đông Phong đã chết trong ngục, phán đoán của phía quan phủ là tự vẫn.



“Hắn nhanh hơn chúng ta một bước rồi.”



“Hắn làm thế nào biết được chúng ta muốn tìm Đông Phong?”



“Hắn không biết, hắn chỉ là đề phòng tai họa trước mà thôi.”



“La Bình thì sao?”



“Chỗ đó khá xa, vẫn chưa có tin tức báo về.”



Tô Tiểu Bồi thấy hơi sốt ruột. “Nếu hắn ta thực sự là Trình Giang Dực, vậy thì đúng là gặp quỷ rồi.”



Trong lao ngục của tử tù huyện Ứng Nam.



Một người dáng vẻ như công tử trẻ tuổi bị áp giải vào, nhốt trong một phòng ngục trống. Ngục tốt khóa cửa phòng giam lại, chửi mắng những phạm nhân trong buồng giam khác đang nhìn ra, rồi bỏ đi. Công tử đó tựa vào chấn song buồng giam, chằm chằm nhìn bóng lưng của ngục tốt dần biến mất, sau đó nhìn trái ngó phải, đánh giá căn phòng giam này. Phạm nhân trong buồng giam bên cạnh đang co rúm lại ngồi trong một góc, chỉ hé mắt nhìn anh ta một cái, rồi cúi đầu xuống.



Công tử trẻ tuổi nhìn ngó một hồi, đi đến chỗ chấn song ngăn cách với buồng bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi tử phạm kia: “Huynh đệ, xin hỏi, những ngục tốt này bao lâu thì vào một lần?”



Kẻ kia ngước mắt lên. “Bao lâu thì sao chứ, chỗ này là tử tù, là người phải chết, bọn họ có đi tuần hay không thì có quan hệ gì chứ?”



Công tử kia làm ra vẻ khinh ghét, hậm hực nói: “Chết? Mẹ nó chứ, ai muốn chết!”



“Vậy thì thế nào? Vào chốn này rồi chính là đợi chết.”



Công tử kia không nói gì nữa, y ngồi xuống, dựa vào chấn song, một lúc lâu sau, hỏi: “Huynh đệ, phải xưng hô với huynh thế nào đây?”



“La Bình.”



Vị công tử kia nói: “Ta họ Bạch, người ta vẫn quen gọi ta là Bạch Lão Tứ. Người bên ngoài đều gọi ta là Bạch Tứ gia.”



La Bình cười nhạo. “Tứ? Tử à?”



Bạch Lão Tứ trừng mắt lườm hắn ta, nói: “Muốn làm ông đây chết, đâu có dễ dàng như vậy. Bọn chúng cứ đợi mà xem!” Lời lẽ rất chắc chắn, giống như đã có dự tính sẵn.



Cuối cùng La Bình cũng thấy hứng thú với y, xem ra vị công tử này là một nhân vật lớn, còn thích khoác lác, khoe khoang. Hắn xán đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Bạch Tứ gia, huynh phạm tội gì vậy?”



Bạch Lão Tứ trừng mắt lên. “Ông đây có thể phạm tội gì chứ? Mấy nữ nhân mà thôi, mẹ nó chứ, tên đốn mạt Trần Nhị Cẩu. Hắn cứ đợi đó, ông đây ra ngoài rồi sẽ đập chết hắn.”



La Bình ở bên cạnh không nói gì. Bạch Lão Tứ lại lườm hắn một cái. “Còn ngươi, tại sao lại vào đây?”



La Bình ậm ừ hai tiếng, chẳng đáp lời. Bạch Lão Tứ cũng không truy vấn, chỉ nói: “Chuẩn bị khi nào chết?”



La Bình không nói gì, bặm chặt miệng, nửa ngày sau mới đáp: “Chắc chẳng được bao lâu nữa.”



Bạch Lão Tứ nhạo báng: “Nhìn bộ dạng run sợ của ngươi kìa.”



“Ta ở đây đợi chết, đâu phải là ông lớn, còn có thể thế nào?”



Bạch Lão Tứ lại khinh bỉ: “Cũng đúng.”



La Bình bị sỉ nhục, trong lòng rất không vui, chế nhạo lại, nói: “Là ông lớn cũng vô dụng, chẳng phải cũng vào đây sao?”



“Ái chà, gan cũng lớn đó. Ông đây nếu như không phải nhất thời sơ suất với ả tiện nhân kia, Trần Nhị Cẩu có thể bắt được ta sao? Ông đây đâu có giống với ngươi.”



La Bình lúc này nghe kĩ mới hiểu, Trần Nhị Cẩu là chỉ huyện quan đại nhân. Hắn nghe thấy Bạch Lão Tứ mắng nhiếc nói cái gì mà tiện nhân tóc ngắn, hắn đột nhiên chấn động. “Có phải là ả đàn bà khẩu âm nói chuyện cổ quái, ngôn ngữ quái dị, mái tóc cắt ngắn không?”



“Đúng rồi. Ả ta xem qua đồ trang sức cất giấu trong biệt quán của ta liền nói những việc kia toàn bộ đều do ta làm, mẹ nó chứ, ta đã dạy bọn đàn bà kia phục tùng răm rắp rồi mà.”



La Bình đột nhiên kích động. “Ta cũng vậy.”



“Hử?” Bạch Lão Tứ lừ mắt nhìn sang. “Đừng có tiếp cận ông. Ông đây có đường ra ngoài, nhưng không định đưa theo nguời khác cùng đi.”



La Bình nghe nói thấy vậy, nổi lên mưu tính trong lòng. “Tứ gia, xem huynh nói kìa, đây đâu có phải là bừa bãi tiếp cận. Ta và huynh giống nhau, ta vào đây thực sự là vì bị ả đang bà đê tiện đó hại.” Hắn ta liền tỉ mỉ kể lại chuyện mình bị bắt như thế nào, lại hung hăng mắng một hồi ả đàn bà tóc ngắn quái dị ra sao, rõ ràng đã rơi xuống nước rồi, hắn chính mắt nhìn thấy ả ta chìm xuống, chắc chắn là chết, thế mà sau này lại sống lại, còn xúi giục cô nương mất lòng tin với hắn, phản bội hắn.



Bạch Lão Tứ nghe xong, nói: “Quả nhiên là ả ta.”



“Đúng vậy, đúng vậy, chính là ả ta. Tứ gia, huynh là bị ả ta hãm hại, vậy chúng ta đúng thật là có duyên.”



Bạch Lão Tứ bặm miệng, mặt mày không thoải mái. “Mẹ nó chứ, càng nghĩ càng thấy hận, ông đây nhất định sẽ phải ra ngoài chỉnh trị chết ả ta.”



“Tứ gia.” La Bình cẩn trọng dè chừng. “Chỗ này dù sao cũng là lao ngục của tử tù, đâu phải là nơi có thể tùy tiện ra vào.”



“Hừ, vậy thì sao chứ? Can hệ gì đến ngươi?”



La Bình cắn răng. “Tứ gia dự định ra ngoài thế nào?”



Bạch Lão Tứ trở nên cảnh giác, xê xích người ra xa, không nói chuyện nữa. La Bình đợi rồi lại đợi, sau đó không nhịn được, lại hỏi: “Tứ gia, huynh dự định thế nào? Ở trong này có thêm một trợ thủ là tăng thêm một phần sức lực mà. Chúng ta đều cùng bị một kẻ hãm hại, cũng coi như là huynh đệ hoạn nạn, ta là có lòng muốn giúp huynh.”



“Chớ xưng huynh gọi đệ.” Bạch Lão Tứ cảnh giác nhìn cửa lao ngục, lại nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bọn họ.



Ánh mắt và cử động của y bị La Bình thấy cả, La Bình không nói gì, chỉ âm thầm tính toán. Qua hồi lâu, một ngục tốt mở cửa lớn, đi vào tuần một vòng. La Bình há miệng kêu la gọi ngục tốt kia, hắn vừa gọi vừa chú ý thấy nét mặt của Bạch Lão Tứ lộ ra vẻ căng thẳng. La Bình mừng thầm trong lòng, hắn cất tiếng hỏi ngục tốt xin nước uống, ngục tốt chửi mấy câu, nhưng vẫn rót cho hắn một bát nước, sau đó quay đầu ra ngoài, khóa cửa lại.



La Bình uống một hớp nước, đắc ý cười với Bạch Lão Tứ. “Tứ gia, có thêm một trợ thủ là nhiều thêm một phần sức lực, nhưng nếu như có thêm một kẻ địch, e là chuyện của huynh sẽ khó mà thành được. Dù sao thì ta cũng sẽ chết, nên chẳng ngại đi tố cáo chút chuyện, để đại ca ngục tốt lập công lĩnh thưởng, cũng khiến cho những ngày cuối cùng ở đây dễ sống hơn một chút. Huynh nói xem Trần Huyện lệnh liệu có nghĩ đến chuyện huynh định trốn ngục không?”



Bạch Lão Tứ lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Ông đây cũng chẳng thiếu kẻ địch, với đức hạnh này của ngươi, cũng đừng có tự đề cao giá trị bản thân, đúng là như ngươi nói, đằng nào cũng chết, ta có thể khiến những ngày tháng cuối đời của ngươi sống trong nước sôi lửa bỏng. Nếu như ngươi nghe lời, chịu làm việc cho ta, thì ta sẽ thu ngươi làm nô bộc, nếu không thì khỏi cần nghĩ đến những thứ khác nữa.”



“Vâng, vâng.” Trong lòng La Bình mừng rỡ, vội xu nịnh bợ đỡ, nói: “Tứ gia, ngài nhìn là biết, ta không giỏi nói chuyện lắm. Ta thấy Tứ gia chính là nhân vật lớn, có lòng muốn đi theo Tứ gia thôi.”



Bạch Lão Tứ cười lạnh. “Vậy ngươi cứ quản tốt cái mồm của ngươi, đợi ta an bài xong, tự sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”



La Bình vâng lời, một mực gật đầu.