Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 25 :

Ngày đăng: 09:29 18/04/20


Vào lúc này, trong đại lao của phủ nha, Lưu Hưởng đang đi tuần, sau khi quan tâm hỏi han, động viên các lao sai phải chịu vất vả một lượt. Khi đi qua buồng giam đang nhốt La Bình, y liếc mắt nhìn. La Bình không phát hiện có người đến, chỉ ngồi ở đó với vẻ mặt lo lắng.



Lưu Hưởng xem xét tình hình trong lao xong thì ra ngoài. Y biết, y buộc phải đưa tên ngu ngốc này ra ngoài, không thể để hắn chết trong lao, không thể để vụ án này kết thúc. Nếu như vở kịch này kết thúc đơn giản như vậy thì y căn bản chẳng có cách nào đi nói lại với tiên sinh. Hơn nữa, bắt đầu từ ngày thứ ba đã có kịch phải diễn, viên đá cản đường La Bình này thực là đáng ghét, lại giúp kẻ khác nhận tội, ngu đến cực điểm.



Lưu Hưởng đi đến phía cổng lớn của phủ nha, chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan tới Tô Tiểu Bồi, chỗ này nhất định có bẫy, y phải cẩn thận mới được. Tóm lại, lần này nhất định phải khiến cho ả chết thật sạch sẽ, không được có bất cứ sai lầm nào.



Lưu Hưởng rời khỏi cửa lớn của phủ nha, khóe mắt bỗng thấp thoáng bóng người con gái mặc y phục màu xanh nhạt, y quay sang, nhưng lại không thấy người đâu nữa. Y hỏi nha dịch thủ vệ của phủ nha ở bên cạnh xem có phải y cũng nhìn thấy một nữ tử áo xanh đứng bên đó không, người đó quay sang nhìn, lắc đầu. Lưu Hưởng ngẫm nghĩ rồi đi qua đó, xung quanh không một bóng người, đi thêm đoạn nữa thì lại là sau tường, không có đường. Tim Lưu Hưởng lại bắt đầu đập loạn xạ, y cúi đầu nhìn, bỗng thấy chỗ vừa rồi bóng dáng đó đứng, có một đóa hoa nhỏ.



Là loại hoa mà hắn từng tặng cho La Linh Nhi.



Lưu Hưởng nghiến chặt răng, y muốn đưa chân ra giẫm nát đóa hoa đó, nhưng lúc gần chạm đến rồi thì lại chỉ đá nó đi. Y rời khỏi phủ nha, đi về phía tây, rẽ qua một con phố, cứ thế đi thẳng, y nhìn thấy bên vệ đường có một vị tiên sinh xem bói, người đó khẽ gật đầu với y, bàn tay trên bàn nhẹ nhàng gõ hai cái. Lưu Hưởng biết đó là dấu hiệu ám chỉ nơi này an toàn, không có người khả nghi giám sát sau lưng, cũng không có người bám đuôi. Y biết Bạch Ngọc Lang từng theo dõi y, tiểu tử ngốc đó tự cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không hề hay biết y có bao nhiêu trợ thủ.



Lưu Hưởng đi qua gã thầy bói đó, đến bên đường, rẽ vào một con ngõ nhỏ. Y gõ gõ vào cánh cửa ở cuối ngõ, rất nhanh đã có người mở, y cứ thế bước vào trong. Sau khi vào trong, y rất bất ngờ khi nhìn thấy Cố Khang, Chưởng môn của Thần Toán môn.



“Sao ngài lại đến đây?”



“Xảy ra chuyện bất ngờ, nếu ta không đến, các ngươi làm thế nào?”



Ngữ khí của Cố Khang khiến Lưu Hưởng cảm thấy khó chịu.



“Cố Chưởng môn lo nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là bắt được một tên nghi phạm, chúng ta vẫn chưa bị lộ.”



“Tên La Bình này chui ra từ đâu thế? Tại sao mọi chỗ đều vừa khớp như vậy? Trùng hợp thế này chỉ có gặp quỷ thôi. Chắc chắn tiên sinh sẽ nổi giận.” La Bình là nhân vật nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, là quân cờ lúc đầu Lưu Hưởng dùng để luyện tập, Đỗ Thành Minh biết nhưng Cố Khang lại không hay, mãi cho đến khi chuyện lần này xảy ra, Thần Toán môn mới thăm dò rõ ràng được lai lịch của La Bình.



“Chỉ là trùng hợp thôi, chuyện của La Bình, ta sẽ giải quyết.” Lưu Hưởng thực sự rất ghét ngữ khí cao cao tại thượng này của Cố Khang.



“Giải quyết thế nào đây? Lại gây ra một vụ hỏa hoạn trong lao ngục giống như lần trước, để hắn ta chết thêm lần nữa à?” Cố Khang cười lạnh. “Lưu Hưởng, ngươi nói xem chuyện này có kỳ quái không, vì sao người nào qua tay ngươi cũng có thể chết đi sống lại vậy?”



“Qua tay ta?” Lưu Hưởng bỗng nổi giận.



Cố Khang cười lạnh, căn bản phớt lờ sắc mặt của Lưu Hưởng. “Lời này của ta có chỗ nào không đúng? Chính ngươi nhìn thấy Tô Tiểu Bồi chết, nhưng đến giờ ả vẫn huênh hoang giễu khắp thành Ninh An này. La Bình cũng do ngươi an bài diệt khẩu, kết quả bây giờ hắn lại biến thành viên đá cản đường vướng mắt trong nhà lao. Còn cả La Linh Nhi nữa, là ngươi tận tay xử chết, đến giờ nàng ta lại định làm gì?”



Lưu Hưởng nghiến răng. “La Linh Nhi sớm đã chết rồi.”



“Đã chết rồi. Vậy ngươi đi nghe ngóng về thuật hoàn dương ở khắp nơi là có ý gì? Thần Toán môn bọn ta là nơi nào chứ, ngươi tưởng hành động của mình có thể thoát được tai mắt của bọn ta sao? Ngươi đã nhìn thấy hồn phách của nàng ta? Giở trò quỷ sao? Vi sao ngươi không đi tìm Thần Toán môn bọn ta để nghe ngóng những pháp thuật kỳ môn này? Vì trong lòng ngươi có quỷ, không dám để bọn ta biết được.”



“Ta nghe ngóng thuật hoàn dương không phải là vì La linh Nhi.” Lưu Hưởng giận đến cực điểm, lườm Cố Khang.



“Vậy là vì Tô Tiểu Bồi?” Cố Khang tỏ vẻ khinh thường, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ ngươi muốn cái gì ta đều biết trước.



“Ngươi vẫn cho rằng Tô Tiểu Bồi là yêu nữ ư? Ngươi muốn biết hoàn dương thế nào, lại làm thế nào để giết chết được người hoàn dương? Bùa diệt hồn thêm máu chó, thêm lửa sao?”



Tim Lưu Hưởng đập thình thịch, xem ra những điều y nghe ngóng được đều đã bị Cố Khang nắm rõ.



“Ngươi muốn giết chết Tô Tiểu Bồi, hay là muốn triệu cả hồn La Linh Nhi về rồi cùng giết luôn? Lòng ngươi tựa thép à, Lưu Hưởng?! Những tưởng ngươi có mấy phần tình ý với La Linh Nhi, tiên sinh ép ngươi động thủ sẽ khiến ngươi đau lòng, buồn bã, hóa ra không phải, vẫn là tiên sinh nhìn thấu ngươi, trái tim của ngươi quả nhiên tàn ác, lại còn muốn giết nàng ta lần thứ hai.”



Lưu Hưởng cười chế nhạo. “Ta là kẻ nhẫn tâm, ta động thủ giết người. Còn tâm lòng của Cố Chưởng môn thì thật là lương thiện, vị sư thúc tổ một tay nâng ngài lên vị trí chưởng môn, ngài thương xót như vậy, không nõ tận tay giết, phải phí bao công sắp xếp mấy vòng động thủ. Cố Chưởng môn đúng là người tốt, không giống như ta.”



Cố Khang sa sầm nét mặt. “Lưu Hưởng, ngươi không cần phải khua môi múa mép. Ngươi ngẫm xem những việc ngươi làm đã để lộ ra bao nhiêu sơ hở. Ngươi định nói lại với tiên sinh thế nào đây?”



“Ta một lòng trung thành với tiên sinh, tiên sinh tự biết điều đó. Chúng ta đều là người trong công môn, có vài việc thân bất do kỷ, điều đó ngài ấy cũng biết. Ỷ vào vị trí chưởng môn, không đủ cung kính với tiên sinh, ngài tưởng trong lòng tiên sinh không biết sao? Bản lĩnh của tiên sinh sâu không thể dò, ngài chớ tự đắc ý, rổi cũng sẽ có một ngày tự bê đá đập vào chân mình thôi.”



Sắc mặt Cố Khang càng lúc càng khó coi. “Tốt lắm, bản thân ngươi vô dụng nhưng lại kéo cả ta vào. Ngươi cũng khỏi cần khiêu khích, sự an bài của tiên sinh vốn không một sơ hở, từng việc nối tiếp từng việc, rất thỏa đáng. Thần Toán môn bọn ta làm việc cũng không để xảy ra sai sót nhưng ngươi lại làm mọc đâu ra tên La Bình này, ngươi nói xem, ngươi định giải quyết thế nào đây?”



“Ta sẽ thả La Bình ra rồi xử lý hắn, vụ án này không thể kết thúc được nữa, bọn chúng buộc phải tra lại từ đầu.”



“Vậy thì sao chứ, La Bình sống hay chết, Tô Tiểu Bồi căn bản đều không cảm thấy căng thẳng. Chẳng phải ngươi đã truyền tin đến sao, trong khẩu cung của La Bình, cô nương kia ắt là đã chết, kế hoạch của chúng ta bị phá hủy rồi, không có mạng sống để uy hiếp ả, Tô Tiểu Bồi sẽ chẳng sợ gì cả. Người chết rồi có hiệu quả gì chứ.”



Lưu Hưởng vốn đã tâm ý rối loạn, lại bị ông ta chèn ép như thế thì càng bực bội, không kìm được lớn tiếng quát: “Chết một người quá bình thường thì giết thêm mấy người nữa, tiên sinh cũng muốn như thế mà.”



“Bốp” một tiếng, Lưu Hưởng còn chưa dứt lời, một bên mặt đã bị tát cho một cái. Hắn bị đánh đau, sắc mặt tái xanh, nhanh chóng rút đại đao bổ khoái ra.



“Cái tát này là đánh thay cho tiên sinh.” Cố Khang không sợ, căn bản chẳng thèm đếm xỉa đến biểu cảm hung dữ và đại đao sáng loáng của Lưu Hưởng.



Lưu Hưởng sững sờ. “Tiên sinh đến rồi?” Trong lòng y đột nhiên hơi hoảng, kế hoạch của y còn chưa có thời gian hoàn thành, y đã chuẩn bị được tương đối rồi. Năm ngày nữa sẽ kết thúc vở kịch lớn này, nhưng nếu như tiên sinh đột nhiên đến, kế hoạch của y chắc sẽ không thành.



“Tiên sinh chưa đến.” Cố Khang nói: “Ngài nghe nói sự việc không thuận lợi, nhưng ở xa quá, ngài không đến được nhanh như vậy, chỉ bảo ta đến xem sao trước.”



Lưu Hưởng thầm thở phào một hơi. “Cố Chưởng môn, chuyện của La Bình chỉ là sai sót nhỏ, kế hoạch của ta là như thế này, ta sẽ thả hắn ra, để hắn hoàn toàn biến mất, rồi lại đi tìm tên Sử Đại kia, bảo hắn đến báo một lần nữa, nói rõ chuyện này không liên quan đến La Bình, mà kẻ kia thì rất tức giận trước việc Tô Tiểu Bồi bất lực không bắt được đúng hung thủ, cho nên tặng đại lễ đến cho ả. Ta đến đây chính là để lấy một đoạn tay và tóc có dính máu, thay đổi kế hoạch một chút, chớ đặt ở trước phủ nha, để Sử Thụy kia chuyển đi một lần nữa, như vậy có thể coi như giáng cho Tô Tiểu Bồi kia một cái tát trước mặt mọi người, chỉ rõ ả ta đã bắt nhầm người rồi...”



Lưu Hưởng đột nhiên ngừng lời, y không thể nào tin được cúi xuống nhìn, thấy mũi kiếm sắc nhọn đang đâm thẳng vào ngực, cổ tay nắm đao của y bị bóp lại, trường đao “choang” một tiếng rơi xuống dưới đất. Y ngẩng đầu, thấy Cố Khang đang nở một nụ cười nham hiểm, lại nghe ông ta nói: “Ngươi không cần phải nói nữa, tiên sinh có kế hoạch tốt hơn rồi. Ngươi nghĩ thực là đơn giản quá!”



Lưu Hưởng muôn cất tiếng nói, lại đột nhiên cảm thấy thanh kiếm đó đang vặn xoáy trong lồng ngực mình, một cơn đau đớn cực điểm khiến y không phát ra được tiếng nào, y tóm lấy cổ tay của Cố Khang theo bản năng.



“Ngươi muốn điều khiển La Bình, muốn thao túng Sử Đại, nhưng ngươi càng làm nhiều việc, khả năng bị lộ càng cao. Tô Tiểu Bồi là ai chứ, ả sao có thể không biết rõ ý đồ trong chuyện Sử Đại đưa tin, tiên sinh nói rồi, chỉ có ả mới hiểu rõ vì sao lại là Sử Đại. Tâm tư của ngươi loạn rồi, ngươi bị La Linh Nhi mê hoặc, ngươi bị Tô Tiểu Bồi đùa bỡn. Có phải ngươi muốn động thủ với ả không? Tiên sinh rất không vui.”



Cố Khang dùng lực rút kiếm ra, lại đâm vào thêm một nhát nữa.



Máu của Lưu Hưởng phun ra, dính lên khắp người Cố Khang, còn phun cả lên mặt ông ta. Ông ta không bận tâm, nhìn biểu cảm đau đớn của Lưu Hưởng, nói với y bằng giọng căm hận: “Ngươi cười nhạo ta không dám tự mình động thủ, ngươi cười nhạo ta hèn nhát? Ngươi xem, động thủ giết người rất đơn giản, có điều phải xem ta có muốn hay không, có cần thiết không. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ? Cái chết của sư thúc ta hơi phiền phức là tự có đạo lý của ông ấy, chỉ có điều, chuyện đó cũng bị Tô Tiểu Bồi vạch trần. Tuy ta cũng rất oán hận ả, nhung ta không phải là óc lợn, không giống ngươi.”



Lưu Hưởng gục đầu chết.



Cố Khang rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn thi thể của y. “Chỉ thị của tiên sinh là so với việc cứu vãn sự tình, chẳng thà làm chuyện mới. Chính là ngươi đó, Lưu Hưởng, Tô Tiểu Bồi sẽ rất bất ngờ.”



Chiều muộn, Nhiễm Phi Trạch đến phủ nha đón Tô Tiểu Bồi, chàng lặng lẽ nói cho cô biết, sau khi Lưu Hưởng đi vào một ngôi nhà trong con ngõ nhỏ thì không thấy ra nữa. Người theo dõi không dám đến quá gần, cho nên không nghe thấy động tĩnh ở bên trong. Nhưng thời gian đã lâu cũng không thấy y trở ra, chàng đi tìm Bạch Ngọc Lang hỏi, Bạch Ngọc Lang nói không nhìn thấy Lưu Hưởng từ khá lâu, ngăn ngầm trong phòng y cũng không có gì, mấy ngày này cũng không thấy y nhận được tin tức. Giờ lại mất tích tại căn nhà trong ngõ, không biết Lưu Hưởng định giở quỷ kế gì. Tô Tiểu Bồi cũng nghĩ không thông. Đến đêm hôm nay cũng chưa có tin tức của Lưu Hưởng, Nhiễm Phi Trạch dặn dò các vị trợ thủ lưu ý thêm.



Cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi một chiếc quan tài đỏ máu được lặng lẽ đưa đến đặt ngay trên con đường chỗ phủ nha vào nửa đêm, vẫn khiến mọi người giật mình kinh hãi.



Con đường chỗ phủ nha đó chính là con đường nơi Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch sống. Quan tài được bày ở vị trí sát chân tường của con đường, trong đêm tối không ai để ý. Mãi đến lúc tờ mờ sáng mới bị sai nha đi tuần phố phát hiện.



Sai nha kinh hãi thất sắc, không dám mở ra, lớn tiếng kêu la, chạy nhanh như bay về phủ nha gọi người. Nhiễm Phi Trạch bị tiếng động làm cho tỉnh giấc, bật dậy, gọi Tô Tiểu Bồi, để cô thay y phục, sau đó một mình ra ngoài xem xét, chỉ nhìn qua rồi quay về luôn, nói lại sự tình cho Tô Tiểu Bồi.



Tô Tiểu Bồi cùng chàng ra ngoài, lúc này có rất nhiều quan sai đã đến, Tần Bổ đầu và Bạch Ngọc Lang cũng đã đến, còn có rất nhiều bách tính bị kinh động chạy ra xem.



Tần Đức Chính khua tay. “Khiêng về nha môn trước rồi tính tiếp, chớ làm phiền đến bách tính.”



Dù vậy, chiếc quan tài đỏ máu vẫn khiến lòng người kinh sợ. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch đi theo chiếc quan tài, nhìn thấy nó được khiêng đến đại viện của nha môn, Tần Đức Chính đích thân gõ thăm dò một lượt xác nhận không có gì khác lạ, liền mở ra.



Đập vào mắt mọi người là thi thể của Lưu Hưởng.



Lưu Hưởng đã chết!
Hả?



“Còn nữa...” Chàng cười cười. “Nàng xem, có ta ôm, hình như đầu óc nàng sáng suốt hơn một chút thì phải.” Chàng ôm cô, hôn khẽ lên môi. “Nếu ta hôn nàng thì chắc nàng sẽ càng sáng suốt hơn.” Nói xong liền dịu dàng hôn lên môi cô. Cô không đẩy ra, chàng liền được đà lấn tới.



Tô Tiểu Bổi không bình tĩnh nổi nữa, tình trạng này sao mà bình tĩnh cho nổi, cô có thể vạch trần sự lợi dụng của chàng không? Cô còn muốn nhắc nhở chàng, chàng vẫn chưa cho cô ăn sáng, cô đói rồi. Nhưng mà… nhưng mà… cô thực sự cần vòng ôm của chàng, cần nụ hôn của chàng, cô cảm thấy trong người tràn trề sức mạnh.



Tất cả đúng như những gì Nhiễm Phi Trạch dự liệu, Phủ doãn đại nhân không dám xuống tay trừng trị Thần Toán môn. Tuy tình hình điều tra của các nơi đều báo về, trong việc này ít nhiều có liên quan đến Thần Toán môn. Tô Tiểu Bồi cũng đưa được ra những lý lẽ rất xác thực.



Đầu tiên là trên con đường Lưu Hưởng bị hại kia có một sạp xem bói cố định, trên đó có biểu tượng của Thần Toán môn, cho thấy ông ta là người của Thần Toán môn. Ông ta cả ngày đều ngồi ở đó, nhưng lại nói là chưa từng nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, điều này có thể coi là một điểm nghi vấn.



Thứ hai, bên ngoài biệt viện nơi Lưu Hưởng bỏ mạng kia đã bị bỏ không một thời gian khá lâu, nhưng vẫn luôn có người lén lút quét dọn, cách bố trí trong ngoài phòng cũng cho thấy thỉnh thoảng có người ở, vì sao lại như vậy? Vì sao phải sống lén lút? Trước đây căn nhà này là tài sản của một hộ gia đình họ Lư, sau đó bán cho một vị họ Tôn, người họ Tôn này khai báo với Phủ doãn rằng căn nhà này anh ta không tiện sử dụng, vẫn luôn bỏ không, cũng chẳng ngó ngàng đến, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng qua điều tra, người họ Tôn này là bà con xa với quản sự phân viện của Thần Toán môn. Nghe nói người họ Tôn này cũng chẳng dư giả gì, nhà không dùng đến tại sao không cho thuê? Có thể lý giải là ông ta cho Thần Toán môn thuê nhưng được yêu cầu bảo mật thì hợp lý hơn.



Thứ ba, đã tìm được nơi bán chiếc quan tài. Nửa năm trước tiệm quan tài Trần Ký đã bán chiếc quan tài này cho một nhà họ Lý ở trong thành, cụ thể là Lý lão thái thái để lại dùng làm hậu sự cho mình. Quan tài này vốn được làm giống với những với chiếc cùng kiểu trong tiệm, nhưng theo yêu cầu của Lý lão thái thái, cửa tiệm đã đặc biệt khắc hình một con hạc vào bên trong chiếc quan tài, duy nhất có điểm này là khác với những chiếc quan tài khác, nếu không kiểu dáng quan tài này rất phổ biến, thực sự không nói chắc được là của nhà nào. Phủ doãn lập tức thẩm tra người nhà họ Lý, người nhà họ Lý báo lại quan tài đã bị trộm, Lý lão thái thái đang khóc trời gào đất mắng chửi ầm ĩ, cho rằng mất trộm là không tốt lành. Sau khi thẩm tra tỉ mỉ, được biết Lý lão thái thái thích nhất là tìm đến sạp xem bói ở đường Thúy Bình để bói quẻ, có chuyện gì cũng nói hết với tiên sinh xem mệnh đó. Mà trên sạp xem bói đó cũng có biểu tượng của Thần Toán môn, vậy chính là sản nghiệp của Thần Toán môn rồi.



Thứ tư, nói đến chất liệu màu đỏ, người bán người mua cũng rất nhiều, nhưng hằng tháng Thần Toán môn lại mua không ít.



Tất cả những điều kể trên đều có liên quan đến Thần toán môn. Hơn nữa, binh khí Thần Toán môn sử dụng phần lớn cũng là kiếm. Phủ doãn tìm quản sự của Thần Toán môn đến thẩm vấn nhưng kết quả không hề lạc quan. Bởi suy đoán không thể coi là chứng cứ thép. Thấy bói đó nói ông ta không nhìn thấy Lưu Hưởng đi qua, lẽ nào có thể định tội được ông ta? Chỉ vì người sở hữu viện tử đó có chút quan hệ thân thích với quản sự của Thần toán môn, có thể định tội ông ta được sao? Khách hàng đến xem mệnh bị mất quan tài, lẽ nào có thể định tội ông ta? Mỗi tháng mua nguyên liệu màu là có thể định tội?



Phủ doãn không dám dùng biện pháp mạnh, tuy đã thẩm tra nghiêm khắc một lượt nhưng vẫn không nắm được thóp của đối phương. Ông ta không dám bắt người bừa bãi, nếu là bách tính bình thường, vướng vào mối hiềm nghi, bất luận thế nào, cứ nhốt vào lao trước rồi từ từ thẩm vấn. Nhưng Thần Toán môn lúc này có gần trăm môn đồ đang đứng bên ngoài cửa yêu cầu quan phủ cho câu trả lời, không có chứng cứ xác đáng, Phủ doãn không dám giam giữ quản sự của Thần Toán môn.



Ông ta không dám, Nhiễm Phi Trạch lại dám.



Xế chiều ngày hôm nay, Nhiễm Phi Trạch dẫn Lâu Lập Đông và hai chục vị đệ tử của Tặc bang đến phá quán của Thần Toán môn. Lý do của chàng vừa đơn giản vừa chính đáng. Thứ nhất, Lưu Hưởng và chàng tình như thủ túc, huynh đệ bị giết, chàng há có thể không nghe không hỏi. Khi chàng nói lời này, Lâu Lập Đông ra sức lườm chàng, con người này da măt thực dày, tình như thủ túc cũng thêu dệt ra được. Lý do thứ hai, Tô Tiểu Bồi là người trong lòng chàng, từ trấn Võ đến thành Ninh An, đám cầm thú cặn bã Thần toán môn làm chuyện gì cũng đều nhắm vào cô nương của chàng, chàng không dung thứ được. Cái gì? Hỏi chàng đòi chứng cứ ư? Chứng cứ đều đã nói ở phủ nha rồi, có điều các ngươi giở trò phủ nhận. Các ngươi phủ nhận với quan phủ cũng được nhưng không thể phủ nhận với Nhiễm Phi Trạch chàng. Bởi chàng đã chịu đựng đủ rồi, chàng không muốn nghe nữa, mọi người đều lăn lộn trong giang hồ, cứ lấy quyền cước, đao kiếm để phân rõ thì hơn!



Đánh!



Nhiễm Phi Trạch đi đánh nhau, Tô Tiểu Bồi ở nhà thấy hơi lo lắng. Bạch Ngọc Lang ngồi cùng cô, mặt mày có vẻ rất ấm ức. Khi Nhiễm Phi Trạch sắp đi, cậu ta cũng muốn đi nhưng Nhiễm Phi Trạch chỉ nhìn bộ y phục bổ khoái của cậu ta, hỏi: “Cháu có muốn làm bổ khoái nữa không?”



“Muốn.” Bạch Ngọc Lang lớn tiếng trả lời, lý tưởng của cậu ta chính là làm một bổ khoái tốt, trấn áp được ác tặc, bắt giam hung phạm, bất luận đối phương là bách tính bình thường hay tặc tử giang hồ.



“Muốn thì cháu hãy ngoan ngoãn ở lại đây. Giang hồ ẩu đả, một tiểu quan sai như cháu dây vào làm gì chứ?”



Nghe ngữ khí này, thật là khinh miệt, coi thường người ta biết bao. Bạch Ngọc Lang rất tức giận. Nhưng cậu ta cũng chẳng có cách nào, biết rõ có người tụ tập ẩu đả, nhưng đến Phủ doãn đại nhân còn không quản, đương nhiên cậu ta không thể quản.



“Lão Lục à.”



“Hả?” Bạch Ngọc Lang bị Tô Tiểu Bồi gọi như thế, giật thót mình.



“Gần thành này có những am miếu nào linh nghiệm?”



“Đệ cũng không rõ.” Bạch Ngọc Lang bình thường không bái thần minh nên không biết rõ lắm.



“Đệ giúp ta nghe ngóng một chút nhé, phải thật linh nghiệm mới được.”



“Được.” Bạch Ngọc Lang liền đồng ý ngay. Tô Tiểu Bồi lại nói tiếp: “Nhưng đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ.”



Hả? Không thể nói cho Nhiễm thúc? Lén lút như vậy sao? Bạch Ngọc Lang lập tức cảnh giác.



“Việc này rất quan trọng, nghe ngóng càng nhanh càng tốt. Đừng nói cho Nhiễm thúc của đệ biết.”



Nửa đêm, Nhiễm Phi Trạch người đầy vết thương trở về. Chàng nói vết thương không nặng, nhưng khắp người đầy máu me vẫn khiến Tô Tiểu Bồi hoảng sợ. Lâu Lập Đông cũng vừa về tới, trên người đầm đìa máu tươi, nhưng Tô Tiểu Bồi phớt lờ anh ta, để anh ta lại cho Bạch Ngọc Lang lo liệu.



Vì biết bọn họ đi đánh nhau, nên Bạch Ngọc Lang sớm đã chuẩn bị thuốc trị thương. Tô Tiểu Bồi vừa giúp Nhiễm phi Trạch bôi thuốc vừa oán thán: “Chàng cứ thế này mà quay về à? Khắp người toàn máu là máu.”



Lâu Lập Đông cười ha hả. “Vậy phải sao chứ, đánh xong mượn chỗ của Thần Toán môn tắm rửa, thay y phục rồi mới quay về chắc?”



Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch cùng lườm anh ta. “Có hỏi ngươi sao?”



Lâu Lập Đông xoa xoa mũi, không nói nữa. Bạch Ngọc Lang nhân cơ hội đó xoa thuốc thật mạnh, để xả bớt oán khí trong lòng. Lâu Lập Đông đau đến rùng mình, đang muốn cốc vào đầu cậu ta, lại nghe thấy Tô Tiểu Bồi đếm số vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch. Lâu Lập Đông sắp nổi cả da gà, thật là ớn quá, hai người này rốt cuộc có quan tâm đến cảm nhận của người bị thương đang ngồi bên cạnh không hả!



“Đều là vết thương nhỏ thôi.” Giọng của Nhiễm Phi Trạch dịu dàng đến mức Lâu Lập Đông muốn đá chàng một cái.



“Chảy máu đây này.” Giọng nói của Tô Tiểu Bồi dịu dàng đến mức khiến Lâu Lập Đông muốn đá Nhiễm Phi Trạch.



Nhưng chân anh ta bị thương, không đá được, chỉ đành kháng nghị một chút: “Ta nói này, hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói to đến mức khiến Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi đều quay đầu nhìn anh ta. “Trên người Nhiễm Phi Trạch thực sự không thể gọi là vết thương, nhìn của ta xem.” Rõ ràng là anh ta bị thương nặng hơn mà.



“Ngươi bảo cô nương nhà ta nhìn ngươi à?” Giọng của Nhiễm Phi Trạch càng dịu dàng hơn.



“Vậy không cần nhìn nữa.” Lâu Lập Đông chịu thua. “Ngươi bị thương nặng, ngươi bị thương nặng, cô nương nhanh chóng nhìn vết thương của hắn ta đi, nếu không hắn ta sẽ tàn tật cả đời đó. Haizz, tiểu bổ khoái, y phục của ta đâu, mau che bớt lại cho ta đi, không nhìn thấy có cô nương đang ở đây sao, bị người ta nhìn thấy thật là xấu hổ đó.”



Tô Tiểu Bồi trừng mắt lườm, trong lòng cũng coi như yên tâm. Hai người này còn tinh thần chành chọe đấu đá nhau như vậy, chắc không có vấn đề gì lớn. Vết thương trên người Nhiễm Phi Trạch đúng là cũng khá nông, xem ra không phải cần khâu. Cô lại tỉ mỉ xem qua một lượt, xem có bỏ sót chỗ nào không. Lâu Lập Đông ở bên cạnh rất muốn nói lời bỡn cợt kiểu như “lẽ nào không cần cởi quần để xem trên chân có bị thương không”, nhưng ngẫm thấy lời này mà nói với cô nương thực sự hơi quá, anh ta không thể để mọi người nghĩ rằng hán tử giang hồ đều là dạng thô bỉ như vậy, ít nhất cũng không phải anh ta. Anh ta ho khan, nuốt lời đã ra đến cửa miệng vào trong.



Lúc này Tô Tiểu Bồi cất lời hỏi Nhiễm Phi Trạch: “Tại sao Lâu đại hiệp không về chỗ của mình? Chẳng phải huynh ấy có đưa vài huynh đệ đi sao? Những người đó không cần lo sao?” Trong kế hoạch, Tặc bang đánh xong thì chạy, tại sao lại bỏ lại vị bang chủ này?



Lâu Lập Đông lườm tiểu Bổ khoái Bạch Ngọc Lang, nghe thấy câu hỏi của người ta không, rõ ràng là muốn hỏi chuyện của anh ta, nhưng mà lại nói với Nhiễm Phi Trạch. Anh ta nhất định phải tự trả lời, thế là giành quyền mở miệng trước. “Huynh đệ nhà ta đều rất tốt, có hai người bị thương hơi nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người đánh xong liền chia nhỏ, tự phân tán ra khỏi thành, không lưu lại hành tung cho Thần Toán môn nắm thóp, đề phòng đánh đến cửa. Bọn chúng sợ đến mức đờ đẫn ra, buồn cười quá đi mất.”



Nhiễm Phi Trạch đưa tay xoay mặt Tô Tiểu Bồi lại, không cho cô nhìn sang phía Lâu Lập Đông nữa, nói: “Mọi việc đều rất thuận lợi, người của bọn họ đều bị thương, bọn ta cũng đập viện tử, phá biển hiệu rồi, ta còn bảo bọn họ chuyển lời đến Cố Khang, chuyện này chưa xong đâu, sau hôm nay hễ thấy Thần toán môn ở đâu, ta sẽ đánh ở đó. Lúc này chắc chắn Cố Khang đã đến phân viện rồi.”



Gặp ở đâu đánh ở đó? Tô Tiểu Bồi sa sầm nét mặt. “Một mình chàng sao có thể đánh được cả môn phái người ta mà dám nói gặp đâu đánh đó chứ?” Chàng đang chê tính khí đối phương tốt quá, sẽ không huy động toàn giang hồ truy sát chàng sao?



Biểu cảm của cô khiến chàng cảm thấy buồn cười, không kìm được đưa tay véo má cô. “Chỉ là nói vậy thôi, nói lời hung dữ thì phải có khí thế, không thì làm sao uy hiếp đám người giang hồ này được.”



Lâu Lập Đông ở bên cạnh cười đến đau cả bụng. “Dù sao hắn ta cũng là đồ không biết xấu hổ, cái gì cũng nói là chẳng sao cả, chẳng sao cả.”



Tô Tiểu Bồi quay đầu lườm anh ta, rồi lại oán thán Nhiễm Phi Trạch: “Vì sao huynh ấy phải đến nhà chúng ta bôi thuốc, rõ ràng là có nhiều huynh đệ như vậy, huynh ấy đâu cần phải lén trốn ra khỏi thành.”



“Trốn cái gì mà trốn, ông đây dù sao cũng chưa từng biết sợ.” Lâu Lập Đông sớm đã không thuận mắt với Thần Toán môn, chỉ dựa vào lừa đảo, bịp bợm mà cướp đi danh hiệu tổ chức tình báo số một giang hồ của bọn họ. Khốn kiếp thật!



“Hắn không thể đi đâu được, hắn ra ngoài bây giờ sẽ bị ám sát ngay. Chúng ta đợi các môn phái khác đến chống lưng.” Đợi người khác đến chống lưng, Nhiễm Phi Trạch nói ra những lời này mà chẳng hề đỏ mặt chút nào.



“Ừm. Bọn họ chắc hẳn đã đến rồi.” Lâu Lập Đông gật đầu.



Tô Tiểu Bồi cũng gật đầu, điều này đúng là một phần của kế hoạch. Bọn họ đi khiêu khích Thần Toán môn, chắc chắn Thần Toán môn sẽ báo thù. Nếu giờ các phái giang hồ tụ tập đến hòa giải thì sẽ giống như tranh chấp giữa Thất Sát trang và Thần Toán môn lúc trước, điều đình chính là đóng băng cục diện, dẫn đến hỗn loạn. Vào lúc quan trọng thế này, việc Thần Toán môn rơi vào phiền phức chính là con dao chặt đứt trợ lực của Đỗ Thành Minh ở thành Ninh An, sau này giải quyết Đỗ Thành Minh rồi giải quyết Thần Toán môn, Nhiễm Phi Trạch và Tặc bang sẽ có thể thoát khỏi phiền phức đến cửa khiêu khích này.



“Lúc này chắc Giang Chưởng môn đã dẫn người đến uống trà trong đống đổ nát của Thần Toán môn với Cố Chưởng môn rồi.” Lâu Lập Đông tưởng tượng đến tình cảnh đó liền bật cười.



Tô Tiểu Bồi nhìn sang Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch cười. “Chớ lo lắng, bọn ta không hề giết người, chỉ đánh bọn họ một trận thôi, viện tử bị dỡ rồi, không có ai chết cả. Thần Toán môn chịu sự ấm ức này, cũng chẳng nói được gì đâu. Vì dù sao người huynh đệ Lưu Hưởng của bọn ta cũng đã chết dưới tay bọn họ.” Chàng nghiến răng thốt ra hai từ “huynh đệ”, ngẫm trong lòng thấy vô cùng sảng khoái, tên Đỗ Thành Minh này chắc hẳn không thể ngờ được rằng chúng ta lại dùng chính cách thức của hắn, dùng người hắn giết để làm loạn thế trận của hắn.



Màn mở đầu này, coi như bọn họ đã nắm chắc.