Vạn Dặm Tìm Chồng
Chương 26 :
Ngày đăng: 09:29 18/04/20
Đêm hôm nay trôi qua trong yên ả. Hồi tối muộn Tiêu Kỳ đến, nhìn vết thương của Nhiễm Phi Trạch và Lâu Lập Đông, nói Cố Khang đã tức đến tái xanh mặt, lần trước khi Cửu Linh Đạo chưởng bị oan, cũng không thấy ông ta mất bình tĩnh như vậy. Trước đây không để ý lắm, đến giờ đem ra so sánh mới nhìn ra được sự khác nhau. Tóm lại hiện giờ sự việc đang diễn ra đúng như kế hoạch, Thần Toán môn bị đánh tơi tả, còn là cả trăm người bị hai chục người đánh, bọn họ thực không sao nuốt nổi cục tức này. Cố Khang đã phái người truyền gọi các đệ tử đến, ai cũng trưng ra bộ dạng muốn báo thù. Nhưng Huyền Thanh phái dẫn người của tám môn phái khác trấn ở đây, cũng nói rõ ràng lập trường. Một bổ khoái đã chết, mọi bằng cớ đều chĩa mũi dùi vào Thần Toán môn, việc này nếu xử lý không tốt sẽ khiến triều đình nổi giận, cuối cùng cấu thành tội tạo phản, các phái giang hồ sẽ gặp phiền phức lớn, cần Thần Toán môn cho câu trả lời xác đáng.
Đương nhiên nói như thế, Thần Toán môn lại càng giận, chết tiệt, Lưu Hưởng mới chết chưa lâu, chín môn phái đã xuất hiện ở thành Ninh An để giải quyết, ai không biết chắc sẽ cho rằng bổ khoái đó là hoàng đế cải trang mất. Cố Khang lật bàn ngay tại trận. Đáng tiếc người của chín môn phái này đều là những người đã va chạm nhiều, không sợ lật bàn, cũng không sợ người khác kêu la oai oái. Tóm lại sự việc này coi như đã định là như vậy, dưới sự vỗ về của quản sự và đại đệ tử phân viện, cuối cùng Cố Khang cũng bình tâm trở lại, ông ta hiển nhiên hiểu rõ đang có chuyện gì xảy ra. Ông ta không đưa ra câu trả lời, vì dù sao ông ta cũng đã hành động rất gọn ghẽ, không để lộ chút sơ hở, cứ cho là quan phủ truy ra thì cũng chẳng tra ra được điều gì, phiền phức của ông ta nằm ở chỗ khác.
Sự việc vẫn tiếp tục kéo dài như vậy, nghe Tiêu Kỳ kể lại từ đầu đến cuối, Lâu Lập Đông cười ha hả chỉ hận không thể đích thân có mặt tại hiện trường để tận mắt xem sắc mặt của Cố Khang. Nhưng anh ta cũng biết rõ nếu anh ta có mặt tại đó, sợ là sự việc cũng chẳng ổn định được nhanh như thế.
Tiêu Kỳ đưa Lâu Lập Đông quay về đại viện nơi bọn họ dừng chân, cũng coi như ra mặt bảo vệ anh ta. Nhiễm Phi Trạch không muốn chuyển đi, các phái đã phái người bảo vệ căn nhà không xa. “Dù sao ta cũng bị theo dõi quen rồi.” Nói những lời này mà không biết xấu hổ sao! Tiêu Kỳ tức giận quay đầu rời đi. Mỗi lần nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch, y đều nói không lại.
Đêm trôi qua trong bình lặng. Thần Toán môn không đến gây phiền phức, phủ nha bên kia biết có chuyện xảy ra nhưng cũng không ai đến cửa chất vấn. Tóm lại, sự việc dường như vô cùng thuận lợi.
Ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi đến phủ nha làm việc, cái chết của Lưu Hưởng vẫn phải dốc sức điều tra. Cần chứng cứ thép, vậy bọn họ sẽ nỗ lực tìm kiếm chứng cứ thép. Nhiễm Phi Trạch đi cùng cô, cả quãng đờng còn chỉ trỏ: “Người kia nhất định là của Thần Toán môn”, “Nhìn bên kai xem, đó chắc chắn là trợ thủ của chúng ta.” Đến chiều, Nhiễm Phi Trạch báo tin cho Tô Tiểu Bồi: “Để mất dấu Đỗ Thành Minh rồi, lần cuối cùng nhìn thấy bóng dáng hắn là ở thôn gần thành.”
“Hắn đến rồi ư?”
“Chắc hẳn là Cố Khang đã bức hắn đến sốt ruột.”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu. “Không thể dễ dàng khinh suất, chắc chắn hắn còn có chiêu sau, các thủ đoạn của hắn luôn vượt ra ngoài dự liệu của chúng ta. Ta sẽ cố gắng suy nghĩ tiếp.” Thế là Nhiễm Phi Trạch đi ra ngoài, để mình cô trong phòng sư gia cẩn thận suy nghĩ. Các sư gia ai làm việc của người nấy, cũng không làm phiền cô.
Nhưng chẳng mấy chốc, Nhiễm Phi Trạch đột nhiên đùng đùng tức giận quay lại. “Tô Tiểu Bồi, nàng ra đây.”
Bạch Ngọc Lang đuổi theo sau Nhiễm Phi Trạch, tỏ vẻ lo lắng. Tô Tiểu Bồi vừa nhìn thấy tình hình này thì lập tức hiểu rõ, cô thở dài, đi ra nói với Bạch Ngọc Lang: “Lão Lục à, đệ còn trẻ mà không thể giữ mồm giữ miệng được một chút sao?”
Bạch Ngọc Lang nôn nóng xua tay. “Ta không cố ý, chỉ là đang nói chuyện phiếm với Nhiễm thúc, nào biết được lại lỡ miệng.”
Nhiễm Phi Trạch mặt mày sa sầm, lườm Tô Tiểu Bồi. Những sư gia khác trong phòng và quan sai ở cách đó không xa nhìn thấy tình cảnh này thì đều đi đến khuyên giải, có chuyện gì cứ từ từ nói. Nhiễm Phi Trạch phớt lờ mọi người, chỉ hỏi Tô Tiểu Bồi: “Vì sao nàng lại muốn đi tìm am miếu?”
Tô Tiểu Bồi khó xử nói: “Ta chỉ là…” Cô mím môi, khó nhọc nói: “Ta rất nhớ nhà, có vài chuyện, ta cần phải quay về xử lý.”
Về nhà? Mọi người ở bên cạnh nghe thấy vậy, khó tránh khỏi bàn tán xôn xao, nghe nói quê hương của Tô cô nương ở nơi nào đó rất xa, nhưng mà về nhà với tìm am miếu thì có quan hệ gì?
Nhiễm Phi Trạch sa sầm nét mặt nhưng không quát tháo, chỉ nhìn Tô Tiểu Bồi chằm chằm, hồi lâu sau quay đầu rời đi. Tô Tiểu Bồi thở dài, nói với Bạch Ngọc Lang đang đầy vẻ ngại ngùng đứng nguyên tại chỗ: “Đệ xem đệ đi, đệ có thể làm được chuyện gì?”
Bạch Ngọc Lang gãi đầu: “Vậy…. vậy ta sẽ nhận trách nhiệm dỗ dành Nhiễm thúc quay lại, như vậy được chưa?”
“Không cần đệ dỗ dành. Đệ dỗ dành rồi thì ta làm gì chứ?” Thật là không biết ý tứ mà, Tô Tiểu Bồi lại thở dài. “Đệ nhanh chóng đi nghe ngóng đi, am miếu nào linh, ta phải đi xem xem.”
Vẫn tiếp tục nghe ngóng nữa sao? Bạch Ngọc Lang tỏ vẻ khổ sở, đi được mấy bước, lại quay lại. “Vậy đại tỷ nhất định phải dỗ dành Nhiễm thúc, nếu không thì ta sẽ phải chịu khổ.”
“Nếu ngày mai đệ vẫn chưa nghe ngóng được cho ta thì cũng sẽ phải chịu khổ đó.”
Bạch Ngọc Lang ấm ức bĩu môi rời đi, nhưng trong lòng cũng thấy hơi áy náy. Mong là chuyện cậu ta lỡ lời đừng khiến cho Nhiễm thúc và đại tỷ giận dỗi nhau, nếu không cậu ta sẽ rất áy náy, thực sự rất áy náy.
Bạch Ngọc Lang không hề hay biết, Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi không hề cãi vã, đêm đó, Nhiễm Phi Trạch còn tặng Tô Tiểu Bồi một chiếc vòng tay được tết bằng dây tơ hồng. Chàng buộc nó lên cổ tay cô, bên trên còn xâu hai viên đá nhỏ, trông rất đẹp.
Khi Nhiễm Phi Trạch tặng chiếc vòng đeo tay này, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, chàng không nói cho cô biết chàng xin dây tơ hồng này ở trong miếu Nguyệt Lão, cũng không nói viên đá nhỏ này chàng tự tay đẽo, bên trong còn khắc hai chữ “Bồi”, “Nhiễm”. Chàng nói với cô, đây là đá bình an chàng xin trong miếu, dùng để trấn phúc, gần đây có quá nhiều chuyện, mong nó có thể phù hộ cho cô bình an.
Tô Tiểu Bồi mím môi cười, hết sức vui vẻ buộc sợi dây tơ hồng vào tay. “Chàng còn có cả tài nghệ này nữa cơ à?” Cô ngẩng đầu, cười ngọt ngào, khiến chàng không kìm được mà cúi xuống hôn.
Mấy ngày sau đó, Tô Tiểu Bồi đều chạy đến các am trong miếu. Nhiễm Phi Trạch không đi cùng cô. Theo như Bạch Ngọc Lang thấy thì chắc Nhiễm thúc vẫn đang giận đại tỷ, tên đầu sỏ tội đồ cậu ta đương nhiên phải toàn lực tương hỗ, chạy theo từng chuyến, từng chuyến. Cuối cùng Tô Tiểu Bồi cũng nhìn trúng một ngôi am có tên Ninh Phúc, liên tục đến đó mấy lần. Đó là am cô tử, Bạch Ngọc Lang cảm thấy mình đi vào không thích hợp, liền đợi ở bên ngoài. Tô Tiểu Bồi ở lại đó lần sau lâu hơn lần trước, Bạch Ngọc Lang cũng không biết cô đang làm gì trong Phật đường. Có mấy lần không kìm được, cậu ta lén lút ngó vào nhìn, chỉ thấy cô đang quỳ trước tượng Phật, lẩm nhẩm đọc cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cứ như vậy mười ngày liền, dường như mọi việc đều trôi qua trong yên ả. Phủ nha bên kia sông không có tiến triển gì trong việc điều tra cái chết của Lưu Hưởng, Thần Toán môn ngoan ngoãn không động tĩnh báo thù, người của chín đại môn phái ở lại trong thành Ninh Anh cũng không có hành động gì. Hằng ngày ngoài thời gian đi làm, thỉnh thoảng Tô Tiểu Bồi lại chạy đến am Ninh Phúc, quỳ trước tượng Phật khấn vái. Còn Nhiễm Phi Trạch, hằng ngày ngoài việc nấu cơm, thu dọn nhà cửa, đưa đón cô ra thì không còn việc gì khác nữa.
Sau đó, đã xảy ra một việc.
Hôm đó, Tô Tiểu Bồi đang ở trong thư phòng sư gia chỉnh lý sổ ghi chép về cái chết của Lưu Hưởng, một quan sai đột nhiên chạy vào, nói có người báo án, am Ninh Phúc bị sơn tặc vây khốn, đối phương yêu cầu nữ gia sư phủ nha hay đến am Ninh Phúc kia đến, nếu không sẽ giết hết tất cả cô tử trong am.
Tô Tiểu Bồi nghe vậy, bình tĩnh gật đầu, cuối cũng cũng đến rồi.
Vụ án thứ tư.
Khi Tô Tiểu Bồi chạy đến am Ninh Phúc, bên ngoài am tự và dưới núi đã có không ít người tụ tập.
Phủ doãn, Tần Đức Chính cưỡi khoái mã đến sớm hơn xe ngựa của cô một chút, lúc này đã nghe ngóng rõ ràng tình hình bên trong, là một nhóm sơn tặc cướp am tự, không ít cô tử và các tín nữ đến dâng hương đang bị bắt giữ bên trong. Trước đó, một tên cướp đã dùng dao khống chế một vị cô tử ra ngoài quát tháo, đưa ra hai yêu cầu: Một là, gọi gấp nữ gia sư phủ nha Tô Tiểu Bồi đến đây; hai là, phủ nha cần chuẩn bị ba trăm lượng vàng, một nghìn lượng bạc, chia làm hai mươi túi, chia xong thì vứt vào trong am, ngoài ra còn cần chuẩn bị hai mươi con khoái mã, chỉ cần thiếu điều kiện nào thì bọn chúng sẽ lập tức thiêu trụi am miếu.
Bọn cướp nói muốn thiêu am, hẳn là đã có chuẩn bị. Cửa am miếu đã được phủ đầy cỏ khô và vải nỉ tẩm dầu hỏa, khi bọn cướp bắt ép cô tử ra ngoài, còn cho mọi người nhìn vào cửa, chỉ thấy bên trong chất đầy cỏ khô và vải tẩm dầu. Ai nấy đều rùng mình sợ hãi.
Lúc này Phủ doãn đại nhân đã lệnh cho quan sai vây chặt xung quanh, còn phái vài người nhảy lên tường kiểm tra. Không ngờ những người đó vừa mới trèo lên đầu tường thì đã lần lượt kêu thảm rồi ngã xuống. Hai người bị đinh tẩm độc đóng ngầm trong tường làm bị thương, một người bị ám tiễn từ trong miếu bắn ra làm bị thương, còn một người vừa mới trèo qua tường liền bị đánh cho thảm bại.
“Chúng ta đã nói rõ rồi.” Cô nắm lấy tay chàng. “A Trạch, hay là chàng đừng nhìn nữa. Chàng tin ta đi, ta sẽ không sao.”
“Thế nào?” Tên cướp bên kia lớn tiếng quát. “Mau lên, nếu không ta sẽ khiến cô tử này máu tươi tưới ba thước.”
“Tô cô nương.” Mọi người không biết phải làm sao. Tô Tiểu Bồi qua đó có thể khiến sự tình bình ổn lại, nhưng bị chôn sống thì quả thực là quá tàn khốc. Phủ doãn nhíu chặt hàng mày, nôn nóng vô cùng.
Tô Tiểu Bồi phớt lờ mọi người, đứng sát vào Nhiễm Phi Trạch, ở trước mặt mọi người, ôm lấy chàng. “Chàng đừng nhìn, nghe lời ta đi.” Cô nói.
Cô biết những ngày qua, chàng phải chịu áp lực lớn hơn cô rất nhiều, cô đã biết kết quả, còn chàng vẫn ôm hy vọng, người ôm hy vọng sẽ luôn là người đau khổ hơn. Cô chịu sự khiêu khích của Đỗ Thành Minh, chịu sự giày vò của tinh thần, chàng muốn an ủi cô, nhưng vẫn canh cánh lo ngại chuyện cô sẽ rời đi. Cô biết, áp lực cô phải chịu lớn đến đâu, áp lực của chàng thậm chí còn nhiều hơn thế. Nhưng trước mặt cô, chàng chưa một giây phút nào tỏ ra yếu đuối hay đau khổ, chàng luôn khích lệ cô. Cô dựa vào sự khích lệ này của chàng mà sống tiếp cho đến tận bây giờ.
“Đừng nhìn, ta sẽ không sao. Để ta chịu đựng ít nhất một canh giờ, ta tin ta có thể cầm cự được.” Cô hy vọng mình có thể an ủi được chàng. Cô ôm lấy chàng, cho đến khi trong lòng chàng mềm nhũn, chàng không cứng rắn được nữa, mà cô thì nhân cơ hội này quay người rời đi, bước đến trước cửa lớn của am miếu.
“Đại nhân, vạn sự nhờ đến ngài.” Tô Tiểu Bồi lớn tiếng nói với Phủ doãn, sau đó từ từ bước lại gần hai tên cướp kia. Hai bên bỗng chốc trở nên căng thẳng, các quan sai nắm chặt cán đao, vài thanh đao đã rút ra khỏi vỏ. Hai tên cướp bịt mặt cũng co chặt người lại, đao trên tay không hề thả lỏng, kề sát vào cổ con tin.
“Các ngươi thả hai vị cô tử đó ra, bọn họ từ từ đi qua đây, ta sẽ từ từ đi sang đó. Mọi người đừng lo lắng.” Tô Tiểu Bồi nói với tên cướp: “Trong miếu còn rất nhiều cô tử, cô nương ở trong tay các người, quan sai không dám manh động đâu.” Tô Tiểu Bồi chầm chậm dịch chuyển bước chân, tiến đến gần bọn chúng. “Các ngươi thả hai vị cô tử này ra, ta qua đó.”
Hai tên cướp nhìn nhau, chầm chậm thả tay ra. Một vị cô tử lập tức bật khóc thành tiếng, nôn nóng muốn chạy. “Chớ hoảng, chớ hoảng, từ từ đi qua đây.” Tô Tiểu Bồi vội nói. Hễ cô tử kích động mà chạy, tên cướp cũng sẽ hoảng theo, ngộ nhỡ không khống chế được mà vung đao chém người thì cục diện sẽ không dễ xử lý nữa. Một khi hỗn loạn, sự tình sẽ rất tồi tệ.
Cô tử còn lại vội kéo cô tử kia, hai người cùng nhau tiến đến. Tô Tiểu Bồi đi qua hai người bọn họ, ghé mắt nhìn, cô tử kéo người lại kia cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tô Tiểu Bồi vừa đến gần tên cướp, đại dao đã nhanh chóng kề lên cổ cô. Cô như thể không để tâm, chỉ quay người xác nhận hai vị cô tử kia đã bình an hay chưa. Các quan sai đã đón được hai vị cô tử đó, một cô tử bật khóc thảm thiết. Nhiễm Phi Trạch đang đứng bên cạnh hai cô tử đó, Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, cứ nhìn mãi, thực ra cô rất sợ, sợ bị chôn sống, cô cần có dũng khí, thực sự cần.
Nhiễm Phi Trạch cũng đang nhìn cô, đột nhiên chàng nói: “Tiểu Bồi, cố lên!”
Tô Tiểu Bồi bỗng cảm thấy tròng mắt đỏ hoe. Cô từng nói với chàng, đó là lời cổ vũ ở quê hương cô, chàng còn nhớ, chàng dùng lời của quê hương cô để khích lệ cô. Có chàng ở đây, đúng là rất tốt.
Tô Tiểu Bồi cười với Nhiễm Phi Trạch, bọn cướp dùng lực lôi cô về phía sau. Tô Tiểu Bồi lớn tiếng hét: “Ta có thể chịu đựng được, nhất định phải cứu người.”
Xung quanh không ai lên tiếng, mọi người nhìn cô bị kéo đến trước chiếc quan tài. Bạch Ngọc Lang nắm lấy đao, xông lên mấy bước, liền bị Nhiễm Phi Trạch kéo lại.
Nắp chiếc quan tài được kéo ra, Phủ doãn quay đi, không nhẫn tâm nhìn. Một cô tử cất tiếng khóc lớn, một người khác ôm nàng ta an ủi. Tô Tiểu Bồi quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch, nhưng xa quá không nhìn rõ biểu cảm của chàng, cô lại quay sang nhìn chiếc quan tài kia, vô cùng chật hẹp, không gian kín mít, giống như một hố đen nuốt người.
Cô rất sợ, lại quay đầu về phía Nhiễm Phi Trạch. Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, vừa hy vọng chàng đừng nhìn thấy cảnh cô bị nhét trong quan tài rồi bị đẩy xuống lòng đất, vừa hy vọng chàng có thể ở bên cạnh mình.
Không nhìn rõ biểu cảm của chàng, chỉ thấy chàng đứng bất động ở đó, đăm đăm nhìn về phía cô.
Tên cướp quát tháo, thô lỗ kéo cô lại, muốn lôi cô vào trong quan tài. Tô Tiểu Bồi dùng lực hất tay đối phương ra, tự mình trèo vào trong. Không gian bên trong còn nhỏ hơn trong tưởng tưởng, tim cô đập thình thịch, máu dâng lên não, vô cùng hoảng sợ. Tên cướp đậy nắp quan tài, Tô Tiểu Bồi vội nằm xuống.
Tối đen, đó là những gì ở trước mắt Tô Tiểu Bồi bây giờ. Thậm chí cô còn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn như thể không khí bỗng chốc bị rút sạch. Cô sờ vào chiếc vòng dây tơ hồng Nhiễm Phi Trạch tặng trên cổ tay, điều chỉnh nhịp thở, lẩm nhẩm đếm, cố gắng trấn tĩnh lại. Lát sau, khi dần dần thích ứng được, cô phát hiện trên nắp quan tài dưới chân hình như có những lỗ nhỏ, anh sáng có thể lọt vào, cung cấp dưỡng khí cho cô.
Tô Tiểu Bồi nhẹ nhàng thở, ngón tay khẽ xoa lên viên đá trên chiếc vòng tay, hồi tưởng lại dáng vẻ Nhiễm Phi Trạch khi nói với cô câu cố lên. Cô bỗng cảm thấy cả người như được nhấc bổng lên, sau đó cơ thể rung lắc mạnh, hóa ra cô đã bị ném vào trong hố đất.
Nhịp tim của cô dừng nửa phách, rồi lại khôi phục.
Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, Tô Tiểu Bồi nhếch khóe miệng, cố làm ra biểu cảm khuôn mặt tươi cười, kích hoạt cơ thịt tương ứng, có thể vận hành trạng thái tinh thần tương ứng. Cô đang nỗ lực, cô không thể sợ hãi, tuy cô thực sự sợ, nhưng cô có thể khắc phục, cô biết phải khắc phục thế nào. Cô có thể làm được, cô có thể!
Tô Tiểu Bồi xoa sợi dây tơ hồng, nói với bản thân tuyệt đối không thể thua, trận này cô tuyệt đối không thể thua.
Phủ doãn đã hỏi chuyện hai vị cô tử, xem tình hình bên trong thế nào, có tất cả bao nhiêu tên cướp, hai cô tử trả lời từng vấn đề, nhưng những gì họ nói cũng chẳng có tác dụng gì đối với Phủ doãn, bởi như vậy, ông ta càng có thể chắc chắn những lời bọn cướp đã nói là đúng. Khắp am miếu đều chất đầy cỏ và vải tẩm dầu, con tin bị phân tán ở các phòng, bọn họ có cưỡng chế tấn công cũng khó giành được thắng lợi. Phủ doãn nghĩ đi nghĩ lại, thương lượng với mấy vị gia sư và Tần Bổ đầu, gắng nhanh hết sức soạn công văn báo lên trên, lấy ngân lượng trong kho ra, xoay xở ít vàng bạc từ các phú thương trong thành Ninh An, vỗ về bọn cướp trước.
Hai vị cô tử lùi sang một bên, một người trong số đó vẫn đang khóc. Nhiễm Phi Trạch đi đến. nói với vị cô tử còn lại: “Ta là Nhiễm Phi Trạch.”
Cô tử đó nhìn ngó xung quanh, lùi đến một chỗ hơi xa một chút, thấy hai bên không có người, mới nhỏ tiếng nói: “Ta là Tô Cầm của Minh Tú phái.” Nàng ta mím môi nói: “Ta cũng họ Tô.” Nàng ta nói lời này như thể mang họ Tô là một chuyện vô cùng đáng kiêu hãnh vậy.
“Cô nương vất vả rồi!” Nhiễm Phi Trạch gật đầu, khách khí một lượt. Trên cổ Tô Cầm vẫn còn vết máu bị đao ép xuống, đúng là quá nguy hiểm.
Tô Cầm lại quan sát xung quanh, nhỏ tiếng nói: “Nhiễm đại hiệp yên tâm, bên trong tạm thời không có thương vong, ba chỗ trông giữ người, tỷ muội bọn ta đều đã bố trí xong nhân thủ, những tên cướp đó vạn phần không thể ngờ được trong số các cô tử đa phần là người của bọn ta. Đợi khi thời cơ đến, chúng ta sẽ động thủ. Tô cô nương sớm đã dặn dò rồi, tất cả nghe theo an bài của Nhiễm đại hiệp. Vừa rồi ở bên trong, bọn cướp chọn trúng ta áp giải ra để nói chuyện với quan phủ, mọi người sớm đã có tính toán trong lòng, dựa vào ta để đưa tin tức ra ngoài, cũng sẽ đợi ta phát tín hiệu chỉ thị. Nhiễm đại hiệp định khi nào động thủ?”
Khi nào động thủ? Nhiễm Phi Trạch hận là không thể xông vào ngay lúc này, giết sạch đám chuột chết giày vò cô nương nhà chàng kia, nhưng Tô Tiểu Bồi ban nãy mới dặn dò. “Ít nhất đợi một canh giờ.” Chàng nói: “Đây là ý tứ của Tô cô nương.”
“Một canh giờ?” Tô Cầm nhíu mày. “Vậy Tô cô nương phải ở trong quan tài….”
“Nàng ấy nói mình có thể chịu đựng được.” Nhiễm Phi Trạch cũng hận không thể lôi Tô Tiểu Bồi ra, cốc đầu cô một trận.
“Đỗ Thành Minh nhất định sẽ đến, đã là vụ án thứ tư rồi, nếu như hắn chọn trúng chỗ ta chọn, chắc chắn hắn sẽ có mặt. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội giày vò ta, đến khi đó, chúng ta nhất định phải đợi đến lúc hắn xuất hiện.” Đây là lời trước đó Tô Tiểu Bồi đã nói, Nhiễm Phi Trạch ghi nhớ, bây giờ tâm trạng của chàng rất tệ, rất nôn nóng, rất lo lắng, nhưng chàng chịu đựng được. tất cả không được để xảy ra sai sót, không thể để thua.