Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 1 : Diệp Gia Tiểu Nô Tì

Ngày đăng: 03:09 27/06/20

Chương 1: Diệp Gia Tiểu Nô Tì
Lưu Vân Thành phía trong, tại một gia tộc nhỏ.
Tiếng người náo nhiệt, huyên náo khắp nơi.
Từng người tráng hán bê rất nhiều dụng cụ, vô vàn các loại pha lê lấp lánh chạy loạn trong sân.
Một vài tên quản sự đang ra sức chỉ đạo, hét lớn lên:
“Cái đó mang qua kia!”
“Cẩn thận một chút, cái này pha lê mà vỡ, ngươi dù có mười cái mạng cũng không đền được.”
“Ngọa tào, ngươi đá ta làm gì?!”
“...”
Không ai để ý tới, phía trong đám tráng hán có một thiếu niên, tay vác cọc gỗ, từng bước từng bước một tiến về phía trước.
Thiếu niên vóc người cao chừng 1m8, tướng mạo tuấn mỹ, bất quá trên mặt có vẻ tái nhợt, thân thể gầy gò, làm cho người ta cảm thấy hắn không phải là một tên khuân vác đồ nặng, mà là một tên bệnh lao.
Hắn tên Vân Thiên Minh, là nô tài của Diệp gia bây giờ, cũng có thể nói rằng, Vân Thiên Minh sinh tử bây giờ đã tại Diệp gia khống chế.
Mỗi người một khi bị bán đi làm nô ở bất kỳ gia tộc hay của bất cứ ai, đều sẽ phải kí một bản khế ước gọi là chủ - nô khế ước, điều này đồng nghĩa rằng, một khi đã ký vào bản khế ước này, đều phải chịu sự quản thúc của chủ.
Chủ chỉ đằng đông thì không được đằng tây, chủ hướng phía bắc thì không đi phía nam, nếu không, sẽ bị chịu vĩnh cửu truy sát của Khế Ước Điện.
Có Khế Ước Điện tồn tại, ai cũng đừng nghĩ bội phản, làm trái quy luật.
Điều này cũng nói rõ, có vô vàn loại khế ước tồn tại trên thế gian.
“Tiểu tử này, đi nhanh lên một chút, chậm trễ thời gian!”
Vân Thiên Minh lúc này đang bê một chiếc bàn bằng gỗ trên lưng, đúng lúc này có tiếng gào đằng sau.
Vân Thiên Minh quay xuống liếc một chút, vẻn vẹn chỉ một chút, liền tiếp tục vận chuyển bàn ghế, không để ý đến người phía sau.
Tráng hán phía sau thấy thế càng tức giận, trực tiếp đá một cú vào lưng Vân Thiên Minh, khiến hắn ngã lộn người về phía trước, chiếc bàn cũng vì thế mà rơi xuống đất, đổ rầm trên mặt đất, lưu lại một vệt xước lên mặt bàn.
Tráng hán thấy thế, khuôn mặt lập tức biến sắc, co chân liền chạy.
Vân Thiên Minh lúc này từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi bụi đất trên quần áo, nhấc chiếc bàn dưới đất đặt lên lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Cả quá trình xảy ra, hắn một lời cũng không nói, một tiếng cũng không kêu.
Đọc đến đây, người tinh ý hẳn sẽ nghĩ ra rằng, Vân Thiên Minh là một cái người câm.
Rất tiếc, hắn không phải người câm, mà là một cái người rất ít bộc lộ ra cảm xúc.
Vân Thiên Minh cảm thấy việc này không hề xấu hổ, ngược lại, hắn thấy việc này càng khiến tỷ lệ sống trong thế giới hà khắc này càng cao.
Buổi sáng nhanh chóng qua đi, ban đêm đến.
Vân Thiên Minh lúc này đang nằm trong đống rơm (nó tự ra ngoài nhặt) nhà kho cũ, sớm đã mất mái, nhìn lên bầu trời đầy sao, nghĩ nghĩ điều gì.
Bỗng nhiên, cửa nhà kho động động, he hé một chút rồi mở hẳn ra.
Một thiếu nữ tầm 15, 16 tuổi, thân mặc tinh xảo áo dài màu xanh, búi tóc đôi dài đến giữa người, đứng ở cửa, hô:
“Thiên Minh ca!”
Vân Thiên Minh lúc này, mới miễn cưỡng nở ra một nụ cười, hướng nữ hài nói:
“Tam Tiểu Thư, ngươi hôm nay sao lại tới tìm ta? Nhớ ta rồi?”
Nữ hài đỏ mặt:
“Quỷ mới nhớ ngươi đâu, ta nghe quản gia nói ngươi bị một tên tạp dịch đả thương rồi?”
Vân Thiên Minh lắc đầu:
“Không phải, ta không có bị đả thương, có thể là quản gia nhà ngươi nhìn nhầm, cũng có thể là nghe ai nói bậy nói bạ đâu.”
Nữ hài thật sâu nhìn về phía Vân Thiên Minh, khẽ thở dài, rồi lại mỉm cười:
“Ta không thể trốn ra ngoài quá lâu được, ngày mai là ngày thức tỉnh thiên phú hàng năm của gia tộc, ngươi có muốn đi xem náo nhiệt một chút không?”
Thức tỉnh thiên phú là một loại lễ tế dùng để thức tỉnh bản mệnh kỹ năng trong mỗi người, có người sở hữu nguyên tố loại thiên phú, ví dụ như hỏa diễm, thủy, cực băng, có người lại sở hữu khế ước thú, lại có nhân vật thậm chí thức tỉnh dị nhãn.
Chỉ có thức tỉnh thiên phú sau, mới có thể tu luyện.
Vân Thiên Minh suy nghĩ 5 giây, lắc đầu:
“Ta không thể đi, hôm nay làm xước bàn ghế, ta bị Lâm chấp sự phạt đi quét dọn nhà kho ngày mai!”
Nói rồi lại nhìn về phía nữ hài, cười cười:
“Làm sao? Thiên Âm ngươi cũng muốn xem lễ thức tỉnh thiên phú?
Diệp Thiên Âm lắc đầu:
“Không phải, ngày mai là ngày ta giác tỉnh thiên phú a? Minh ca ngươi quên năm nay ta 14 tuổi sao?”
Vân Thiên Minh kêu a một tiếng, phủi phủi bụi trên người mình một lát, suy nghĩ nói ra:
“Vậy được, ngày mai ta sẽ cố hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, rồi sẽ ra xem ngươi, đồng ý không?”
Diệp Thiên Âm nghe vậy, lập tức nở ra nụ cười, tươi tắn như hoa:
“Hì hì, Minh ca ca tốt nhất, Thiên Âm nhất định sẽ đợi ngươi!”
“Đúng rồi, Minh ca ca ngươi cũng đã 16 tuổi, không giác tỉnh thiên phú sao?”
Vân Thiên Minh lắc đầu cười khổ, nói:
“Ta một cái nô tì thì làm sao có tư cách giác tỉnh, trên thế giới này, nô tì vĩnh viễn chỉ có thể nghe lệnh chủ nhân, không có cách thoát khỏi trói buộc!”
Đúng thật là thế, Thiên Linh đại lục, có vô số sinh linh, chỉ có những người có thế, may ra mới có thể thức tỉnh thiên phú, còn bần dân, ngay cả chạm vào giác tỉnh thạch còn không được nói chi là giác tỉnh, cần tế sư mới có thể thực hiện.
Cũng còn một cách khác, chính là đợi đến năm 20 tuổi, thiên phú sẽ tự thức tỉnh.
Diệp Thiên Âm nghi ngờ nói:
“Minh ca ca, ngươi chưa giác tỉnh thiên phú, tại sao lại có tu vi đâu?”
Vân Thiên Minh buồn rầu đạo:
“Đó là bởi vì ta tổ phụ có một loại chí bảo, có thể hút linh khí ở thiên địa trực tiếp cho ta sử dụng, nên ta mới miễn cưỡng đạt tới đoán thể nhất trọng, chứ không phải là ta hấp thu được linh khí. Huống chi, đoán thể nhất trọng so ra cũng chỉ thuộc về phàm nhân cảnh, tăng phúc 10 lần sức lực, ta thân thể yếu nhược kém, ngay cả đám tráng hán còn đánh không lại, thì khác gì phàm thể?”
Diệp Thiên Âm trong mắt lóe ra một tia hàn quang, xong rồi rất nhanh lại biến mất.
“Vậy thì Minh ca ca, ta về trước, kẻo cha của ta phát hiện ra mất!”
Nói xong, Diệp Thiên Âm trực tiếp quay người rời đi.
Vân Thiên Minh tâm tình biến đổi nhẹ, lại ngước về phía bầu trời đầy sao, khẽ thở dài, đứng dậy tiến về phía rừng cây.