Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 2 : Thần Kỳ Pha Lê

Ngày đăng: 03:09 27/06/20

Chương 2: Thần Kỳ Pha Lê
“Ngươi bắt buộc phải dọn dẹp xong nhà kho này trong buổi trưa, ta lát nữa sẽ quay lại kiểm tra, nếu chưa xong, đừng hòng ăn cơm trưa!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong nhà kho, người trung niên một tay chỉ trỏ vào ngươi Vân Thiên Minh vừa dặn dò.
Hắn là Lâm chấp sự, quản lý nô tì thuộc Diệp gia.
“Còn nữa, không thể làm hỏng bất cứ thứ gì, đồ ở đây đều rất trân quý, ngươi làm hỏng, đền không nổi!”
“Cũng đừng hòng trốn ra ngoài tìm đồ ăn, ta sẽ khóa cửa lại!”
Lâm chấp sự hất mặt lên, nghênh ngang đi ra ngoài, đóng sầm cửa vào.
Vân Thiên Minh lắc lắc đầu, nhìn về phía đống đồ đổ nát, tựa như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào đằng sau, khóe miệng co giật vài cái.
Cmn! Đây là đồ ‘trân quý’? Lấy cớ chèn ép cũng phải thông minh một chút chứ?
Lại nhìn một chút nhà kho, rộng chừng 90 mét vuông, khóe miệng trực tiếp co giật liên hồi.
Cmn! Đống này làm xong cũng phải 2 ngày, ngươi bắt ta làm một buổi trưa? Lại nói, cái nhà kho bỏ hoang này đã để đấy được 2, 3 năm, thậm chí còn cách xa Diệp gia tận 2 km, còn để ta qua đây dọn đồ, rõ ràng là lấy cớ chèn ép người có được hay không?
Vân Thiên Minh cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt tay vào làm, nhưng vẫn áy náy về Diệp Thiên Âm còn đợi mình.
Đồ vật trong nhà kho tương đối nhiều, nhưng đa phần đều là rác rưởi, nên được Diệp gia vứt vào đây, cũng lười cải tạo, bởi lẽ nơ đây cách phủ đệ Diệp gia quá xa, lại nằm ở bên ngoài Lưu Vân thành.
Nghe đồn, trước đây nhà kho này do đời trước gia chủ xây nên, vốn là để cùng tiểu thiếp ân ái, lại tiện trở về mỗi khi có chính sự phát sinh, cũng là để tránh thê tử nghi ngờ.
Nhưng ngờ đâu, một hôm do một tên quản gia chạy đến báo tin trong nhà có chuyện, Diệp gia gia chủ mới vận dụng thân pháp chaỵ về.
Do quá vội, nên bị binh sĩ canh cổng thành tưởng nhầm là cường giả đột kích, hô hào khắp nơi, kinh động trấn thành nguyên soái, trực tiếp bị bắt tại chỗ.
Cuối cùng, mọi chuyện vỡ lở, thê tử giận quá, ra tay đánh người tại chỗ.
Chuyện này tại Diệp gia cơ hồ ai ai cũng biết.
Về sau, nơi đây mới được chuyển thành nhà kho, nếu không muốn nói là “bãi để rác”.
Vô số người đi ngang qua đây, thậm chí có một số gia tộc đều coi đây là nơi vứt rác, nên ở đây hỗn độn vô cùng.
“Một tờ giấy đã ố vàng? Để kia..”
“83 thế công lược? Vứt qua một bên..”
“Một bức tranh đã nhòe màu? Lát mang về chôn xuông đất..”
“Một cuộn giấy vệ sinh? Mang về để nhà vệ sinh..”

“Ừm?”
Vân Thiên Minh đang lúc bận rộn, bỗng thấy ở trên xà nhà có một thanh gỗ có cảm giác không bằng phẳng.
Vân Thiên Minh ngó quanh một lúc lâu, phát hiện trong góc nhà còn một cái thang đã rỉ sét, liền chạy tới lấy nó bắc lên xà nhà.
Xà nhà là một thanh ván gỗ vân sam màu nâu tuyền, Vân Thiên Minh sở dĩ thấy kì lạ, vì ở giữa ván gỗ có một mảng màu khác lạ.
Cũng là màu nâu nhưng là dạng kẻ sọc, sọc là màu nâu tuyền, còn phần sọc còn lại là màu nâu đất.
Vốn dĩ nếu liếc nhìn chẳng khác nhau, do hai màu gần giống nhau, thậm chí có thể gây nhiễu loạn thị giác, khiến người khác chẳng thể phát hiện ra thanh gỗ phần giữa lại là màu khác.
Hắn vốn dĩ có một con mắt rất tinh, tinh đến không hợp thói thường.
Vân Thiên Minh bắc thang lên, phát hiện ra ở giữa có một phần gỗ nhô ra ngoài, liền lấy con dao được treo trên hông theo thói quen đem ra chọc chọc vào khe hở.
Mũi dao mắc vào khe gỗ sau khi, Vân Thiên Minh lại lấy ra Tri Chu keo (keo nhện) dán vào con dao và chỗ gỗ nhô ra, khiến cho con dao dính chặt vào phần gỗ nhô ra, một phần keo thì rơi xuống chỗ chiếc thang chạm vào thanh gỗ. Xong, Vân Thiên Minh dùng sức kéo.
Con dao bị Vân Thiên Minh kéo ra, đồng thời, phần gỗ nhô ra cũng vì thế mà bị kéo ra cùng.
Vân Thiên Minh do quán tính, trực tiếp ngã về phía sau, chiếc thang lại đứng im bất động.
“UỲNH!!”
Vân Thiên Minh ngã xuống đất, tay vẫn cầm con dao găm.
Hắn cảm thấy lưng đau ghê gớm, nhìn về phía con dao, lại kinh ngạc:
“Ngọa tào! Đúng là một ngăn tủ!”
Mũi dao vẫn dính chặt lấy ngăn tủ ẩn trong thanh gỗ, trong đó tựa hồ có một vật gì đó phát ra quang mang lấp lánh.
“Ừm? Một khối pha lê thủy tinh?”
Vân Thiên Minh cầm lấy pha lê, ngắm ngắm nghía nghía một hồi, cảm thấy không có gì lạ, liền dùng sức quăng thật mạnh về phía tường.
“Đùng!”
Viên pha lê theo sức của hắn, trực tiếp lao thẳng về tường, tạo ra một tiếng vang, khói bụi mịt mù.
Khói bụi vừa tan, Vân Thiên Minh nhìn về phía tường, mắt lập tức trợn to, mồm há hốc ra.
Chỉ thấy, trên tường thủng một lỗ rất to, thống thẳng ra bên ngoài, từng tia nắng chiếu vào trong phòng, vốn dĩ nhà kho sáng chỉ dựa vào một ít cửa sổ nhỏ, liền tràn ngập ánh nắng.
Vân Thiên Minh vội vã chạy ra ngoài, tìm trong đống đá vụn, thấy được viên pha lê, vui mừng hớn hở chạy tới.
“Ta cũng chỉ là Đoán Thể nhất trọng, sức lực tầm 30 cân, vậy mà có thể ném nổ cả tường, chứng tỏ viên pha lê này hẳn là một linh bảo.”
Vân Thiên Minh đang nghĩ đến xem, bán cái pháp bảo này đi sẽ được bao nhiêu tiền, bỗng nhiên ngạc nhiên vô cùng.
Viên pha lê vốn dĩ không có màu sắc, bây giờ lại tỏa ra màu vàng nhạt, tựa như ánh sáng.
“Nghĩ lại, cũng đã tới trưa, cái này thần kỳ linh khí, có lẽ nên tặng cho Thiên Âm, có lẽ nàng sẽ rất vui!”
Vân Thiên Minh ngẫm nghĩ lại, dù gì Diệp Thiên Âm cũng đã giúp đỡ mình rất nhiều, mà lại mình lại không biết công dụng và giá tiền của cái linh khí này.
Có thể nó chỉ là một bảo vật trang sức thì sao?
Ngẫm nghĩ xong, Vân Thiên Minh phủi phủi quần áo, dọn dẹp qua loa một chút, rồi khởi hành về phía Diệp gia.