Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt
Chương 3 : Cự Lực Ma Viên
Ngày đăng: 03:09 27/06/20
Chương 3: Cự Lực Ma Viên
12h trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh.
Thế mà ở Diệp gia vẫn náo nhiệt vô cùng.
Vô số tiếng hò hét vang lên mọi phía, tiếng cãi vá, tiếng bàn luận, thậm chí tiếng hét cũng hiện hữu ở Diệp gia.
“Ta cảm thấy năm nay thiên phú cao nhất có thể Diệp Thiên công tử, nghe bảo hắn trí tuệ hơn người, hiện tại đã có thể bàn mưu tính kế làm đại sự đâu!”
Người vừa phát biểu là một tên nô tì dưới trướng Lâm quản sự.
Lời này vừa nói xong, bỗng dưng có người phản bác:
“Thiên công tử trí tuệ hơn người ai cũng biết, nhưng đây là thế giới võ vi tôn a? Theo ta thấy Diệp công tử Diệp Lâm Sơn mới là người đừng đầu, nghe bảo hắn trời sinh thần lực, năm nay 14 tuổi đã có 50 cân lực lượng.”
Lúc này, một số tiếng kinh hô vang lên:
“50 cân lực lượng?”
“Ta năm nay 22 tuổi, sức lức mới tầm 20 cân, đúng là người so người tức chết.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, nếu mà bị nghe thấy ngươi liền thảm rồi!”
“Sợ cái gì, nơi đây là khu tạp dịch!”
…
“Hừ, một đám rác rưởi!”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên, mang theo ý tứ khinh bị rõ rệt.
Tên nô tì kia nghe thấy thế, trực tiếp bạo tẩu, quay về phía giọng nói vang lên dữ tợn nói:
“Ngươi nói cái gì, có dám hay không nói lại lần nữa?”
Bỗng dưng, hắn mặt liền xanh lại, hướng về phía nam tử, quỳ xuống nói:
“Diệp Hòa thiếu gia, ta .. ta không biết là ngài, xin tha cho ta!”
Đám nô tì còn lại giật mình, nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử mặt sẹo, lưng đeo trường đao, đầy mụn trên mặt mang theo vẻ khinh thường nhìn về phía tên nô tì đang quỳ xuống.
“Diệp Hòa? Sao hắn lại ở đây?”
“Không phải là hắn đi lịch luyện sao? Tại sao lại ở đây?”
“Chết rồi chết rồi, ta cảm giác những ngày tháng yên bình sắp kết thúc rồi!”
“…”
Diệp Hòa là con trai trưởng của nhị trưởng lão Diệp gia, tên là Diệp Ninh Sinh.
Diệp Hòa vốn là một người hiền lành, hòa ái, nhưng từ khi cô gái mà Diệp Hòa phải lòng, lại là một nô tì của Diệp gia, bị cha hắn phát hiện, cha hắn đã kêu một số nô tì khác của Diệp gia, cưỡng hiếp cô gái đó, Diệp Hòa trong cơn nóng giận đã giết toàn bộ nô tì đã tham gia vào vụ cưỡng hiếp, từ đó tính cách thay đổi, chuyên tâm vào võ đạo, không để ý ái tình.
Nhị trưởng lão cũng vì thế mà hài lòng vì kế hoạch của mình, cảm thấy con trai mình như thế mới tốt, mới phù hợp với thân phận và địa vị.
Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Hòa có cảm giác không tốt với nô tì, trực tiếp coi nô tì là xấu, là ác nhân, cũng vì thế mà hành hạ vô số người.
Nhị trưởng lão cũng không quan tâm, mặc kệ cho hắn làm gì thì làm, bởi lão cũng không để ý đến sinh mạng của nô lệ.
Cũng vì thế mà tên nô tì kia thấy Diệp Hòa, lại lộ ra vẻ hoảng sợ cực kỳ.
Diệp Hòa nhàn nhạt quét mắt xung quanh, vô số tiếng xì xào lập tức im bặt.
Hắn nhìn về phía tên nô tài đang quỳ dưới đất, lắc đầu:
“Muôn rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Hòa lao tới, đấm một quyền vào tên nô tì, hắn trực tiếp ngã xuống đất, hộc máu liên tục.
Xung quanh mọi người lộ ra vẻ thương hại, nhưng cũng không ai dám động đậy.
Diệp Hòa lại nói:
“Mang hắn đi đi, ở đây chật đường!”
Lúc này mới có người đi tới, đỡ lấy người đang thổ huyết, đi về phía khu nhà của tạp dịch.
Ở Diệp gia, chỉ có Diệp gia dòng chính, mới được vào Y phòng.
Lâm chấp sự hớt ha hớt hải chạy đến trước mặt Diệp Hòa, nói ra:
“Diệp Hòa thiếu gia, ngài tới đây làm gì vậy?”
Diệp Hòa nói: “Thế nào, không chào mừng?”
Lâm chấp sư vội vàng quỳ xuống:
“Không phải như thế, ta chỉ thắc mắc Diệp Hòa thiếu gia thân phân cao quý, đáng lẽ phải xứng vai cùng nhật nguyệt, tại sao lại tới nơi đây?”
Diệp Hòa lại lộ ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn nói ra:
“Ta tới tìm Vân Thiên Minh, hắn ở đâu?”
Lâm chấp sự vẫn không ngẩng đầu lên:
“Ta đã cho hắn đi quét dọn nhà kho bỏ hoang, nếu Hòa thiếu cần, ta lập tức tới tìm hắn!”
Tên này rất khôn, hắn không nói cho người đi tìm, mà nói tìm hắn, như thế này sẽ khiến cho người khác cảm thấy hắn vô cùng tận tụy cùng trung thành.
“Không cần, lúc nào hắn về thì gọi ta, lễ giác tỉnh sắp bắt đầu, ta nhìn xem đã!”
Diệp Hòa nhìn về phía khán đài, phất phất tay ra hiệu.
Một tên nô tài bên cạnh người Lâm chấp sự lúc này mới cúi xuống nói cho hắn biết, Lâm chấp sự mới đứng dậy bái tạ rồi rời đi.
---------------------------------------------
Về phía Vân Thiên Minh, hắn lúc này đang vô cùng chật vật ở khán đài, bởi lẽ hắn vốn nhỏ con, lách vào thì dễ, nhưng lại không có chỗ để lách.
Tầm 30 phút sau, Vân Thiên Minh mới tìm được chỗ đứng ở trên khán đài, hắn lặng yên xem nghi lễ giác tỉnh thiên phú.
Xung quanh ồn ào, cũng vì một tiếng quát của người chủ trì mà im lặng.
Diệp gia Bát trưởng lão nói:
“Diệp Khinh Phong!”
Dưới khán đài, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn, mặc một tà áo dài trắng như tuyết,hông đeo trường kiếm, tiến về phía giác tỉnh thạch.
Hắn nhẹ nhàng chạm tay trên mặt pha lê, lúc này, tế sư đứng bên cạnh mới bắt đầu tập trung ý niệm, đọc lẩm bẩm câu gì đó, rồi phất tay lên, một đạo lưu quang tiến về giác tỉnh thạch.
Thiên phú không có đẳng cấp, bởi lẽ không thể biết được đẳng cấp của nó.
Có thể một con thỏ nhỏ lại là một đầu chưa tiến hóa viễn cổ hung thú, có thể một đạo hỏa diễm lại chỉ là loại dùng để nấu ăn, không có lực công kích.
Vì lẽ thế, nên để đo độ mạnh yếu, cách đơn giản nhất là để cho vừa giác tỉnh thiên phú người thi đấu với nhau.
Trên đài Diệp Khinh Phong, đỉnh đầu đã xuất hiện một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, hiện ra phong quang.
Thanh kiếm xuất hiện lúc, không khí xung quanh bắt đầu náo loạn, như cuồng phong loạn lưu, gió lốc xuất hiện.
Chỉ tầm 1 phút sau, mọi thứ lại trở thành bình thường.
Bát trưởng lão đứng đằng sau, vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu một chút:
“Thanh Phong kiếm hồn, không tệ, Phong hệ linh khí rất hiếm thấy, tuy không thuần khiết bằng người có được phong hệ nguyên tố thiên phú, nhưng vẫn được!”
Diệp Khinh Phong lúc này mỉm cười, gật gật đầu nhìn trong tay mình kiếm, tiện tay vung ra chính mình trường kiếm, dùng chính mình Thanh Phong kiếm nhất chém đoạn đứt. Lần nữa gật đầu vẻ thỏa mãn, Diệp Khinh Phong mới điều khiển tâm niệm, kiếm trong tay nhất thời biến mất, hóa thành một đoàn khói mờ ảo.
Vân Thiên Minh lúc này biểu lộ rất ghen tỵ.
“Không biết đến khi nào, ta có thể như vậy sở hữu thiên phú, ta không cần quá mạnh, chỉ cần một thanh đao dùng để thái thịt là đủ rồi, lôi ra đút vào cũng đủ oai phong!” (khụ)
Bát trưởng lão lại lên tiếng:
“Tiếp theo, Diệp Linh Nhi!”
Diệp Linh Nhi thức tỉnh là một cây cung, không có đặc thù linh khí.
“Loan Mộc cung, tiếp theo, Diệp Khanh!”
Tiếng Bát trưởng lão lại vang lên.
“Linh Xà Thuẫn, không đặc thù linh khí, tiếp theo, Diệp Vân Ninh!”
“Mộc Linh bảo y, mộc hệ linh khí, bổ sung sinh cơ bảo y, rất không tệ, tiếp theo, Tiêu Khải Minh!”
Mọi người bắt đầu nhìn về phía thanh niên đang từ từ bước lên đài.
Lông mày kiếm, toàn thân râu lởm chởm, nhìn như một đại thúc 30 – 40 tuổi.
Nhất thời, tiếng xì xào lại vang lên:
“Hắn là Tiêu Khải Minh? Cái gia hỏa trời sinh thần lực, năm 14 tuổi một quyền đập nát tảng đá?”
“Đừng nói quá, tảng đá tầm 50 cân, ta năm nay 26 tuổi, Đoán Thể tứ trọng, một quyền đập nát một bức tường đều được.”
“Ha ha, nhìn như thế thôi, nhưng hắn mới có 17 tuổi mà thôi, cũng vì thế nên được thoát bỏ thân phận nô tì, tham gia khảo hạch chứ!”
“Cmn? Gia hỏa này mới 17 tuổi, ta nhìn hắn y hệt gia chủ… a, làm sao cảm thấy lạnh sống lưng!”
“…”
Vân Thiên Minh cũng yên lặng nhìn xem Tiêu Khải Minh, một lời cũng không nói (cảm giác tồn tại < 0, khụ)
Tiêu Khải Minh đập thẳng bàn tay lên giác tỉnh thạch, tập trung tinh thần.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hai cánh tay đầy lông, rồi một thân hình cực to lớn, vẫn đầy lông, rồi một chiếc đầu khổng lồ xuất hiện.
Là một con vượn cổ, toàn thân đều là lông đen, tỏa ra hắc sắc hỏa diễm, lượn lờ trên không trung.
Nó hai tay rũ xuống, đôi mắt mệt mỏi, nhưng không kém phần hung tàn.
Bát trưởng lão nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há mồm, run run nói:
“Cự… Cự Lực Ma Viên, thú hồn, đặc thù linh khí: ma khí!”
Toàn trường im lặng.
“Ma… Ma khí? Loại này đặc thù linh khí đã bao lâu chưa xuất hiện?”
“Tại ta Diệp gia có lẽ chưa từng xuất hiện, nhưng tại các gia tộc lớn có lẽ tầm vạn năm!”
“Ma khí a! Ma tộc đã sớm bị cô lập, Ma khí không còn như thế hung bạo, cũng không chịu thế nhân xa lánh cùng căm ghét như xưa nữa! Hơn nữa sở hữu Ma Khí loại đều thể chất hơn người, xưng thiên tài đều được a!”
Diệp gia gia chủ Diệp Lâm Thiên lúc này đứng hẳn dậy, kinh ngạc há hốc mồm, rồi cười lên ha hả:
“Ha ha, trời thương ta Diệp gia!”
Chư vị trưởng lão cũng cười cười, biểu lộ rất vui vẻ.
Dù sao Tiêu Khải Minh cũng không thuộc thế lực nào trong Diệp gia, hiện tại không cần thiết phải chém giết trừ họa.
Vân Thiên Minh cũng bất ngờ, rồi lại lắc lắc đầu.
Không liên quan đến ta!
Bát trưởng lão lần nữa quát yên lặng, tiếp tục hô:
“Kế tiếp, Diệp Thiên Âm!”
12h trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh.
Thế mà ở Diệp gia vẫn náo nhiệt vô cùng.
Vô số tiếng hò hét vang lên mọi phía, tiếng cãi vá, tiếng bàn luận, thậm chí tiếng hét cũng hiện hữu ở Diệp gia.
“Ta cảm thấy năm nay thiên phú cao nhất có thể Diệp Thiên công tử, nghe bảo hắn trí tuệ hơn người, hiện tại đã có thể bàn mưu tính kế làm đại sự đâu!”
Người vừa phát biểu là một tên nô tì dưới trướng Lâm quản sự.
Lời này vừa nói xong, bỗng dưng có người phản bác:
“Thiên công tử trí tuệ hơn người ai cũng biết, nhưng đây là thế giới võ vi tôn a? Theo ta thấy Diệp công tử Diệp Lâm Sơn mới là người đừng đầu, nghe bảo hắn trời sinh thần lực, năm nay 14 tuổi đã có 50 cân lực lượng.”
Lúc này, một số tiếng kinh hô vang lên:
“50 cân lực lượng?”
“Ta năm nay 22 tuổi, sức lức mới tầm 20 cân, đúng là người so người tức chết.”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, nếu mà bị nghe thấy ngươi liền thảm rồi!”
“Sợ cái gì, nơi đây là khu tạp dịch!”
…
“Hừ, một đám rác rưởi!”
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên, mang theo ý tứ khinh bị rõ rệt.
Tên nô tì kia nghe thấy thế, trực tiếp bạo tẩu, quay về phía giọng nói vang lên dữ tợn nói:
“Ngươi nói cái gì, có dám hay không nói lại lần nữa?”
Bỗng dưng, hắn mặt liền xanh lại, hướng về phía nam tử, quỳ xuống nói:
“Diệp Hòa thiếu gia, ta .. ta không biết là ngài, xin tha cho ta!”
Đám nô tì còn lại giật mình, nhìn về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy một nam tử mặt sẹo, lưng đeo trường đao, đầy mụn trên mặt mang theo vẻ khinh thường nhìn về phía tên nô tì đang quỳ xuống.
“Diệp Hòa? Sao hắn lại ở đây?”
“Không phải là hắn đi lịch luyện sao? Tại sao lại ở đây?”
“Chết rồi chết rồi, ta cảm giác những ngày tháng yên bình sắp kết thúc rồi!”
“…”
Diệp Hòa là con trai trưởng của nhị trưởng lão Diệp gia, tên là Diệp Ninh Sinh.
Diệp Hòa vốn là một người hiền lành, hòa ái, nhưng từ khi cô gái mà Diệp Hòa phải lòng, lại là một nô tì của Diệp gia, bị cha hắn phát hiện, cha hắn đã kêu một số nô tì khác của Diệp gia, cưỡng hiếp cô gái đó, Diệp Hòa trong cơn nóng giận đã giết toàn bộ nô tì đã tham gia vào vụ cưỡng hiếp, từ đó tính cách thay đổi, chuyên tâm vào võ đạo, không để ý ái tình.
Nhị trưởng lão cũng vì thế mà hài lòng vì kế hoạch của mình, cảm thấy con trai mình như thế mới tốt, mới phù hợp với thân phận và địa vị.
Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Hòa có cảm giác không tốt với nô tì, trực tiếp coi nô tì là xấu, là ác nhân, cũng vì thế mà hành hạ vô số người.
Nhị trưởng lão cũng không quan tâm, mặc kệ cho hắn làm gì thì làm, bởi lão cũng không để ý đến sinh mạng của nô lệ.
Cũng vì thế mà tên nô tì kia thấy Diệp Hòa, lại lộ ra vẻ hoảng sợ cực kỳ.
Diệp Hòa nhàn nhạt quét mắt xung quanh, vô số tiếng xì xào lập tức im bặt.
Hắn nhìn về phía tên nô tài đang quỳ dưới đất, lắc đầu:
“Muôn rồi!”
Vừa dứt lời, Diệp Hòa lao tới, đấm một quyền vào tên nô tì, hắn trực tiếp ngã xuống đất, hộc máu liên tục.
Xung quanh mọi người lộ ra vẻ thương hại, nhưng cũng không ai dám động đậy.
Diệp Hòa lại nói:
“Mang hắn đi đi, ở đây chật đường!”
Lúc này mới có người đi tới, đỡ lấy người đang thổ huyết, đi về phía khu nhà của tạp dịch.
Ở Diệp gia, chỉ có Diệp gia dòng chính, mới được vào Y phòng.
Lâm chấp sự hớt ha hớt hải chạy đến trước mặt Diệp Hòa, nói ra:
“Diệp Hòa thiếu gia, ngài tới đây làm gì vậy?”
Diệp Hòa nói: “Thế nào, không chào mừng?”
Lâm chấp sư vội vàng quỳ xuống:
“Không phải như thế, ta chỉ thắc mắc Diệp Hòa thiếu gia thân phân cao quý, đáng lẽ phải xứng vai cùng nhật nguyệt, tại sao lại tới nơi đây?”
Diệp Hòa lại lộ ra vẻ khinh thường, nhưng vẫn nói ra:
“Ta tới tìm Vân Thiên Minh, hắn ở đâu?”
Lâm chấp sự vẫn không ngẩng đầu lên:
“Ta đã cho hắn đi quét dọn nhà kho bỏ hoang, nếu Hòa thiếu cần, ta lập tức tới tìm hắn!”
Tên này rất khôn, hắn không nói cho người đi tìm, mà nói tìm hắn, như thế này sẽ khiến cho người khác cảm thấy hắn vô cùng tận tụy cùng trung thành.
“Không cần, lúc nào hắn về thì gọi ta, lễ giác tỉnh sắp bắt đầu, ta nhìn xem đã!”
Diệp Hòa nhìn về phía khán đài, phất phất tay ra hiệu.
Một tên nô tài bên cạnh người Lâm chấp sự lúc này mới cúi xuống nói cho hắn biết, Lâm chấp sự mới đứng dậy bái tạ rồi rời đi.
---------------------------------------------
Về phía Vân Thiên Minh, hắn lúc này đang vô cùng chật vật ở khán đài, bởi lẽ hắn vốn nhỏ con, lách vào thì dễ, nhưng lại không có chỗ để lách.
Tầm 30 phút sau, Vân Thiên Minh mới tìm được chỗ đứng ở trên khán đài, hắn lặng yên xem nghi lễ giác tỉnh thiên phú.
Xung quanh ồn ào, cũng vì một tiếng quát của người chủ trì mà im lặng.
Diệp gia Bát trưởng lão nói:
“Diệp Khinh Phong!”
Dưới khán đài, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn, mặc một tà áo dài trắng như tuyết,hông đeo trường kiếm, tiến về phía giác tỉnh thạch.
Hắn nhẹ nhàng chạm tay trên mặt pha lê, lúc này, tế sư đứng bên cạnh mới bắt đầu tập trung ý niệm, đọc lẩm bẩm câu gì đó, rồi phất tay lên, một đạo lưu quang tiến về giác tỉnh thạch.
Thiên phú không có đẳng cấp, bởi lẽ không thể biết được đẳng cấp của nó.
Có thể một con thỏ nhỏ lại là một đầu chưa tiến hóa viễn cổ hung thú, có thể một đạo hỏa diễm lại chỉ là loại dùng để nấu ăn, không có lực công kích.
Vì lẽ thế, nên để đo độ mạnh yếu, cách đơn giản nhất là để cho vừa giác tỉnh thiên phú người thi đấu với nhau.
Trên đài Diệp Khinh Phong, đỉnh đầu đã xuất hiện một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, hiện ra phong quang.
Thanh kiếm xuất hiện lúc, không khí xung quanh bắt đầu náo loạn, như cuồng phong loạn lưu, gió lốc xuất hiện.
Chỉ tầm 1 phút sau, mọi thứ lại trở thành bình thường.
Bát trưởng lão đứng đằng sau, vuốt vuốt chòm râu, gật gật đầu một chút:
“Thanh Phong kiếm hồn, không tệ, Phong hệ linh khí rất hiếm thấy, tuy không thuần khiết bằng người có được phong hệ nguyên tố thiên phú, nhưng vẫn được!”
Diệp Khinh Phong lúc này mỉm cười, gật gật đầu nhìn trong tay mình kiếm, tiện tay vung ra chính mình trường kiếm, dùng chính mình Thanh Phong kiếm nhất chém đoạn đứt. Lần nữa gật đầu vẻ thỏa mãn, Diệp Khinh Phong mới điều khiển tâm niệm, kiếm trong tay nhất thời biến mất, hóa thành một đoàn khói mờ ảo.
Vân Thiên Minh lúc này biểu lộ rất ghen tỵ.
“Không biết đến khi nào, ta có thể như vậy sở hữu thiên phú, ta không cần quá mạnh, chỉ cần một thanh đao dùng để thái thịt là đủ rồi, lôi ra đút vào cũng đủ oai phong!” (khụ)
Bát trưởng lão lại lên tiếng:
“Tiếp theo, Diệp Linh Nhi!”
Diệp Linh Nhi thức tỉnh là một cây cung, không có đặc thù linh khí.
“Loan Mộc cung, tiếp theo, Diệp Khanh!”
Tiếng Bát trưởng lão lại vang lên.
“Linh Xà Thuẫn, không đặc thù linh khí, tiếp theo, Diệp Vân Ninh!”
“Mộc Linh bảo y, mộc hệ linh khí, bổ sung sinh cơ bảo y, rất không tệ, tiếp theo, Tiêu Khải Minh!”
Mọi người bắt đầu nhìn về phía thanh niên đang từ từ bước lên đài.
Lông mày kiếm, toàn thân râu lởm chởm, nhìn như một đại thúc 30 – 40 tuổi.
Nhất thời, tiếng xì xào lại vang lên:
“Hắn là Tiêu Khải Minh? Cái gia hỏa trời sinh thần lực, năm 14 tuổi một quyền đập nát tảng đá?”
“Đừng nói quá, tảng đá tầm 50 cân, ta năm nay 26 tuổi, Đoán Thể tứ trọng, một quyền đập nát một bức tường đều được.”
“Ha ha, nhìn như thế thôi, nhưng hắn mới có 17 tuổi mà thôi, cũng vì thế nên được thoát bỏ thân phận nô tì, tham gia khảo hạch chứ!”
“Cmn? Gia hỏa này mới 17 tuổi, ta nhìn hắn y hệt gia chủ… a, làm sao cảm thấy lạnh sống lưng!”
“…”
Vân Thiên Minh cũng yên lặng nhìn xem Tiêu Khải Minh, một lời cũng không nói (cảm giác tồn tại < 0, khụ)
Tiêu Khải Minh đập thẳng bàn tay lên giác tỉnh thạch, tập trung tinh thần.
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu hắn xuất hiện hai cánh tay đầy lông, rồi một thân hình cực to lớn, vẫn đầy lông, rồi một chiếc đầu khổng lồ xuất hiện.
Là một con vượn cổ, toàn thân đều là lông đen, tỏa ra hắc sắc hỏa diễm, lượn lờ trên không trung.
Nó hai tay rũ xuống, đôi mắt mệt mỏi, nhưng không kém phần hung tàn.
Bát trưởng lão nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há mồm, run run nói:
“Cự… Cự Lực Ma Viên, thú hồn, đặc thù linh khí: ma khí!”
Toàn trường im lặng.
“Ma… Ma khí? Loại này đặc thù linh khí đã bao lâu chưa xuất hiện?”
“Tại ta Diệp gia có lẽ chưa từng xuất hiện, nhưng tại các gia tộc lớn có lẽ tầm vạn năm!”
“Ma khí a! Ma tộc đã sớm bị cô lập, Ma khí không còn như thế hung bạo, cũng không chịu thế nhân xa lánh cùng căm ghét như xưa nữa! Hơn nữa sở hữu Ma Khí loại đều thể chất hơn người, xưng thiên tài đều được a!”
Diệp gia gia chủ Diệp Lâm Thiên lúc này đứng hẳn dậy, kinh ngạc há hốc mồm, rồi cười lên ha hả:
“Ha ha, trời thương ta Diệp gia!”
Chư vị trưởng lão cũng cười cười, biểu lộ rất vui vẻ.
Dù sao Tiêu Khải Minh cũng không thuộc thế lực nào trong Diệp gia, hiện tại không cần thiết phải chém giết trừ họa.
Vân Thiên Minh cũng bất ngờ, rồi lại lắc lắc đầu.
Không liên quan đến ta!
Bát trưởng lão lần nữa quát yên lặng, tiếp tục hô:
“Kế tiếp, Diệp Thiên Âm!”