Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 4 : Ám Sát

Ngày đăng: 03:09 27/06/20

Chương 4: Ám Sát
Toàn trường chú mục.
Có thể nói, Diệp gia tam tiểu thư cũng không phải hư danh.
1 tuổi biết đi, 2 tuổi biết nói. (??)
Không có gì đặc biệt, nếu Diệp Thiên Âm không phải là Lưu Vân thành tam đại mỹ nữ một trong, nếu Diệp Thiên Âm không được chú định thông gia với Lưu Vân thành tam đại gia tộc Thạch gia.
Có thể nói, nếu lần này giác tỉnh không được thành tích tốt, Diệp Thiên Âm sẽ phải gả cho Thạch gia nhị thiếu Thạch Hải.
Quyết định số phận giác tỉnh a! Cái này chó máu kịch bản, ăn dưa quần chúng là thích xem nhất.
Diệp Thiên Âm từ từ bước lên đài.
Vân Thiên Minh cũng không khỏi chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn trên kia, cũng thay nàng lo lắng không kém.
Mấy năm làm tạp dịch tại Diệp gia, hắn tâm tình sa sút vô cùng, cha mẹ chết hết, cô đơn lạnh lẽo, cũng chính Diệp Thiên Âm đã cứu hắn thoát khỏi những bóng mờ ấy.
Hắn không muốn nàng làm vợ người khác, càng không muốn thấy nàng không hạnh phúc.
Diệp Thiên Âm lúc này đã tiến đến giác tỉnh thạch, tâm lý thấp thỏm, lại có một ít mong đợi, nàng quay người lại, thấy Vân Thiên Minh đang chăm chú nhìn mình, nàng mặt không khỏi đỏ một cái, lại quay về phía giác tỉnh thạch.
Diệp gia gia chủ thấy vậy, cau mày.
Diệp Thiên Âm nhẹ nhàng đặt tay lên giác tỉnh thạch.
5 phút sau, toàn trường im lặng cùng chấn kinh, Diệp gia gia chủ hoảng sợ cùng kinh ngạc.
Vân Thiên Minh đã hoàn toàn đơ người, khuỵu xuống.
Bát trưởng lão cũng thế, đơ ra 1 phút mới run rẩy hô:
“Diệp.. Diệp Thiên Âm,
Không có thiên phú!!”
---------------------------------------------------------------------------
Tối, 22h.
Vân Thiên Minh như thường lệ nằm ở đống rơm, nhìn bầu trời đầy sao, chỉ là, lại nhét dưới rơm một cây dao găm.
Vân Thiên Minh liếc nhìn mặt trăng, nỉ non:
“Sắp đến rồi!”
Đúng 1 phút sau, có tiếng mở cửa, một bóng người trực tiếp nhào vào ngực hắn.
Là Diệp Thiên Âm.
“Òaaaa! Minh ca ca ta sắp phải gả đi rồi, ta là một cái phế vật a!”
Diệp Thiên Âm nức nở nói: “Minh ca ca, ta.. ta không muốn gả đi, ta định trốn đi, ngươi có đi cùng ta không?”
Vân Thiên Minh đáy mắt lóe ra một vệt hung quang, sau cùng lắc đầu 180’, nói ra:
“Ta rất muốn đi cùng ngươi, nhưng ta đã kí kết khế ước, giấy trắng mực đen vẫn còn ở Diệp gia, trốn không được!”
Diệp Thiên Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngập nước mắt: “Thật không?”
Vân Thiên Minh dùng tay trái che lấy tim mình, trong lòng thổn thức.
Không được không được, ta sắp bị manh hóa!
Vân Thiên Minh gật gật đầu:
“Thật 100%!”
“Vậy được a, ta đã đánh cắp ngươi khế ước!”
Vừa nói vừa lôi từ khe ngực ra một tờ giấy.
Vân Thiên Minh trợn tròn mắt.
Ngươi đúng là đủ liều a, dám lấy khế ước từ trong phòng tài liệu của Diệp gia ra ngoài.
“Ngươi là thế nào lấy được? Phòng tài liệu bảo mật rất kỹ, đều có trưởng lão tọa trấn!”
“Ta là lấy danh nghĩa ta cha để lẻn vào, lấy trộm khế ước rồi trốn đi!”
Vân Thiên Minh đúng lúc này, lại cười một tiếng:
“Ta không nghĩ thế!”
Diệp Thiên Âm lóe ra vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức lại khôi phục dáng vẻ bán manh, nói ra:
“Ngươi định nói gì?”
“Ý ta là…”
Chưa dứt lời, Vân Thiên Minh lấy ra chính mình dao găm từ trong đống rơm, đâm về phía Diệp Thiên Âm.
Diệp Thiên Âm lóe ra vẻ kinh hãi, hai tay lập tức nhưng tụ thành chưởng lực, giơ ra nghênh đón.
Dao găm chạm vào chưởng lực, trực tiếp bị bắn ra đến lưỡi dao biến dạng.
Diệp Thiên Âm không nghĩ nhiều, trực tiếp ngưng tụ tiếp theo chưởng, tay phát ra lưu quang nhàn nhạt, tiếp tục đánh về phía Vân Thiên Minh.
Lưu quang xé gió, mang theo cuồn cuộn khí lưu (gió á) lao thẳng phía Vân Thiên Minh.
Hắn bị khí lưu thổi trực tiếp ngã xuống đống rơm.
“Muội muội, dừng tay!”
Một âm thanh vang lên.
‘Diệp Thiên Âm’ lúc này mới dừng tay lại, hừ lạnh một tiếng.
Một thiếu niên từ phía trên rơi xuống, hai tay cầm hai thanh kiếm, thân mặc thanh y, giữa ngực thêu ‘Diệp’ chữ.
Vân Thiên Minh nằm trên mặt đất, hộc máu liên tục.
Hắn run rẩy đạo:
“Các ngươi là ai?”
Giọng nói không có một biểu cảm kinh ngạc.
Nam tử hơi hơi bất ngờ, lại khôi phục trạng thái cao ngạo, nói ra:
“Ngươi nghĩ ta ngu sao? Chẳng may ngươi không chết, tới tìm ta trả thù? Dù biết là không thể nào, nhưng cẩn thận vẫn hơn!”
Vân Thiên Minh khóe miệng run rẩy kịch liệt.
“Bớt nói nhảm, đã ngả bài rồi ta nói luôn, giao ra ngươi tổ phụ tặng chí bảo!”
Nam tử hừ lạnh nói.
‘Diệp Thiên Âm’ lại cười cười, hỏi:
“Ta rất thắc mắc, ngươi tại sao lại biết ta không phải Diệp Thiên Âm!”
Vân Thiên Minh cười lên:
“Thiên Âm rất lễ phép, lại cảnh giác, lúc nào vào cũng gõ cửa, để tránh có người khác ở trong, ngươi không gõ!”
“Thiên Âm đối với ta rất tự nhiên, gặp ta liền ngồi xuống bên cạnh ta, không đứng yên một chỗ, ngươi đứng!”
“Thiên Âm không bao giờ đối với ta hỏi về đời tư, về cuộc sống, cùng về bí mật cá nhân, ngươi hỏi!”
“Hôm nay nàng thiên phú kiểm trắc là không thiên phú, chắc chắn đang bị gia trưởng mắng, không thể trốn qua đây!”
“Nói nhẹ một chút, ngươi tròng mắt so Thiên Âm to hơn 1 cm.”
“Ngươi ngực so Thiên Âm nhỏ hơn 2 cm, nàng là 36C!”
Nữ tử giả dạng Diệp Thiên Âm mặt đỏ lên một chút, liền nói:
“Ngươi rất nhạy bén, nhưng chính cái đó đã hại ngươi, ngươi quá tự tin về độ nhạy bén của mình!”
Nói rồi, nàng tiếp tục:
“Nếu ngươi phát hiện ra, liền chạy đi, có thể bây giờ đã không lâm vào tuyệt cảnh như vậy. Giờ đưa ra chí bảo, ngươi có thể sống, bọn ta đều đeo mặt nạ, đã dịch dung trong lớp mặt nạ, quần áo đều lấy từ gia tộc khác, không sợ ngươi trả thù, cam đoan sẽ thả ngươi.”
Vân Thiên Minh sững sờ, nói ra:
“Ta rất ngạc nhiên, tại sao đến bây giờ ngươi mới động thủ mà không từ hôm qua?”
Nam tử hừ lạnh một tiếng, nói ra:
“Chúng ta sợ ngươi giấu đi chí bảo, nên mới cải trang để tìm nơi ngươi giấu chí bảo, nhưng giờ đã ngả bài, không cần thiết phải giả vờ nữa!”
“Bây giờ xem ra, ngươi đã giấu chí bảo đi, chứng minh chúng ta lo lắng là thật, không phải sao?”
Vân Thiên Minh nói:
“Ta có thể cho ngươi chí bảo, nhưng các ngươi phải hứa sẽ thả ta, và xé đi bản kia nô lệ khế ước!”
Hắn biết bản khế ước kia là thật, vì như thế giả làm Diệp Thiên Âm nữ tử mới dám cùng hắn trốn ra, thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Nữ tử suy nghĩ hồi lâu, truyền âm cho nam tử bên cạnh:
“Muốn hay không đưa cho hắn?”
Nam tử đáp:
“Không đưa, đợi lát nữa mang khế ước ra, ta dùng linh bảo mê huyễn hắn, tưởng chúng ta đã xé tờ giấy, thực ra là giấu đi trong không gian giới chỉ, chúng ta vất vả từ đế đô tìm tới đây, không thể để bất cứ con cá nào lọt lưới!”
Nữ tử ngầm đồng ý:
“Được, như thế cũng tốt, nếu hắn may mắn thoát ra, chúng ta sẽ thông báo Khế Ước Điện, nhượng hắn chịu vô tận truy sát, ta không tin hắn có thể thoát được. Vân gia dư nghiệt, nhất định phải chết!”
Vân Thiên Minh căn bản không biết họ đang bàn luận gì, chỉ căn bản cho rằng có nên đồng ý hay không.
Hồi lâu, nam tử khẽ gật đầu:
“Được, chúng ta đồng ý!”
Nói rồi, nữ tử phối hợp lấy khế ước ra.
Vân Thiên Minh cười gằn một tiếng, lấy từ trong túi quần viên pha lê pháp bảo nhặt được hồi sáng, ném về phía tờ giấy.
Nam tử cùng nữ tử giật mình, vận dụng ra chính mình võ kỹ, bảo vệ khế ước.
“Một viên pha lê, có thể làm được gì? Hắc Thiên Phệ Lãng Chưởng!”
Bàn tay nam tử thanh y bỗng tỏa ra hắc sắc quang mang nhàn nhạt, ngưng tụ thành chưởng ấn, đập thẳng về phía viên pha lê.
Nữ tử thì tạo ra một cái quả cầu băng, đem khế ước bảo vệ trong đó.
Vân Thiên Minh không ngờ họ có thể phản ứng nhanh như thế, chậm rãi thở ra một hơi, nhắm nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, viên pha lê tỏa ra màu vàng nhạt, đem hắc sắc chưởng pháp tan biến, lao về phía quả cầu cam.
Cả ba người đều chấn động.
Vàng nhạt viên pha lê vun vút đập vào quả cầu băng, nổ oành một tiếng, đem khế ước vỡ nát, cũng vì thế mà phản lực lao về phía Vân Thiên Minh.
Vân Thiên Minh cười to lên. Bởi hắn chú ý tới, trong pháp bảo lúc này tuy đã mất đi quang hệ, nhưng lại chứa đựng vô tận hắc ám cùng băng hàn.
Nam tử hô hấp trì trệ chốc lát, nói ra, trong thanh âm ẩn chứa sự kinh ngạc:
“Không nghĩ tới ngươi còn có bực này pháp bảo, làm chúng ta trở tay không kịp.”
“Ta chỉ không hiểu là, ngươi chỉ là phá vỡ khế ước mà thôi, tại sao lại như vậy cười to? Chúng ta đã bị phá vỡ kế hoạch, đành trực tiếp ra tay vậy!”
Vân Thiên Minh rất không sợ:
“Ngươi quên trong tay ta có gì sao?”
Nữ tử bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cười:
“Chúng ta nói qua chúng ta chỉ có hai người sao?”
Vân Thiên Minh chấn động kịch liệt, bỗng phốc ra một ngụm máu, nhìn về phía tim mình.
Nơi đấy, chỉ thấy một mũi kiếm cắm xuyên qua, bộ y phục cũ nát thoáng chốc đã nhuộm đầy máu tươi.
Vân Thiên Minh cười thảm.
Hắn vui, vì khi chết có thể lấy danh nghĩa của chính bản thân, chứ không phải lấy thân phận Diệp gia nô tì mà chết.
Hắn buồn, vì chưa gặp lại Thiên Âm.
Nếu có kiếp sau, ân, nếu có lời nói, hắn đương nhiên sẽ đem những người hôm nay giết hắn, đem trả lại mối thù.
Một giọt huyết rơi xuống khỏi mồm Vân Thiên Minh, rót vào trong khối pha lê pháp bảo kia.
Vân Thiên Minh tay, không tự chủ được bóp mạnh.
Không thể ngờ được, khối pháp bảo cứng rắn kia, liền vỡ tan tành, như pha lê bình thường một dạng.
Vân Thiên Minh không để ý tới, lặng lẽ nhắm mắt.
Hắn hô hấp khó khăn, 1 giây sau, liền ngừng thở.
“Chết mất rồi, lúc soát cơ thể hắn đi, nếu không tìm thấy gì, liền dùng linh niệm quét, từ tuwfw tìm cũng được!”
Nam tử thanh y nói nói, phân phó hai người còn lại.
Một lúc lâu sau, trong đống rơm chỉ còn một người, có thể nói là một xác chết.
Đúng lúc này, viên pha lê vỡ kia bỗng tỏa ra kim quang, ngưng tụ thành một dòng chữ:
《Chúc mừng ký chủ kích hoạt thành công Hệ Thống Vạn Giới Cơ Duyên》