Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 12 : Đánh Lén

Ngày đăng: 03:10 27/06/20

Chương 12: Đánh Lén
Vừa nói, Vân Thiên Minh vừa từ chỗ tối đi ra ngoài, hiển lộ ra một trương hoàn mỹ không tỳ vết khuôn mặt, ngũ quan tinh xảo, cùng với 1m85 dáng người thi triển ra từng đợt cơ bắp, so với Địa Cầu mấy lưu lượng lớn ngôi sao mới nổi hoàn toàn treo lên đánh.
Nam nhân thì từng cái lộ ra ghen ghét vẻ mặt.
Nữ nhân thì mắt tỏa ngôi sao, trầm trồ nói thầm:
“Thật đẹp a!”
“Ta từ lúc sinh ra tới giờ, chưa thấy ai đẹp như hắn, ta cảm thấy đời này chết cũng không tiếc!”
“So chúng ta đại sư huynh đều hơn a, nói thô tục, liền là treo lên đánh!”
Phía sau Lục Dư nam nhân thì len lén tiến tới gần Lục Dư, hỏi:
“Lục sư huynh, chúng ta là may mắn mới tìm được bí cảnh này, trong đây ngoài chúng ta ra không còn ai, có phải hay không là huyễn cảnh đản sinh nhân loại?”
Lục Dư hừ lạnh, đinh nói nói vài câu khinh thường Vân Thiên Minh, nhưng mắt lại vô ý thức nhìn về phía đôi mắt đen nháy của Vân Thiên Minh, lại là nghĩ tới gì đó, sắc mặt đột biến, hét lớn lên:
“Tất cả mọi người lùi xuống, hắn có thể là Đế cảnh cường giả!”
Lúc này phía sau đám người mới chợt nhân ra, mau chóng lùi ra xa về phía sau, nam nhân thì nhanh chóng rút kiếm, nữ nhân thì khẩn trương không ngớt, không biết nên làm gì!”
Vân Thiên Minh thấy thế, nội tâm vui vẻ, lại giả bộ ra khàn khàn lạnh lùng giọng:
“Các ngươi là ai?”
Vân Thiên Minh vừa nói, còn không bỏ lỡ nâng mình vài câu.
Thức tỉnh huyết mạch Vân Thiên Minh, tư chất cùng khí chất đều là tăng vọt, so với cái kia băng lãnh thanh âm, lại tựa như quỷ ảnh từ cõi u minh xuất hiện, khiến người ta có cảm giác không rét mà run.
Còn về phần diễn kỹ, không thể nói là quá tệ.
Hơn nữa, từ khi Lục Dư đám người bộc phát khí tức, tựa hồ vẫn chưa có đạt tới kỳ Luyên Khí, toàn bộ đều là Hoán Huyết cảnh, chỉ có Lục Dư là người cầm đầu tựa như là Kim Tàng sơ kỳ võ giả.
Ý nghĩ đầu tiên hiện hữu trong đầu Vân Thiên Minh lúc đấy là: Có thể giết toàn bộ được.
Cười thầm một tiếng, hắn trong mắt lại giả bộ biến thành càng thêm lạnh lẽo.
Lục Dư đám người thấy thế hốt hoảng, vội vàng nói:
“Tiền bối, chúng ta chỉ là đi ngang qua, không hề có ác ý, kính xin ngài vẫn là bỏ qua cho chúng ta đi!”
Vân Thiên Minh lắc lắc đầu, cười dâm:
“Nữ nhân lưu lại, nam nhân, có thể cút!”
Lục Dư biến sắc, thần sắc mang theo khó bỏ, ngần ngừ liếc mắt về phía đám đệ tử phía sau mình, lại nhìn về phía người đang đứng trước mặt mình, nhất thời không trả lời được.
Hắn liền là Tử Vân Tông đệ tử, trong lúc lịch luyện vô tình phát hiện truyền tống đạo cổ xưa, mới bị truyền tống đến đây.
Cả tông hắn, cũng không nói cho ai, mục địch tàng làm của riêng, cơ duyên chính mình đoạt, nên chỉ đem đoàn đội cùng chính mình phát hiện trận pháp đi tới đây, cho nên dù xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết.
Tử Vân Tông đám đệ tử thấy sư huynh mình không trả lời, ngay lập tức lộ ra vẻ chán ghét, nhưng không có người ta thực lực mạnh, đành phải nhẫn nhịn nói:
“Sư huynh, cũng đừng bỏ chúng ta lại!”
“Ngươi không phải là thích ta sao, cứu ta, ta nguyện ý làm ngươi bạn gái a!”
Nữ đệ tử không ngừng hô hào, nam đệ tử thì lựa chọn trầm mặc.
Dù gì, cũng không liên quan đến bọn hắn.
Lục Dư thần sắc càng khó coi, quát một tiếng im miệng,hướng Lục Dư cầu xin:
“Tiền bối, chúng ta thực không thể làm như thế, nếu ngươi cần tiền, đan dược chúng ta sẵn sàng cho, cầu ngài thả chúng ta một đường sống đi!”
Vân Thiên Minh âm trầm, chỉ phía trong Tử Vân Tông đám người nữ tử áo xanh, nói:
“Nàng lưu lại, các ngươi có thể đi!”
Nói xong, còn bồi thêm một câu: “Một câu dư thừa nữa, toàn bộ liền lưu thân ở đây đi!”
Tử Vân Tông đệ tử nghe xong, ngay lập tức nhìn về phía nữ tử áo xanh.
Kinh Lưu Thủy thấy mọi người đều nhìn mình, cả giận nói:
“Nhìn ta cái gì, chẳng lẽ các ngươi đều muốn đem ta giao ra, để chính mình được sống?”
“Nói cho ngươi biết, các ngươi mà đem ta giao ra, cha ta sẽ không để yên cho các ngươi!”
Lời này vừa nói xong, Tử Vân Tông đệ tử nhao nhao quay đầu đi.
Cha Kinh Lưu Thủy là bát trưởng lão tông môn, bọn hắn đắc tội không nổi, mà lấy bát trưởng lão bao che khuyết điểm, khẳng định sẽ tru sát bọn hắn.
Trong đám người Lục Dư tương đối bình tĩnh, đối Kinh Lưu Thủy nói ra:
“Kinh sư muội, chúng ta đang ở tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, ngươi không thể nguyện ý vì cộng đồng mà hi sinh sao, ngươi nếu không lưu lại, chúng ta đều sẽ chết, mà nếu ngươi lưu lại, ít ra chúng ta có thể có người sống!”
Nói xong, còn dựa theo Tử Vân Tông mật ngữ, làm ra động tác, ý bảo chỉ cần chúng ta ra ngoài, tất sẽ có thể trả thù cho ngươi.
Kinh Lưu Thủy thấy một màn này nhất thời cười lạnh. Bọn họ đang ở trong huyễn cảnh, ngay cả người này chưa chắc đã là chân nhân, làm sao trả thù.
Mà dù có trả được thù, nàng cùng đã chết, loại này hi sinh vì một tên rõ ràng vì tư lợi cá nhân còn tỏ ra chính nghĩa đồng môn, thứ lỗi nàng làm không được.
Lục Dư thấy vẻ mặt của Kinh Lưu Thủy, sắc mặt lập tức âm trầm, hừ lạnh:
“Kinh sư muội ngươi cũng nên nhớ, chúng ta vào đây không ai biết, dù ngươi có chết thì lại thế nào, ngươi phụ thân cũng không thể truy ra chúng ta!”
Kinh Lưu Thủy nhận ra uy hiếp vị trong lời nói của Lục Dư, quát lạnh:
“Ngươi….!”
Vân Thiên Minh yên lặng nhìn xem một màn này, cười lạnh, lại giả vờ không kiên nhẫn nói ra:
“5 giây!”
Lục Dư không để ý tới Kinh Lưu Thủy, tiến lên một bước, cung kính:
“Tiền bối, chúng ta nguyện ý giao ra nàng.”
Kinh Lưu Thủy biến sắc, ánh mắt thay đổi nhìn xung quanh mình sư đệ muội, mang theo vẻ cầu xin cùng hy vọng, nhưng chỉ nhận lại là những cú lắc đầu, thậm chí có người còn tránh ánh mắt của nàng.
Một thanh âm vang lên lần nữa làm sụp đổ hy vọng của nàng:
“Không phải chỉ là ở lại sao Kinh sư muội, huống hồ… hắn còn như thế soái, cũng không phải thiệt thòi ngươi a!”
“Đúng vậy, ngươi không thể vì cộng đồng suy nghĩ sao!”
Kinh Lưu Thủy khuôn mặt đẹp tức giận đến run rẩy, cúc hoa hùng vĩ cũng vì đó chập trùng, lôi ra chính mình kiếm gác ở cổ, chém một cái.
Nhưng chưa chém kịp, Lục Dư phía trên đã nhanh chóng dùng tay chặn lại, ghé vào tai nàng gằn từng giọng: “Sư muội, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ một chút, nghe bảo ngươi vẫn còn một vị đệ đệ nhận nuôi, cha ngươi cũng không thèm để ý đến đúng không!”
Kinh Lưu Thủy xám trắng lại, khuỵu một cái quỳ dưới đất, tròng mắt biến mơ hồ.
Vân Thiên Minh nhìn cảnh này, thầm thán một cái, nói ra:
“Các ngươi, có thể cút, đừng làm lỡ thời gian của ta!”
Nói rồi giơ hai tay lên, hiện ra một đoàn hắc khí khiến Lục Dư đám người giật nảy mình, chạy vội qua Vân Thiên Minh.
Bất quá Lục Dư vừa mới đi đến người hắn, Vân Thiên Minh cười tà một cái, xoay người lại vung một quyền.
Quyền pháp vừa ra, xung quanh không gian xuất hiện tiếng gió thét nhè nhẹ.
Cú đấm đấm thẳng vào cổ Lục Dư, bất ngờ bị một thanh kiếm chặt lại.
“Choeng!”
Lục Dư sớm đã đề phòng, giơ tay vung kiếm chặn, Vân Thiên Minh cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, tay lần nữa huy động quyền pháp, bất quá lần này lại mang theo hàn khí cũng huyết lệ.
Lục Dư định lần nữa giơ kiếm lên ngăn, nhưng vừa nhìn vào cái kia cú đấm, hắn ngẩn người, trên trán đầy mồ hôi, tựa như cảm nhận được vô tận khủng bố cùng hắc ám, lại thấy vô số quỷ ảnh phủ quanh, chuẩn bị đưa hắn linh hồn về u minh!
Cái này tràng cảnh, hắn đã từng thấy trên cổ tịch.
“Vương….!”
Lời còn chưa dứt, đã bị trước mắt cú đấm vung đến đầu.
“Đùng!”
Đầu hắn nát tan, huyết vụ bay lả tả, khung cảnh huyết lệ vô cùng.