Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt
Chương 6 : Tụ Khí Cảnh Lăng Mộ
Ngày đăng: 03:09 27/06/20
Chương 6: Tụ Khí Cảnh Lăng Mộ
Vân Thiên Minh tâm lý lúc này rất hoảng hốt, một là vì có một đám người đang tiến về phía mình điều tra, dù muốn hay không cũng dính phải liên quan.
Hai là đống rơm chỗ mình nằm, còn có máu a! Hắn còn chưa có thời gian dọn dẹp!
“Thôi thôi, hệ thống ngươi cũng là có chút lương tâm, có quay thưởng chức năng tại, ít ra còn có chút tác dụng chứ! Mau mau lấy ra ta xem rút trúng cái gì.”
Là chổi lau nhà siêu cấp, vẫn là giấy vệ sinh quét qua liền sạch đâu.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ rút trúng [chúc bạn may mắn lần sau] một tấm thẻ”
Cmn!!!!!!!!!!!
Ta xin rút lại câu nói khi nãy.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ rút trúng [Cơ Duyên Thẻ] x1!”
Vân Thiên Minh trạng thái trầm mặc cùng hồi hộp hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, ngoài cửa nhà kho lại truyền đến tiếng nói chuyện:
“Đến rồi, ai vào trước đi!”
Vân Thiên Minh trái tim nhỏ đập bịch bịch.
“Tại sao ngươi không vào trước!”
“Ta 1m8 nam nhân vào làm cái gì, ngươi 1m81 nam nhân làm sao không vào?”
“Ta XXX, ngươi đẻ ra trước ta 1 giờ a!”
“Làm sao, thích gây sự?”
“Ta con mẹ nó liều mạng với ngươi!”
“…”
Vân Thiên Minh khóe miệng co giật, phân phó hệ thống:
“Hệ thống, nhanh lên phục dụng [Cơ Duyên Thẻ] a!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ được đáp ứng, ký chủ nhận được Cơ Duyên: Tụ Khí cảnh võ giả lăng mộ!”
Lúc này, Vân Thiên Minh vốn không còn tâm tình chờ đợi, phân phó ý niệm, nói ra:
“Mau mau phục dụng!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ được đáp ứng, phục dụng thành công, bắt đầu truyền tống, thời gian đếm ngược còn 10 phút!”
10 phút? Không phải là trực tiếp truyền tống sao?
Vân Thiên Minh níu người lại, nghe kỹ động tĩnh bên ngoài.
“Nhà ta còn có một cái muội muội, ngươi vào trước, ngày mai giới thiệu gặp mặt!”
“Ta khinh! Ngươi bộ mặt như heo đồng dạng, em gái ngươi chẳng lẽ giống như con bê?”
“Ta sát! Ngươi có thể nói xấu ta, đừng hòng nói xấu muội ta!”
“Làm sao? Thích gây sự?”
“Ta con mẹ nó liều mạng với ngươi!”
“…”
Vân Thiên Minh nghe thấy cảnh, này nội tâm bình ổn lại không ít.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Các ngươi cãi nhau cái gì, cùng đi vào, các ngươi hai cái đều là phó chấp sự, không can đảm một tí được à?”
“Lâm chấp sự, chúng ta vào ngay!”
Vân Thiên Minh lần nữa co quắp, tâm lí hò hét:
“Hệ thống gia gia, hệ thống đại soái ca, nhanh lên một chút!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ đã được đáp ứng, 5s đếm ngược!”
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
“0!”
“Đinh! Truyền tống hoàn tất!”
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm, tại một thị trấn cổ bên trong, vẫn phi thường nhộn nhịp.
Từng người từng người đi lại trên đường, thân mặc cổ y, hông đeo vũ khí, một số ít cưỡi trên lưng một con yêu thú.
Từng đóa hoa tựa như được làm từ bông tuyết bay đầy trời, tán ra thành từng hạt tuyết nhỏ, trên tinh không không ngừng bay lượn. Khiến cho cả thị trấn thoáng chốc đã bị tuyết bao phủ.
Một đạo hắc quang ẩn ẩn huyết sắc, lại bao quanh bởi khí tức lam nhàn nhạt, từ trên tinh không giáng thẳng xuống khu trấn này.
Điều kỳ lạ là, không một ai trong trấn để ý tới, tựa như không tồn tại đồng dạng.
Ngay tại chỗ đồng bằng nằm xa xa phía Nam thị trấn, đạo hắc quang lao thẳng vào cỏ.
Chỉ thấy một tiếng nổ to vang lên, một thân ảnh nhàn nhạt hiện lên, nếu để ý kỹ, là một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, có tư chất làm tiểu bạch kiểm loại kia.
Thân mặc cũ nát y phục, trên ngực dính đầy máu, mái tóc bù xù.
Rất hiển nhiên, đó là Vân Thiên Minh.
Lúc này, hắn đang ho khù khụ, đứng trong làn khói bụi mịt mù, đập đập chính mình y phục, lau lau qua khuôn mặt, chỉnh chỉnh lại mái tóc, thắt lại dây quần, trong lòng thì ngao ngao mắng to:
“Mẹ nó, đây là truyền tống? Ta cảm giác giống như đi phi thuyền a!!!”
Băng lãnh thanh âm vang lên:
“Ký chủ nắm bắt ngôn ngữ văn minh khác rất nhanh, bổn hệ thống bái phục.”
Vân Thiên Minh càng tức giận, nói nói:
“Đừng đánh trống lảng, ta phải hỏi ngươi, tại sao ta cảm giác truyền tống thời gian rất lâu, cảm giác cũng phải 2, 3 ngày, mà ta tựa hồ không đói?”
Hệ thống đáp lại:
“Rất đơn giản a! Bởi vì nơi ngươi đang đứng không nằm ở Thiên Linh đại lục, mà siêu thoát tại vũ trụ. Đi tới cần rất lâu, chưa tính tới phải tránh một ít thiên thạch cùng tinh cầu. Còn về đói? Không tồn tại, bản hệ thống sẽ vì ngươi mà cung cấp chất dinh dưỡng!”
Vân Thiên Minh trái tim nhỏ bé lần nữa tràn đầy hắc quang.
Cmn! Tại sao càng ngày càng thấy đây không phải là truyền tống, mà thật là đi phi thuyền?
Vẫn là nhanh nhanh tiếp ứng mọi vật trong đây đi, nhận biết tình hình một chút!
Nghĩ xong, Vân Thiên Minh đôi mắt trừng to ra, nhìn xung quanh một hồi, phát hiện chính mình đang ở tại một khu đồng bằng bằng phẳng, hoa cỏ tươi tôt, không có một cái nào không xanh mơn mởn.
Ừm? Không đúng!
Vân Thiên Minh giật mình, nghĩ ra cái gì, liếc về phía bên cạnh mình.
Cỏ ở đó, không có một chút tổn hại.
“Rất lạ! Ta đã đáp xuống một cú cực mạnh ở đó, nền đất không sụp đổ thì thôi, ngay cả hoa cỏ cũng không có tổn hại gì? Hệ thống, vận tốc?”
Băng lãnh thanh âm của Hệ Thống vang lên:
“Trải qua đo lường, vận tốc của kí chủ được tính là 100000000…. (rút ngắn 1000000000000…. (rút ngắn 10000000) ) vận tốc ánh sáng. Đó là vận tốc khi kí chủ xuất hiện trên bầu trời ở nơi đây tới khi đáp xuống, còn ở ngoài vũ trụ thì lớn hơn rất rất nhiều!”
“Đinh! Để tránh để não của kí chủ tổn hại, khiến tinh lực sụt giảm, hệ thống sẽ cung cấp cho ký chủ thông tin đặc biệt, nơi đây là huyễn cảnh!”
“Thì ra là thế!”
Vân Thiên Minh khuôn mặt rất buồn rầu, da mặt cũng xụ xuống. Hắn còn đang nghĩ, hồi phục nhanh như thế chắc chắn là linh thảo, còn định đào mang về một ít!”
“Tụ khí cảnh bây giờ vẫn rất chơi trội đâu, lăng mộ còn có huyễn cảnh, khẳng định là Tiên Nhị Đại.”
Nói đến đây, từ đường lớn bỗng xuất hiện tiếng vó ngựa lộm cộp.
Một chiếc xe ngựa tiến đến, chiếc xe dài khoảng 5m, một buồng hàng ở đằng sau, trở vô số hàng hóa, được phủ lên bởi một tấm vải màu đen. Phía trên còn có một cái buồng, có cả cửa đóng, cũng là phủ qua một tấm vải màu hồng căng xung quanh.
Cả đoàn xe được kéo bởi hai đầu ngựa màu đen, rất to lớn, bị hai sợi dây cột vào cột gỗ, mỗi sợi buộc ngang qua cổ và ức của ngựa, không khiến cho ngựa bị nghẹt thở.
“Đây là xe chở hàng? Sao phải trùm nhiều khăn đến như thế? Chẳng lẽ có giấu gì đó?”
Vân Thiên Minh kinh ngạc, lần đầu hắn thấy qua như thế tài hoa xe ngựa, còn phủ lên một tấm khăn màu hồng, chỉ cần giăng hoa xung quanh xe, thay hắc mã thành bạch mã, đổi người kéo xe đẹp trai chút, dán ‘song hỉ’ chữ lên buồng, phía sau hàng hóa toàn bộ vứt đi, thay bằng một đội khóc thuê, khụ, một đội diễu hành thôi kèn ca hát, biểu diễn phía sau, không phải là thành đội dẫn cưới?
Vân Thiên Minh nở ra một nụ cười rất tiện, tiện khiến cho tuấn mỹ khuôn mặt vốn có thể khiến cho phái nữ hào cảm +1000%, nháy mắt giảm xuống -99999%.
“Khà khà, đây sẽ là nơi ta bắt đầu hành trình tìm kiếm cơ duyên trong thế giới này!”
Vân Thiên Minh niềm tin bạo phát, dung hợp Địa Cầu ký ức, hắn đã thấy rất nhiều cảnh có tiền không gì không làm được, không gì không không làm được, dù không làm được thì ba của hắn cũng làm được. Vân Thiên Minh cũng thấy qua vô số ngôi sao mới nổi chỉ dựa vào khuôn mặt ăn cơm, được phú bà bao nuôi, sau đó trở thành lạnh lùng bá đạo nữ tổng giám đốc lão công loại kia, khuấy đảo thiên hạ.
Hắn nói nhiều như thế, cũng chỉ rút lại một câu: “Đẹp trai có thể làm được tất cả, nhan trị vi tôn thế giới!”
Vân Thiên Minh nghênh ngang bước chân, tiến về phía xe ngựa, quát:
“Này!”
Đúng lúc này, hệ thống băng lãnh thanh âm vang lên:
“Trong buồng là hai cái đại hán!”
Vân Thiên Minh tâm lý lúc này rất hoảng hốt, một là vì có một đám người đang tiến về phía mình điều tra, dù muốn hay không cũng dính phải liên quan.
Hai là đống rơm chỗ mình nằm, còn có máu a! Hắn còn chưa có thời gian dọn dẹp!
“Thôi thôi, hệ thống ngươi cũng là có chút lương tâm, có quay thưởng chức năng tại, ít ra còn có chút tác dụng chứ! Mau mau lấy ra ta xem rút trúng cái gì.”
Là chổi lau nhà siêu cấp, vẫn là giấy vệ sinh quét qua liền sạch đâu.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ rút trúng [chúc bạn may mắn lần sau] một tấm thẻ”
Cmn!!!!!!!!!!!
Ta xin rút lại câu nói khi nãy.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ rút trúng [Cơ Duyên Thẻ] x1!”
Vân Thiên Minh trạng thái trầm mặc cùng hồi hộp hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, ngoài cửa nhà kho lại truyền đến tiếng nói chuyện:
“Đến rồi, ai vào trước đi!”
Vân Thiên Minh trái tim nhỏ đập bịch bịch.
“Tại sao ngươi không vào trước!”
“Ta 1m8 nam nhân vào làm cái gì, ngươi 1m81 nam nhân làm sao không vào?”
“Ta XXX, ngươi đẻ ra trước ta 1 giờ a!”
“Làm sao, thích gây sự?”
“Ta con mẹ nó liều mạng với ngươi!”
“…”
Vân Thiên Minh khóe miệng co giật, phân phó hệ thống:
“Hệ thống, nhanh lên phục dụng [Cơ Duyên Thẻ] a!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ được đáp ứng, ký chủ nhận được Cơ Duyên: Tụ Khí cảnh võ giả lăng mộ!”
Lúc này, Vân Thiên Minh vốn không còn tâm tình chờ đợi, phân phó ý niệm, nói ra:
“Mau mau phục dụng!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ được đáp ứng, phục dụng thành công, bắt đầu truyền tống, thời gian đếm ngược còn 10 phút!”
10 phút? Không phải là trực tiếp truyền tống sao?
Vân Thiên Minh níu người lại, nghe kỹ động tĩnh bên ngoài.
“Nhà ta còn có một cái muội muội, ngươi vào trước, ngày mai giới thiệu gặp mặt!”
“Ta khinh! Ngươi bộ mặt như heo đồng dạng, em gái ngươi chẳng lẽ giống như con bê?”
“Ta sát! Ngươi có thể nói xấu ta, đừng hòng nói xấu muội ta!”
“Làm sao? Thích gây sự?”
“Ta con mẹ nó liều mạng với ngươi!”
“…”
Vân Thiên Minh nghe thấy cảnh, này nội tâm bình ổn lại không ít.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Các ngươi cãi nhau cái gì, cùng đi vào, các ngươi hai cái đều là phó chấp sự, không can đảm một tí được à?”
“Lâm chấp sự, chúng ta vào ngay!”
Vân Thiên Minh lần nữa co quắp, tâm lí hò hét:
“Hệ thống gia gia, hệ thống đại soái ca, nhanh lên một chút!”
“Đinh! Thỉnh cầu của kí chủ đã được đáp ứng, 5s đếm ngược!”
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
“0!”
“Đinh! Truyền tống hoàn tất!”
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm, tại một thị trấn cổ bên trong, vẫn phi thường nhộn nhịp.
Từng người từng người đi lại trên đường, thân mặc cổ y, hông đeo vũ khí, một số ít cưỡi trên lưng một con yêu thú.
Từng đóa hoa tựa như được làm từ bông tuyết bay đầy trời, tán ra thành từng hạt tuyết nhỏ, trên tinh không không ngừng bay lượn. Khiến cho cả thị trấn thoáng chốc đã bị tuyết bao phủ.
Một đạo hắc quang ẩn ẩn huyết sắc, lại bao quanh bởi khí tức lam nhàn nhạt, từ trên tinh không giáng thẳng xuống khu trấn này.
Điều kỳ lạ là, không một ai trong trấn để ý tới, tựa như không tồn tại đồng dạng.
Ngay tại chỗ đồng bằng nằm xa xa phía Nam thị trấn, đạo hắc quang lao thẳng vào cỏ.
Chỉ thấy một tiếng nổ to vang lên, một thân ảnh nhàn nhạt hiện lên, nếu để ý kỹ, là một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, có tư chất làm tiểu bạch kiểm loại kia.
Thân mặc cũ nát y phục, trên ngực dính đầy máu, mái tóc bù xù.
Rất hiển nhiên, đó là Vân Thiên Minh.
Lúc này, hắn đang ho khù khụ, đứng trong làn khói bụi mịt mù, đập đập chính mình y phục, lau lau qua khuôn mặt, chỉnh chỉnh lại mái tóc, thắt lại dây quần, trong lòng thì ngao ngao mắng to:
“Mẹ nó, đây là truyền tống? Ta cảm giác giống như đi phi thuyền a!!!”
Băng lãnh thanh âm vang lên:
“Ký chủ nắm bắt ngôn ngữ văn minh khác rất nhanh, bổn hệ thống bái phục.”
Vân Thiên Minh càng tức giận, nói nói:
“Đừng đánh trống lảng, ta phải hỏi ngươi, tại sao ta cảm giác truyền tống thời gian rất lâu, cảm giác cũng phải 2, 3 ngày, mà ta tựa hồ không đói?”
Hệ thống đáp lại:
“Rất đơn giản a! Bởi vì nơi ngươi đang đứng không nằm ở Thiên Linh đại lục, mà siêu thoát tại vũ trụ. Đi tới cần rất lâu, chưa tính tới phải tránh một ít thiên thạch cùng tinh cầu. Còn về đói? Không tồn tại, bản hệ thống sẽ vì ngươi mà cung cấp chất dinh dưỡng!”
Vân Thiên Minh trái tim nhỏ bé lần nữa tràn đầy hắc quang.
Cmn! Tại sao càng ngày càng thấy đây không phải là truyền tống, mà thật là đi phi thuyền?
Vẫn là nhanh nhanh tiếp ứng mọi vật trong đây đi, nhận biết tình hình một chút!
Nghĩ xong, Vân Thiên Minh đôi mắt trừng to ra, nhìn xung quanh một hồi, phát hiện chính mình đang ở tại một khu đồng bằng bằng phẳng, hoa cỏ tươi tôt, không có một cái nào không xanh mơn mởn.
Ừm? Không đúng!
Vân Thiên Minh giật mình, nghĩ ra cái gì, liếc về phía bên cạnh mình.
Cỏ ở đó, không có một chút tổn hại.
“Rất lạ! Ta đã đáp xuống một cú cực mạnh ở đó, nền đất không sụp đổ thì thôi, ngay cả hoa cỏ cũng không có tổn hại gì? Hệ thống, vận tốc?”
Băng lãnh thanh âm của Hệ Thống vang lên:
“Trải qua đo lường, vận tốc của kí chủ được tính là 100000000…. (rút ngắn 1000000000000…. (rút ngắn 10000000) ) vận tốc ánh sáng. Đó là vận tốc khi kí chủ xuất hiện trên bầu trời ở nơi đây tới khi đáp xuống, còn ở ngoài vũ trụ thì lớn hơn rất rất nhiều!”
“Đinh! Để tránh để não của kí chủ tổn hại, khiến tinh lực sụt giảm, hệ thống sẽ cung cấp cho ký chủ thông tin đặc biệt, nơi đây là huyễn cảnh!”
“Thì ra là thế!”
Vân Thiên Minh khuôn mặt rất buồn rầu, da mặt cũng xụ xuống. Hắn còn đang nghĩ, hồi phục nhanh như thế chắc chắn là linh thảo, còn định đào mang về một ít!”
“Tụ khí cảnh bây giờ vẫn rất chơi trội đâu, lăng mộ còn có huyễn cảnh, khẳng định là Tiên Nhị Đại.”
Nói đến đây, từ đường lớn bỗng xuất hiện tiếng vó ngựa lộm cộp.
Một chiếc xe ngựa tiến đến, chiếc xe dài khoảng 5m, một buồng hàng ở đằng sau, trở vô số hàng hóa, được phủ lên bởi một tấm vải màu đen. Phía trên còn có một cái buồng, có cả cửa đóng, cũng là phủ qua một tấm vải màu hồng căng xung quanh.
Cả đoàn xe được kéo bởi hai đầu ngựa màu đen, rất to lớn, bị hai sợi dây cột vào cột gỗ, mỗi sợi buộc ngang qua cổ và ức của ngựa, không khiến cho ngựa bị nghẹt thở.
“Đây là xe chở hàng? Sao phải trùm nhiều khăn đến như thế? Chẳng lẽ có giấu gì đó?”
Vân Thiên Minh kinh ngạc, lần đầu hắn thấy qua như thế tài hoa xe ngựa, còn phủ lên một tấm khăn màu hồng, chỉ cần giăng hoa xung quanh xe, thay hắc mã thành bạch mã, đổi người kéo xe đẹp trai chút, dán ‘song hỉ’ chữ lên buồng, phía sau hàng hóa toàn bộ vứt đi, thay bằng một đội khóc thuê, khụ, một đội diễu hành thôi kèn ca hát, biểu diễn phía sau, không phải là thành đội dẫn cưới?
Vân Thiên Minh nở ra một nụ cười rất tiện, tiện khiến cho tuấn mỹ khuôn mặt vốn có thể khiến cho phái nữ hào cảm +1000%, nháy mắt giảm xuống -99999%.
“Khà khà, đây sẽ là nơi ta bắt đầu hành trình tìm kiếm cơ duyên trong thế giới này!”
Vân Thiên Minh niềm tin bạo phát, dung hợp Địa Cầu ký ức, hắn đã thấy rất nhiều cảnh có tiền không gì không làm được, không gì không không làm được, dù không làm được thì ba của hắn cũng làm được. Vân Thiên Minh cũng thấy qua vô số ngôi sao mới nổi chỉ dựa vào khuôn mặt ăn cơm, được phú bà bao nuôi, sau đó trở thành lạnh lùng bá đạo nữ tổng giám đốc lão công loại kia, khuấy đảo thiên hạ.
Hắn nói nhiều như thế, cũng chỉ rút lại một câu: “Đẹp trai có thể làm được tất cả, nhan trị vi tôn thế giới!”
Vân Thiên Minh nghênh ngang bước chân, tiến về phía xe ngựa, quát:
“Này!”
Đúng lúc này, hệ thống băng lãnh thanh âm vang lên:
“Trong buồng là hai cái đại hán!”