Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 7 : U Minh Quỷ Tộc

Ngày đăng: 03:09 27/06/20

Chương 7: U Minh Quỷ Tộc
Băng lãnh âm thanh vừa vang lên, Vân Thiên Minh bước chân im bặt mà dừng.
“Nghĩ đi nghĩ lại, lên một chiếc xe đáng ngờ như thế này, tựa như rất nguy hiểm a! Ta hiện tại là phàm nhân, hệ thống lại không chịu bảo vệ ta khi tiếp nhận cơ duyên, chỉ chịu trách nhiệm an táng ta. Không được không được, vẫn là đi bộ vào phố tốt!”
Vân Thiên Minh tự nhủ, bảo vệ bản thân.
Hệ thống im lặng.
Chiếc xe ngựa lúc này đã đi ngang qua trước mặt Vân Thiên Minh, dừng lại chiếc mặt hắn, người điều khiển xe bước khỏi chỗ ngồi, tay nắm chặt lấy thanh đao, bước xuống dưới khỏi xe, tiến về phía Vân Thiên Minh.
“Ừm?”
Vân Thiên Minh liếc về phía người đánh xe, nghi hoặc.
Người đánh xe tay vẫn nắm chặt thanh đao, khàn khàn nói ra, âm thanh nghe vô cùng rợn người:
“Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
Vân Thiên Minh nhíu chặt lông mày, nhướng người đánh xe quát lên:
“Đường này là nhà ngươi mở? Bãi cỏ này là nhà ngươi trồng? Tại sao ta không thể ở đây?”
Người đánh xe không quan tâm đến ngữ khí nặng nề của Vân Thiên Minh, chỉ gật đầu một cái:
“Đúng vậy!”
“…”
Vân Thiên Minh trầm mặc.
Người đánh xe nói tiếp:
“Quá 10h tối, Tiên Duyên trấn trấn trưởng sẽ ra lệnh đóng cửa, không có bất cứ người nào có thể ra ngoài, trừ những người được cấp phép, như chúng ta!”
“Tiên Duyên trấn?”
Vân Thiên Minh mắt sáng lên, ngay lập tức hỏi:
“Tại sao lại là Tiên …”
Chưa nói dứt lời, người đánh xe bỗng động, rút trong tay thanh đao, lăm lăm nhìn về phía Vân Thiên Minh, xác định mọi thứ đều bình thường về sau, người đánh xe giơ đao lên, lao về phía Vân Thiên Minh, bổ xuống một đao.
“Vân Thiên Minh biến sắc, chân phải trụ dưới đất, cả người ngả về phía sau, rồi lấy chân phải bật một cái, nhảy về phía sau, kinh hoảng nhìn về phía thanh đao.
Lưỡi đao dài khoảng 1m5, phần đỉnh tương đối to, sắc bén vô cùng, thanh đao có cán màu vàng xen màu đen, trên lưỡi đao còn vương vất một chút màu đỏ, tuy trong đêm tối, người khác không thấy, nhưng Vân Thiên Minh mắt ‘tương đối’ tinh, liếc phát liền thấy.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ là: Tên đó có can đảm giết mình, phải chạy.
Nghĩ xong, thân thể Vân Thiên Minh quay ngoắt về đằng sau, lao về phía Tiên Duyên trấn.
Người đánh xe đôi mắt không có tròng lóe ra một cỗ hắc sắc khí tức từ mắt tỏa ra, trông dữ tợn vô cùng, tay vẫn nắm chặt thanh đao, lướt về phía Vân Thiên Minh.
Vân Thiên Minh lúc này vẫn đang chạy thục mạng, chợt phát hiện người đánh xe đã đuổi sắp tới, rồi nhìn thấy bộ pháp quỷ dị lúc, giật mình: “Thân pháp võ kỹ? Là võ giả?”
Người đánh xe đã đuổi sắp tới nơi, dùng đao chém một cái.
“Roẹt!”
Lưỡi đao chém lướt qua lưng Vân Thiên Minh, y phục phần lưng bị rạch thành hai nửa, máu từ lưng trào ra, nhiễm vào quần áo, sau lưng Vân Thiên Minh trong nháy mắt biến thành một mảnh huyết tinh.
Vân Thiên Minh quá đau, mất thăng bằng, ngã về phía sau đâm vào một gốc cây, lưng dựa vào gốc cây, không ngừng thở dốc, phun ra một ngụm máu, đôi mắt đã biến thành màu xanh lục nhạt.
Người đánh xe đã đuổi tới nơi, thanh đao vác trên vai, ngồi xổm xuống, nói:
“Đừng cố gắng quá, thanh đao ta đã tẩm độc qua, chỉ khi nhiễm vào máu thịt mới bị, ngươi chỉ bị nhiễm phần da, độc sẽ không khiến ngươi chết ngay, sẽ chỉ đau đến bình mình, rồi lục phủ nội tạng của ngươi sẽ bị ăn mòn từ từ, đến khi ngươi mất máu mà chết!”
Nói xong, người đánh xe vung lên đao, chặn ngang cổ Vân Thiên Minh, hung dữ gằn từng từ một:
“Nói đi! Ngươi tại sao lại ở đây, ta cho ngươi cái thống khoái!”
Vân Thiên Minh khuôn mặt cũng đã dính đầy máu tươi, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ bất khuất, cười cười, nói ra:
“Khặc khặc, ngươi có phải hay không cảm thấy ngươi quá ngu?”
Người đánh xe trong nháy mắt tức giận, thanh đao vung tròn, chém một nhát vào ngực Vân Thiên Minh, cười lạnh:
“Nói hoặc chết! Đừng có câu thời gian, ngươi không thoát được!”
Vân Thiên Minh phun một ngụm máu, nói ra:
“Ngươi có nghĩ, tại sao ta phải dẫn ngươi tới đây?”
“Không phải là do ngươi chạy, ta đuổi sao?”
Người đánh xe nghi hoặc, rồi trong nháy mắt sắc mặt biến đổi:
“Không tốt!”
Vân Thiên Minh thoáng nhận ra sự thay đổi trên mặt hắn, phun một ngụm máu vào mặt người đánh xe, dùng hết sức bình sinh quay lưng chạy.
“A!”
Người đánh xe kêu một tiếng, đôi mắt đen ngòm hiện tại đã nhuộm huyết sắc, hắn hét lên:
“Ngươi cứ chờ lấy!”
Nói rồi, quay người chạy về phía trước xe ngựa!”
Vân Thiên Minh lúc này đang đi trên cỏ, nghe thấy lời nói của hắn, cười thảm một tiếng, ngã phịch xuống cỏ, đôi mắt nhắm lại. Trong tâm thần niệm:
“Hệ thống, lại phiền ngươi rồi!”
Nói xong, hai mắt nhắm ghiền lại.
“Đinh! Phát hiện ký chủ sinh cơ sắp hết, hệ thống kích hoạt chế độ phòng cháy chữa cháy!”
“Đinh! Phát hiện điểm cơ duyên (từ bây giờ gọi là điểm cơ duyên nhá) đã hết, loại bỏ phương án 1!”
“Đinh! Phát hiện trong túi đồ ký chủ không còn đồ để hồi phục sinh cơ, loại bỏ phương án 2!”
“Đinh! Phát hiện ký chủ chưa giác tỉnh thần thông (từ bây giờ cũng gọi là thần thông, éo gọi thiên phú nữa, quê lắm :P), phương án thứ 3 được kích hoạt!”
“Đinh! khấu trừ 1 vạn năm thọ nguyên, trao đổi may mắn thẻ x1, xét thấy ký chủ thọ nguyên không đủ, khấu trừ 99 năm thọ nguyên, còn lại cho nợ!”
“Đinh! Sử dụng giác tỉnh thạch thượng phẩm trong túi đồ, sử dụng may mắn thẻ một tấm!”
“3!”
“2!”
“1!”
“Đinh! Giác tỉnh thần thông thành công!”
Vân Thiên Minh trên đỉnh đầu lúc này, đã xuất hiện một nam tử dung mạo tuấn mỹ, mặc một y phục cổ màu đỏ, xen lẫn màu đen, thỉnh thoảng, hàn khí còn xuất hiện, bao quanh y phục.
Nếu chú ý kỹ, trên y phục của nam tử còn xuất hiện vô số họa tiết, vô số người, có thể nói, là vô số ma quỷ, vô số u hồn, vô số yêu thú.
Tất cả những thứ đó, chỉ gói gọn trong một trương áo bào, tựa như một tấm Thiên Cơ đồ.
Trên đầu nam tử, mọc ra hai cái sừng màu đen.
Con mắt lại là lộ ra hung quang, đen nhánh, chỉ cần nhìn vào, tu vi yếu võ giả có thể lạc vào vô tận hắc ám, tựa như bất tử bất diệt, lại là thống khổ vô cùng, điên loạn cũng không thể chết, vĩnh viễn không thể thoát khỏi vô tận hắc ám.
Một đạo gió lạnh toát ra, tựa như hư vô ảo ảnh nam tử, lại chuyển động, áo bào tung bay trong gió.
Bình mình đúng lúc hiện lên, từng đợt từng đợt ánh sáng chiếu vào người hắn, dưới chân nam tử lại xuất hiện bóng.
Thân thể Vân Thiên Minh đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí cơ thể tái nhợt lúc đầu đã hiện lên từng đợt cơ bắp, nổi lên.
Điều kì lạ rằng, toàn thân thể Vân Thiên Minh nổi lên huyết hắc sắc, từng đường kinh mạch nổi phùng lên, giống như một người chuẩn bị tự bảo đồng dạng.
Hiển nhiên, Vân Thiên Minh đã tiếp nhận lực lượng quá sức với hắn.
“Đinh! Hệ thống phát hiện nguy cơ, tối cường nguy cơ, không thể… không thể… không thể…….!
“Khặc khăc, mấy lão già đó, lại sáng tạo ra một cái đồ chơi thú vị như vậy, nếu biết rơi vào tay U Minh Quỷ Tộc nhất mạch chúng ta, có hay không tức chết!”
Nói rồi, nam tử liếc về phía Vân Thiên Minh, lắc đầu:
“Hậu nhân U Minh Quỷ Tộc, lại yếu ớt đến vậy, ngay cả ta khí tức đã thu lại đến tận cùng, tựa như là người bình thường, vẫn là không chịu nổi áp bách! Thế này, làm sao truyền thừa?”
Nghĩ nghĩ một lát, nam tử duỗi tay ra, mỗi ngón tay lại là có một cái móng dài, từng đạo khí tức từ trong cơ thể hắn truyền ra, dần dần, tạo ra một tấm đồ án.
“Ta đã đến cực hạn, đạt tới vĩnh hằng bất diệt, ngươi thân là hậu nhân cuối cùng, tiếp nhận ta thiên phú cùng thần thông, phải có trách nhiệm phục hưng tộc ta, nếu được…”
Nam tử cười lên:
“Hãy thử tiến tới Vĩnh Hằng, trải nhiệm một chút, nó là cỡ nào buồn chán, là cỡ nào cô độc!”
Nam tử duỗi tay, tấm đồ án kia hóa thành một đạo tím nhạt, lao về phía đầu Vân Thiên Minh.
Xong xuôi, hắn cũng biến thành một giọt máu nhỏ, bay về phía mồm Vân Thiên Minh, chỉ thấy nơi hắn đứng trước đó, lưu lại một giọt nước mắt, tồn tại vĩnh cửu, không thể biến mất.
Chỉ cần có ai chạm vào, đều có thể cảm nhận được sự cô độc, sự cô đơn cùng sự giải thoát.