Vạn Giới Cơ Duyên Kẻ Cướp Đoạt

Chương 8 : Giả Trang

Ngày đăng: 03:10 27/06/20

Chương 8: Giả Trang
12h trưa, thái dương lên tới đỉnh.
Tiên Duyên trấn, một ngôi nhà nhỏ ở trên núi.
Có một bóng người lén lút lén lút phía sau.
Hắn núp sau một tấm thùng xốp to, đôi mắt đảo qua đảo lại, phát hiện không có người về sau, nhảy vào một cái thùng gỗ ở gần đó.
Vân Thiên Minh ở trong thùng, gọi hệ thống:
“Ngươi có biết, ta lúc ngất đi, đã xảy ra chuyện gì không?”
“Ký chủ, ta đã giúp ngươi thức tỉnh thần thông, khấu trừ 99 năm thọ nguyên mua may mắn thẻ, giúp ký chủ thoát khỏi nguy cơ!”
Vân Thiên Minh giật mình:
“99 năm? Có nghĩa là ta chỉ còn sống được 1 năm nữa?”
“Đúng ký chủ!”
Vân Thiên Minh sụp đổ.
“Đúng rồi, bảng thông tin, mở ra xem một chút!”
Vừa dứt lời, một tấm bảng màu đen, chữ màu lam sắc hiện ra trước mắt Vân Thiên Minh.
[Vạn Giới Cơ Duyên Hệ Thống]
Kí Chủ: Vân Thiên Minh
Cảnh Giới: Đoán Thể cảnh ngũ trọng
Thọ Nguyên: 1 Năm
Thần Thông: ??? [Võ Hồn]
Chí Bảo: U Minh Thần Thông Đồ
Công Pháp: Không
Võ Kỹ: Không
Cơ Duyên điểm: 0
Nợ: 9,901 Năm [Thọ Nguyên]
Vân Thiên Minh ngạc nhiên hỏi hệ thống:
“Ta từ lúc nào lên tới Đoán Thể ngũ trọng rồi? “
Hệ thống trả lời:
“Kí chủ thức tỉnh thần thông, cảnh giới tăng lên thành Đoán Thể ngũ trọng!”
Vân Thiên Minh cảm khái:
“Không thể tin được, thiên phú của ta lại có thể thức tỉnh thần thông là một loại kỳ dị không biết võ hồn.
“Là tiêu phí 99 năm thọ nguyên mua may mắn thẻ!”
“…”
Cảnh giới tăng lên làm Vân Thiên Minh rất vui vẻ, nhưng liếc tới dòng chữ nợ 9,901 thọ nguyên về sau, sụp đổ liên tục.
Ngược lại, U Minh Thần Thông Đồ, hắn ngược lại đã biết cách sử dụng, bởi lẽ, nó đã ghim sâu vào trong não của Vân Thiên Minh.
“Đúng hệ thống, U Minh Quỷ Tộc ở nơi nào, ta có thể tới đó không?”
Hắn hiển nhiên đã dung nhập một đạo truyền thừa ký ức của nam tử kỳ lạ kia, bất quá ngoài việc hắn là U Minh Quỷ Tộc hậu nhân, lại được hắn cho dung hợp huyết mạch cùng chí bảo về sau, chỉ còn lại một dòng chữ:
Không nên biết quá nhiều!
U Minh Quỷ Tộc tên ngược lại rất nguy hiểm, thể hiện rõ sự bá đạo. Chính mình cũng là U Minh Quỷ Tộc tộc nhân, có thể đi ăn bám một chút, không cần lo cái gì tài nguyên tu luyện, cái gì trả thù, cái gì Vạn Giới Hệ Thống, khụ, cái này khẳng định vẫn cần.
Nói thật, Vân Thiên Minh câu nói này, lại mang một tâm lý may mắn, bởi vì hắn biết, U Minh Quỷ Tộc nhất định không ở Thiên Linh đại lục địa phương nhỏ này. Nếu không, thiên hạ hiện tại chẳng phải là thuộc Ma Tộc. Vậy cho nên khẳng định nó nằm ngoài phương vũ trụ này, mà với thực lực của hắn khẳng định không tới được.
Trái với ý nghĩ của Vân Thiên Minh, Hệ Thống đáp:
“Có thể, ký chủ!”
Vân Thiên Minh hưng phấn, nói ra:
“Mau mau đưa ta đến a! Cái gì cơ duyên? Không cần cũng được!”
“Ký chủ mời giải trừ bí pháp, biến trở lại móng tay!”
Vân Thiên Minh nghi ngờ, vẫn dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, trong đầu niệm một dòng chữ, lập tực hai bàn tay của Vân Thiên Minh bị hắc sắc hơi khói bao trùm lại.
Khói từ từ tan biến, hiện ra 10 cái hắc sắc móng tay dài, sắc bén vô cùng. (Ma tộc mà :P)
“Ký chủ mời niệm di ngôn, sau đó đếm một hai ba chém một nhát vào cổ!”
Vân Thiên Minh mặt đen, cái này mẹ nó là tự tử a!
“Nói như vậy, U Minh Quỷ Tộc đã bị diệt tuyệt?”
Hệ Thống nói: “Đúng vậy!”
Vân Thiên Minh lắc lắc đầu, tựa hồ rất thất vọng, lại tiếp tục ngồi im trong thùng chờ động tĩnh.
Tầm 15p sau, ở phía ngoài có tiếng bước chân dồn dập, nghe thanh âm vang lại, Vân Thiên Minh trong thùng gỗ nghe được, biết đối phương chắc chắn có 5 người trở lên.
Vân Thiên Minh trời sinh ngũ giác vượt trội hơn người bình thường, nay thức tỉnh huyết mạch chi lực, ngũ giác lại một lần nữa phát sinh biến hóa vượt trội, khiến hắn có thể có khả năng cách xa vài dặm nghe thấy tiếng động.
Hắn cũng không biết, vì cái gì ngũ giác của chính mình lại như thế, nhưng dù sao cũng có lợi cho mình, từ trước tới nay không hề quan tâm.
Phía ngoài, trên đỉnh đồi đã xuất hiện 10 bóng người, thân mặc đồng phục màu tím, đầu đội mũ quan, y phục trên ngực khắc hình một thanh kiếm, mỗi người ai cũng cầm đao, hung thần ác sát, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng, hiển nhiên là một đội lính đã được huấn luyện nghiêm ngặt, trải qua bao nhiêu cuộc chiến trên sa trường.
Đứng đầu đoàn người là một thanh niên tầm 15 – 16 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, mặc trường bào màu trắng xóa, mỉm cười nhìn về phía ngôi nhà quát:
“Người trong nhà mau đi ra, chúng ta đến kiểm tra tội phạm!”
Vân Thiên Minh núp ở thùng gỗ sau nhà, nghe thấy thế giật mình.
Quả nhiên, là đến bắt chính mình đây.
Thiếu niên bạch bào ở ngoài đợi mãi chưa thấy ai đi ra, nhíu nhíu mày, hai tay đặt trước bụng, xen đôi vào nhau.
Từng đạo từng đạo xích sắc linh khí xuất hiện, bao phủ toàn thân hắn, theo bạch bào thiếu niên ý niệm khẽ động, tản ra mọi ngóc ngách trong nhà.
Ngồi trong thùng gỗ Vân Thiên Minh cảm nhận thấy được, thầm kêu không ổn.
Hắn giơ lên chính mình tay, giải trừ phong ấn, lộ ra một đôi quỷ thủ hung tợn (ặc, vẫn là bàn tay với mấy cái vuốt dài vc thôi)
“Đành ủy khuất chính mình một chút!”
Vân Thiên Minh cắn chặt môi.
Thiếu niên bạch bào dùng linh khí định vị trong nhà, cảm thấy không có ai lúc, lông mày càng là níu chặt lại. Thu hồi linh niệm, đối với thụ hạ quát:
“Không có trong nhà, chắc chắn là ở ngoài, mau cho ta đi tìm xung quanh nhà!”
9 tên đại hán phía sau bắt đầu tỏa ra xung quanh tìm kiếm. Một lát sau, có một tên mang về một người trẻ tuổi khác.
Người trẻ tuổi áo đã không có, chỉ còn quần, tóc tai bù xù, khuôn mặt đã biến dạng, trên mặt còn mang theo vài vết xước kéo dài, tựa như là móng vuốt của yêu thú làm ra.
Tên đại hán mang về người này đối với thiếu niên bạch bào nói ra:
“Khương tổng quản, tên này là ta lúc đi ra giếng ở phía sau nhà thời điểm gặp được, ta nghe thấy có tiếng động vang mạnh, mới chạy đến, thấy hắn”
Thiếu niên bạch bào Khương Lục thần sắc toát ra vẻ nghi hoặc, lôi ra trong túi áo mình một tờ giấy được cuốn lại, nhìn vào, lại nhìn lên người trẻ tuổi kia, lắc đầu:
“Không thể nhận ra được, trên mặt hắn đã bị ai gây thương tích, căn bản không thể phân biệt!”
Đại hán kia nói ra:
“Có phải hay không là do Chương Khiên hôm qua gây thương tích?”
Khương Lục lại lắc đầu:
“Không thể nào, Chương Khiên dùng đao, không thể tạo ra vết xước như thế này được, trong túi hắn các ngươi chắc cũng đã kiểm tra, không có móng cào loại đồ vật, mà xung quanh đây yêu thú đã bị ta Tiên Duyên trấn thủ vệ tiêu diệt toàn bộ, nhưng cũng loại trừ một ít khả năng ngoài ý muốn, vẫn là mang hắn về đi!”
Người trẻ tuổi thấy thế, vội vàng quỳ xuống, kêu la:
“Đại nhân, ta vô tội a! Ta không có tội, các ngươi không thể bắt ta!”
Khương Lục lóe lên một nụ cười âm hiểm, cười cười nhìn hắn, hỏi một câu:
“Ta nhớ, ở ngôi nhà này là một đôi phu phụ tuổi đã qua 50, ngươi không phải người ở đây, tại sao lại xuất hiện ở ngôi nhà này?”
“Vẫn là nói, ngươi nghĩ trốn ở càng xa thì chúng ta càng khó tìm được?”
Người trẻ tuổi nghe thấy câu hỏi này, thần sắc cảm thấy có gì quái lạ, nhưng vẫn vội vàng đáp:
“Đại nhân, ta là ở nơi đây mới thuê người hầu, mới thuê hôm qua nên các ngươi không biết!”
Nói xong, người trẻ tuổi giật mình, hoảng hốt nhận ra điểm lạ.
Tại sao người này rất thông minh, lại để lộ sơ hở rằng ngôi nhà này ở một đôi phu phụ?
Vẫn là nói, đây là…
Khương Lục giơ lên đại đao, quát:
“Nơi đây vốn là nhà bỏ hoang, ngươi nói dối, tất cả các ngươi mau bắt hắn về!”
Nói xong, 9 tên đại hắn nhanh chóng triển khai thân pháp, bao vây người trẻ tuổi lại xung quanh.
Khương Lục vẫn chậm rãi nói ra: “Không cần phải lành lặn, để hắn một hơi cũng được!”
9 tên đại hán triển khai đao pháp, đem trảm về phía người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi tậc lưỡi, than : “Đáng chết!”
Nói rồi, tay phải hiện ra một luồng hắc khí, lộ ra hắc sắc quỷ trảo, chân dồn hết sức lực bật một cái, lao thẳng về phía Khương Lục.
Hiển nhiên, người trẻ tuổi đó chính là Vân Thiên Minh.