Vẫn Là Tình Yêu

Chương 11 :

Ngày đăng: 22:39 22/04/20


Phương Tình cảm thấy buồn chán đánh giá chung quanh, cứ một ngụm lại không uống lại một ngụm uống rượu trong tay.



“Em vì sao ở chỗ này?”



Phương Tình lập tức quay đầu lại, An Lập Nhiên vận tây trang khéo léo vừa khít, dưới ánh đèn gương mặt quen thuộc này lại có chút xa lạ, lại như cũ khiến cho lòng cô không dằn xuống được, nhịp tim đập nhanh hơn chút… .



“Anh Lập Nhiên, em….. . .” Phương Tình cảm thấy nóng vội không biết làm sao giải thích, khó khăn lắm mới cười cười hỏi lại, “Anh Lập Nhiên vì sao ở chổ này?”



An Lập Nhiên cười cười, mặt mày thanh tú, lấy cầm lấy ly rượu trong tay cô, đổi sang một thức uống khác “Anh đi cùng sếp.. con gái không nên uống nhiều rượu như vậy, đối với thân thể không tốt!”



Phương Tình thẹn thùng nhấp ngụm thức uống, kỳ thật bản thân không thích uống nước táo, nhưng vì An Lập Nhiên chu đáo mà xúc động



An Lập Nhiên nhìn kỹ cô, vui mừng mà nói: “Bé Tình nhà chúng ta mấy năm qua, lại xinh đẹp thế này, làm hại anh An Lập Nhiên suýt chút nữa không nhận ra em.” Trong giọng nói có chút áp lực kiềm chế tâm tình, song Phương Tình đỏ mặt tim đập nhanh không có nghe rõ được.



Được người mình thích nhiều năm khen mình xinh đẹp, Phương Tình trong lòng tràn đầy vui sướng: “Anh Lập Nhiên cũng biết chế nhạo em!!”



“Lập Nhiên!” một người con gái cao gầy lễ phục màu đỏ hở ngực tiến lên khoác tay An Lập Nhiên, vô cùng thân thiết tựa vào bên cạnh anh hỏi, “Anh đang làm gì?”



Niềm vui của Phương Tình nhanh chóng biến thành bọt biển, ngụm nước táo vừa uống quả nhiên vừa đắng vừa chát.



“Đây là. . . . . . em gái, là hàng xóm cùng lớn lên từ nhỏ, Phương Tình.” An Lập Nhiên nhíu nhíu mày, sau đó miễn cưỡng cười giới thiệu, “Đây là đồng nghiệp của anh, Kha Vân”



Phương Tình cố gắng để bản thân mình thoạt nhìn tự nhiên chút, vươn tay, cười dịu dàng: “Xin chào!”



Kha Vân cũng hào phóng vươn tay, lại giữ chặt tay cô không buông, dựa vào tiến sát bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Thực ra chị là người yêu của anh ấy, song công ty nghiêm cấm tình cảm chốn văn phòng, Tình muội muội cũng không nên nói cho người khác nha!” Nói xong, nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, hướng Phương Tình cười đầy nét nghịch ngợm lại quyến rũ.



Không đợi cô nghĩ ra lời ứng phó, đã cảm giác bả vai mình có người ôm, bàn tay to ấm áp phủ lên đầu vai cô.



Lục Hân cũng không thèm nhìn tới những người khác, cúi đầu, chăm chú nhìn cô: “Có đói bụng không? Xin lỗi, bữa trưa em nấu quá ngon, thành ra chỉ là mình anh ăn, khiến em chỉ có thể ăn ít….”



Phương Tình kinh sợ ngây ngốc nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cái mũi đẹp hoàn mỹ tựa như bức tượng điêu khắc thời Hy Lạp, cũng sắp muốn chạm tới chóp mũi của cô, hoá ra… đàn ông mặt lạnh này cũng có lúc nói chuyện dịu dàng như vậy, cũng ngầm bớt kiêu căng đầy tình cảm mà hỏi han ân cần người khác.



Lục Hân đặc biệt cưng chiều mà vươn tay nhéo mũi cô, dường như thở dài: “Ngốc! Nếu không lát nữa đưa em đi ăn cá! Chỉ ăn món em thích? Được không?”



Phương Tình kìm nén cảm giác muốn chà chà cánh tay nổi đầy da gà, khoé mắt vẫn nhìn bóng dáng hai người gắn bó như cũ, rất phối hợp cười cười: “Được, nhưng bây giờ em cũng có chút đói bụng rồi!”



Phương Tình nghiêng đầu, nhìn thấy An Lập Nhiên: “Anh Lập Nhiên, em đi cùng anh ấy.” Sau đó ngẩng mặt, “Lục Hân, đây là anh hàng xóm trước kia, trước kia rất quan tâm em.”
Phương Tình không hiểu ra sao: “Maggie, có chuyện gì vậy? Em làm sao cảm thấy tất cả mọi người kỳ kỳ quái quái a?”



“Bài em phỏng vấn Lục Tổng đâu?” Maggie không đáp hỏi lại.



“Ôi, không lấy được tin gì, nhưng viết chút về cuộc sống của hắn chắc không thành vấn đề!” Phương Tình vừa nhắc tới chuyện này liền thấy đau đầu, không hổ là nhiều năm tắm mình trong thương trường, mặc kệ cô nói bóng nói gió thế nào, thoáng có một chút vấn đề mẫn cảm sẽ bị hắn chuyển hướng đi, Phương Tình cả cuối tuần đều hao tổn vì hắn.



Maggie không tin: “Bằng quan hệ hai người, hắn có thể không cho em độc nhất vô nhị sao?”



“Hai chúng tôi quan hệ cái gì?”



Maggie nhìn lên trời đầy xem thường,: “Còn không thừa nhận sao!” Tùy tay đưa ra tờ báo “Tự mình xem đi!”



Phương Tình trừng mắt nhìn tấm ảnh trên mặt báo khóc không ra nước mắt.



Maggie tốt bụng nhắc nhở cô “Tạp chí. . . . . . nhưng không có gì là bí mật!”



Phương Tình còn không kịp làm sáng tỏ, đã bị chị Trần kêu vào văn phòng .



“Chị Trần, em. . . . . .” Phương Tình còn chưa nói hết đã bị cắt lời.



“Chuyện riêng của em tôi mặc kệ, bài phỏng vấn Lục tổng khi nào giao ra?”



“Hôm nay em có thể giao được!”



Chị Trần trầm ngâm trong chốc lát: “Mảnh đất phía Tây Sơn bắt đầu tháng sau đấu thầu, Thành Hân là hắc mã dự án lớn và nhiều tiền vụ này, đối với tạp chí kinh tế chúng ta tất nhiên muốn đưa tin toàn bộ quá trình, dù sao miếng bánh bất động sản ở thành phố N này rất quan trọng, rất nhiều thương nghiệp đầu sỏ đều có ý. Lần này. . . . . . Tôi hy vọng em phụ trách theo dõi đưa tin Thành Hân.”



Phương Tình vội vàng từ chối: “Chị Trần, em không được! Em biết chỉ hiểu lầm quan hệ giữa em và Lục Hân, em và hắn cái gì cũng không có!!”



Chị Trần khẽ cười: “Tình Tử, tôi nhìn người không sai, tôi cảm thấy em đi được!”



Phương Tình thật không muốn cùng Lục Hân đọ sức lần nữa, người kia không phải có thể tùy tiện trêu chọc, con người động vật giống nhauu đều có bản năng trốn tránh tai nạn, cũng có một số nguy hiểm đoán trước. Phương Tình từ trước đến nay bằng cảm giác làm việc, cô có thể cảm nhận được Lục Hân khiến cho lòng cô bất an cùng hoảng sợ, đó là một loại. . . . . . Giống như một khi rơi vào, là nguy hiểm muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Cho nên theo bản năng, cô càng muốn rời xa hắn, cho dù không rõ loại trực giác từ đâu mà đến, cô vẫn quyết định dựa theo cảm giác đầu tiên, né tránh không biết, không thể nắm điều bất trắc trong tay.



Chị Trần nhìn cô còn đang từ chối, đành phải nói: “Nếu không, để cho Quan Bằng đi cùng em??”



Phương Tình không thể từ chối, biết rõ nàng đây là đem bản thân mình đưa đi hoà thân nhưng không có cách nào cự tuyệt, dù sao bản thân mình còn đang là thực tập sinh mà.