Vẫn Là Tình Yêu

Chương 12 :

Ngày đăng: 22:39 22/04/20


Thành phố N ở miền Bắc, những năm trước vào lúc này thời tiết đều rất lạnh, có lẽ bởi vì năm nay là mùa đông ấm áp, cho nên đã là cuối mùa thu, thời tiết vẫn còn rất đẹp.



Phương Tình trong lòng có chút uất ức, Song Hỉ vô tâm vô phế, xuống xe liền bị Lưu Hiệp thân thiết nắm tay nhỏ bé, bỏ lại mình cô, một người vô cùng thẹn thùng cười ngây ngô, một người phong tình đắc ý hả hê, ở phía sau có bóng ma đi chầm chậm



Phương Tình hóa bi phẫn thành sức lực, đi một mình ở trước nhất, biết Lục Hân theo ở phía sau cũng không để ý tới.



Lục Hân im lặng đi phía sau cô, lúc này đặc biệt có ý xấu mong chờ hy vọng cô có thể không cẩn thận trật chân, không cần nghiêm trọng, có thể vừa vặn ngã ra khiến cho bản thân hắn có thể đúng lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.



Phương Tình thở hồng hộc dừng lại, xoay người xoa hông thở hắt: “Còn mất bao lâu mới có thể đến?”



Không phải cô có thể lực không tốt, mà là đi đoạn đường lên núi quả thực đã đi rất lâu.



Lục Hân không thích cảm giác bị nhìn xuống thế này, đi lên trên hai bước rồi mới thản nhiên nói: “Đã sớm đi qua, hai người bọn họ đoán chừng đã bắt đầu nhóm lửa .”



Phương Tình đột nhiên có một cảm giác trời đất xoay chuyển, trong cơn giận dữ: “Vậy sao ngài không nói sớm?”



Lục Hân mặt nhăn mày nhíu: “Tôi nghĩ em muốn lên núi ngắm phong cảnh chứ?”



Phương Tình không nói gì, trừng mắt nhìn hắn một lát, xoay người quay đầu xuống núi.



Lục Hân giữ tay cô: “Để lát nữa hẵng về, đi lên chút nữa là có thể nhìn cảnh đẹp lắm!”



Phương Tình rút tay ra, không rút được, uể oải nói: “Tôi mệt mỏi, đi không nổi!”



Lục Hân cười cười, Phương Tình còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ nụ cười đột nhiên đầy quỷ dị của hắn, liền kinh sợ thấy eo mình căng, tiếp theo thật sự là trời đất xoay chuyển.



“Tôi ôm em đi lên!”



Lần đầu tiên được ôm kiểu công chúa, Phương Tình khẩn trương đến độ không biết để tay thế nào, có chút sợ ngã xuống, lại ngượng ngùng không đưa tay ôm trọn cổ hắn, đành phải một tay víu bả vai hắn, một tay nắm chặt quần áo trước ngực hắn.



Không đúng nha! Phương Tình đột nhiên phản ứng lại đây không phải lúc thẹn thùng suy nghĩ lung tung, không khỏi giãy dụa.



“Đừng nháo!” Lục Hân cúi đầu khẽ khiển trách “Cẩn thận ngã xuống đó!”




Trước khi đi, Phương Tình để tờ giấy lại trên bàn, cũng thật thà nói cô đang ở nhà hàng, nếu muốn ăn cái gì cô mời.



Thần sắc An Lập Nhiên có chút mỏi mệt, lúc thấy Phương Tình ánh mắt vẫn là rất trong trẻo.



Phương Tình có chút đau lòng, tuy nói anh ở quê nhà rất có uy tín danh dự, nhưng ở bối cảnh thành phố N, chắc chắn làm việc rất vất vả



“Bé con, công việc ở toà soạn vất vả không? Có hay không bị người khác bắt nạt?”



Phương Tình cười nói: “Em cũng không phải trẻ con, làm sao còn có thể tuỳ tiện để người ta bắt nạt? Công tác rất tốt, tất cả mọi người rất chú ý tới em! Song thực ra anh Lập Nhiên, anh cũng gầy hẳn đi!”



“Không vất vả là tốt rồi!” An Lập Nhiên thân thiết nói, “Nếu có chuyện gì nhớ rõ tìm anh nha, anh Lâp Nhiên nhất định theo truyền mà tới!”



Phương Tình nhu thuận gật gật đầu.



“Đúng rồi, Tình Tử em cùng Lục tổng Thành Hân quan hệ thế nào??” An Lập Nhiên giống như tùy ý hỏi.



“Hắn là đối tượng phỏng vấn của em!” Phương Tình cũng không dám nói ân oán giữa mình và hắn, nếu An Lập Nhiên biết bản thân mình đi quán bar, đùa giỡn người khác, còn đánh nhau, anh nhất định cho rằng cô không phải cô gái ngoan.



An Lập Nhiên cười cười: “Anh nhìn thấy em cùng hắn rất thân mật, còn tưởng rằng hai người….”



“Không có, không có!” Phương Tình vội vàng giải thích, “Đó là hiểu lầm. . . . . .”



An Lập Nhiên hình như thở nhẹ một hơi, lập tức lấy lại vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bé con, Lục Hân loại người này…. em không biết, hắn không phải dễ chọc, về sau em vẫn là cách hắn xa một chút!”



Phương Tình còn không có mở miệng, chợt nghe thấy tiếng nói lạnh như băng vang lên: “Như vậy, An tiên sinh cho rằng tôi là loại người nào vậy?



Chú thích:



[1] Mình tạm biên dịch câu thơ đó như sau: Lá đỏ chứng giám lòng son, cầu cho đầy rừng Bắc. Cùng đi dưới con đường lá phong đầy nắng, ấy cũng là ân sủng trong thở than. [ Ai có thể góp ý cho mình câu này ko? Tìm tư liệu ko có chém đại]



[2] Vấn đề 0 và 1 là vấn đề về thụ hay công về các boylove đó mà.