Vẫn Là Tình Yêu

Chương 24 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Có Phương Tình ở đây, Lục Hân làm sao có thể tĩnh tâm làm việc?



Ngồi trong văn phòng không tập trung, luôn luôn liếc mắt nhìn cô gái ngồi trên sô pha, cảm thấy thời gian trôi quá chậm, hận không thể ngay tức khắc tan tầm để có đi tới nơi không ai phiền; lại không nghĩ rằng thời gian im lặng hạnh phúc đó vừa biến mất, hai người đều tình cờ nhìn nhau cười, có một loại hạnh phúc hiểu ý.



Lúc tan ca Lục Hân đi ở phía trước, Phương Tình vẻ mặt trầm tư đi theo sau hắn nửa bước, cúi đầu đi theo.



Lục Hân nhíu mày nhìn nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”



Phương Tình ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoang mang cũng có chút ngượng ngùng, lông mi khẽ rung rất rối rắm



“Anh… cái ấy. . . . . .”



Lục Hân tiếp tục đi về phía thang máy, người ở tầng cao rất ít, rất im lặng, lúc này tuy rằng là lúc tan ca, người trên hành lang cũng không có.



“Cái nào?”



“Vì cái gì. . . . . . Là mềm?” Phương Tình cúi đầu, chữ “mềm” này nghe rất mơ hồ



Lời này nói không rõ ràng lắm, Lục Hân không nghe rõ: “Cái gì?”



Phương Tình khuất phục dưới sự tò mò, rốt cục cố lấy dũng khí, gương mặt hơi hơi phiếm hồng: “Em nghe nói. . . . . .nơi đó của đàn ông rất yếu ….lúc trưa em….có thể hay không. . . . . làm nó bị thương?”



Khuôn mặt Lục Hân tức khắc đen một nửa, hung hăng hít một ngụm khí, lạnh lùng hỏi: “Sao? em sợ nó không thể ‘chào’ hỏi em? Bằng không thì chúng ta về thì thử ngay xem sao??”



Mặt Phương Tình càng đỏ hơn, ngượng ngùng cười, ngượng ngùng đẩy hắn vào thang máy, làm bộ không có nghe thấy câu hỏi của hắn.



Trong thang máy im lặng rất quỷ dị, cũng may là thang máy là Lục Hân dùng riêng, rất nhanh tới lầu dưới.



“Của anh. . . . . .rất mềm. . . . . . không giống trên sách viết a. . . . . có thể hay không phải . . . . . ED [1] ?”



Lục Hân dẫn đầu đi ra thang máy, nghe thấy phía sau đột nhiên truyền tới lời này, từ trước đến này luôn trầm ổn, núi băng vui giận không hiện ra sắc vậy mà lảo đảo, khuôn mặt lập tức đen toàn bộ.



Lục Hân đứng vững, chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi vươn tay, bóp chặt cổ cô, kéo cô vào trong xe.



Sau khi Phương Tình ngồi vào chỗ của mình, cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn nơi nào đó của hắn một cái, trong lòng thật sự hiểu không rõ, trong tiểu thuyết không phải đều viết cứng rắn như thiết sao? vừa giống như đao vừa giống như cưa.. . Tuy rằng lúc đó không … nhưng dù thế nào cũng không mềm mại như vậy a?



Lục Hân bị ánh mắt cô tưởng tượng nhìn thoáng qua, cũng không được tự nhiên, cáu giận trừng mắt nhìn cô: “Em muốn nó cứng?”



Phương Tình khuôn mặt như bị thiêu cháy, lắp bắp: “Cứng cứng cứng cứng… . . .” cứng cái gì?



Ánh mắt Lục Hân bắn ra băng lạnh, lại có thể thực sự có can đảm hoài nghi danh dự khí phái nam nhi của hắn! Còn”cứng cứng cứng cứng’ niệm chú muốn nó bùng khởi mà!



Lục Hân ánh mắt mị hoặc: “Nói thật, tôi không ngại xe rung động để cho em hiểu biết một chút cái gì gọi là co được dãn được!”



Phương Tình cổ co rụt lại, nhích lại gần cửa xe, quay mặt qua… bắt đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa xe.
“Em bất mãn với tôi?”



Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.



“Không phải. . . . . .”



“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.



Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”



Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”



Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”



Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”



“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn



Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.



“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.



Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.



Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.



Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .



“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ



“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.



Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.



“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc



“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.



“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”



Chú thích:



[1] ED: là bệnh rối loạn cương dương (Erectile Dysfunction)