Vẫn Là Tình Yêu

Chương 25 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Cơm chiều ăn nhiều lắm, Phương Tình nâng bụng vào nhà liền bỏ giầy gục trên sô pha, đau lại thoả mãn lẩm bẩm.



Lục Hân thong thả cởi áo khoác ngồi cạnh, rót ly nước cho cô, sắc mặt thâm trầm nhìn cô chậm rãi uống nước.



“Em bất mãn với tôi?”



Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.



“Không phải. . . . . .”



“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.



Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”



Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”



Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”



Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”



“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn



Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.



“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.



Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.



Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.



Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .



“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ



“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.



Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.



“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc



“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.



“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”



Phương Tình trợn tròn mắt, chữ ‘không’ còn chưa kịp nói ra đã bị Lục Hân hôn ngăn chặn.



Lục Hân bởi vì bị cô gọi là ‘dùng vũ lực’ mà giận nghẹn trong lòn, rốt cục cũng chiếm được mà giải toả; cô bé đáng ghét này còn dám đùa bỡn hắn, hại hắn rơi vào tình cảnh này!! Cái gì công phu, cái gì tóm, đều là gạt người, bây giờ để xem cô nàng có cách nào trốn!



Lưỡi Lục Hân mạnh mẽ khiêu mở hàm răng cô, linh hoạt ở trong miệng nhỏ của cô quét tới quét lui, thành công khiến cho cô ý loạn tình mê, thân mình bị hắn cường thế tấn công dần dần mền nhuyễn như đầm nước.


Lưu Hiệp vô cùng thoả mãn với phản ứng của cô, không đoàng hoàng nhướng lông mày một bên, lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, chân dài khẽ bước, động tác tao nhã đi đến trước mặt Song Hỉ.



“Có nghĩ là, sờ sờ xem?” Lưu Hiệp cúi đầu, giọng âm trầm thấp mị hoặc hỏi.



Song Hỉ rất thành thật gật đầu, hai mắt tràn ngập kinh diễm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.



Tươi cười của Lưu Hiệp hấp dẫn khiến cho Song Hỉ càng hôn mê, hắn vươn tay cầm tay cô trắng noãn nhỏ bé, chậm rãi đưa tới trước ngực mình, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Như em mong muốn!”



Dưới bàn tay Song Hỉ là nhịp tim đập mạnh mẽ, bộ ngực tinh tráng của đàn ông khiến cho cô tràn ngập tò mò, cô hơi hơi uốn lượn ngón tay, dùng lòng ngón tay chậm rãi lướt trên da thịt.



Lưu Hiệp tâm thần rung động, máu huyết toàn thân sôi trào hẳn lên, tay cô chỉ gây cho hắn ngứa ngáy xâm nhập vào trong xương tuỷ khiến tâm tê dại khó chịu. Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp bởi vì hưng phấn mà sóng sánh lưu chuyển, nhanh chóng bùm ra hai đốm lửa.



“Um –” Lưu Hiệp hơi hơi ngẩng đầu lên khó nhịn mà rên nhẹ một tiếng, Song Hỉ cư nhiên có thể dùng ngón trỏ kích thích hai điểm trước ngực hắn.



Song Hỉ không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Lưu Hiệp sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô bỗng nhiên giống như phát hiện ra trò chơi gì đó muốn chơi, tiếp tục lấy tay nhéo nhéo hai viên tròn nhỏ, thỉnh thoảng xoa xoa nhào nặn vài cái..



Lưu Hiệp rốt cuộc nhịn không được, vươn tay chụp lấy tay bé nhỏ của cô đang làm loạn, cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô, vô cùng thuần thục xâm chiếm miệng cô, môi lưỡi dây dưa quấn quýt mùi hương từ cô.



Song Hỉ bị hắn kích tình. Ham muốn tràn đầy khiến toàn thân mềm nhũn, đại khái có tác dụng của rượu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Dựa vào sát người Lưu Hiệp gần như trần trụi, bị đôi tay Lưu Hiệp đầy lực siết chặt vào trước ngực.



Song Hỉ mê man, hoàn toàn không biết trước mắt đang trình diễn hình ảnh ít người muốn thấy.



Lưu Hiệp dần dần từ một nụ hôn không thể thỏa mãn, thân mình Song Hỉ mềm, hoà vào ngực hắn khiến cho lòng hắn nhộn nhạo. Cánh tay dùng lực, ôm cô vào trong ngực hướng đến phía giường, vừa đi vừa hôn cô trượt dài xuống cổ.



Song Hỉ bị đè ngã xuống giường lớn Lưu Hiệp, rơi vào giường nệm mềm mãi, cảm giác toàn thân càng ngày càng nóng.



“Đau. . . . . .” Lưu Hiệp mút tĩnh mạch trên cổ cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, lực có tăng thêm chút, rước lấy chống đẩy từ cô.



Lưu Hiệp thở hổn hển dừng lại, hoa đào trong mắt xoay chuyển, thật sâu nhìn Song Hỉ, hận không thể lập tức bóc cô ra ăn vào bụng, để cho cô từ nay về sau hoà vào máu mủ hắn, mãi không thể nào rời khỏi.



Song Hỉ mở đôi mắt như bị che phủ bởi sương mù, nhìn thấy phía trên khuôn mặt anh tuấn cười khanh khách, vươn tay sờ mặt mày hắn.



“Trư Bát Giới. . . . . .” Song Hỉ vẫn luôn cảm thấy rằng Lưu Hiệp có vẻ đẹp tà mị, giống như nhân vật trong bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ [3] cô thích, trong đó đẹp trai mê người chính là Trư Bát Giới.



Lưu Hiệp không rõ cô vì sao gọi mình là “Trư Bát Giới”, cong khóe miệng nói: “Đêm nay Trư Bát Giới . . . . . . Muốn cưới em làm vợ!”



Song Hỉ không thoải mái ở dưới thân hắn nên lắc lắc, bị lời lẽ hơi ấm của hắn khiến cô ngứa, chọc cho Lưu Hiệp không kiềm soát được độ mạnh yếu, ngón tay vuốt ve bên hông có hơi dùng sức, đột nhiên đụng tới khoảnh thịt ngứa bên lưng sườn cô. Song Hỉ chấn động toàn thân, mãnh mẽ dùng lực đẩy hắn ra.



Chú thích



[1] Long Island Iced Tea: một thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo và một lát chanh vàng.



Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm nghe vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt-cay-đắng-chua thật nồng của nó…[ Nguồn Zing]



[2] Tửu nhập sầu trường sầu càng sầu: uống rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm, cũng như nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm



[3] Bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ này của Nhật Bản hay bản dịch trên mạng tên là Saiyuki (Tây du ký) kể về cuộc hành trình về phía tây của 4 thầy trò Đường Tăng dựa trên nguyên tác của tác giả Ngô Thừa Ân. Tất nhiên như bao nhiêu câu chuyện Trung Quốc khác (Phong thần ký, tam quốc chí,…) qua bên Nhật Bản đã được các tác giả Nhật xào nấu lại.



Trong Saiyuki, Đường Tăng (vẫn) là một người rất đẹp trai nhưng lại ngang ngược, chửi thề, hút thuốc, bắn súng đủ hết, duy chỉ có không mê gái nên không bị các loại yêu tinh nhền nhện và yêu tinh xương sường dụ dỗ. Ngộ Không dễ thương, ham ăn. Sa Tăng đẹp trai, mê bia và mê gái trong khi Trư Bát Giới (cũng đẹp trai) lại rất điềm đạm và lịch thiệp.