Vẫn Là Tình Yêu

Chương 26 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Khi Song Hỉ choàng khăn lên tóc bước ra, Lưu Hiệp cũng đã tắm rửa xong rồi, trần nửa người, trên eo chỉ quây một cái khăn tắm màu trắng; màu tóc đen bóng còn mang theo giọt nước, dưới ngọn đèn giọt nước kia từ trên chảy dọc theo thân thể hắn chảy xuống, cuối cùng trượt vào chổ giữa khăn tắm.



Song Hỉ mở to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm làn da sáng bóng của Lưu Hiệp lộ ngực trần, lúc này dáng người hắn rất đẹp, rắn chắn nhưng không có cơ bụng khoe khoang, khiến cho Song Hỉ bất giác nuốt nước miếng.



Lưu Hiệp vô cùng thoả mãn với phản ứng của cô, không đoàng hoàng nhướng lông mày một bên, lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, chân dài khẽ bước, động tác tao nhã đi đến trước mặt Song Hỉ.



“Có nghĩ là, sờ sờ xem?” Lưu Hiệp cúi đầu, giọng âm trầm thấp mị hoặc hỏi.



Song Hỉ rất thành thật gật đầu, hai mắt tràn ngập kinh diễm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.



Tươi cười của Lưu Hiệp hấp dẫn khiến cho Song Hỉ càng hôn mê, hắn vươn tay cầm tay cô trắng noãn nhỏ bé, chậm rãi đưa tới trước ngực mình, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Như em mong muốn!”



Dưới bàn tay Song Hỉ là nhịp tim đập mạnh mẽ, bộ ngực tinh tráng của đàn ông khiến cho cô tràn ngập tò mò, cô hơi hơi uốn lượn ngón tay, dùng lòng ngón tay chậm rãi lướt trên da thịt.



…………………



Lưu Hiệp tâm thần rung động, máu huyết toàn thân sôi trào hẳn lên, tay cô chỉ gây cho hắn ngứa ngáy xâm nhập vào trong xương tuỷ khiến tâm tê dại khó chịu. Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp bởi vì hưng phấn mà sóng sánh lưu chuyển, nhanh chóng bùm ra hai đốm lửa.



“Um –” Lưu Hiệp hơi hơi ngẩng đầu lên khó nhịn mà rên nhẹ một tiếng, Song Hỉ cư nhiên có thể dùng ngón trỏ kích thích hai điểm trước ngực hắn.



Song Hỉ không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Lưu Hiệp sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô bỗng nhiên giống như phát hiện ra trò chơi gì đó muốn chơi, tiếp tục lấy tay nhéo nhéo hai viên tròn nhỏ, thỉnh thoảng xoa xoa nhào nặn vài cái..



Lưu Hiệp rốt cuộc nhịn không được, vươn tay chụp lấy tay bé nhỏ của cô đang làm loạn, cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô, vô cùng thuần thục xâm chiếm miệng cô, môi lưỡi dây dưa quấn quýt mùi hương từ cô.



Song Hỉ bị hắn kích tình. Ham muốn tràn đầy khiến toàn thân mềm nhũn, đại khái có tác dụng của rượu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Dựa vào sát người Lưu Hiệp gần như trần trụi, bị đôi tay Lưu Hiệp đầy lực siết chặt vào trước ngực.



Song Hỉ mê man, hoàn toàn không biết trước mắt đang trình diễn hình ảnh ít người muốn thấy.



Lưu Hiệp dần dần từ một nụ hôn không thể thỏa mãn, thân mình Song Hỉ mềm, hoà vào ngực hắn khiến cho lòng hắn nhộn nhạo. Cánh tay dùng lực, ôm cô vào trong ngực hướng đến phía giường, vừa đi vừa hôn cô trượt dài xuống cổ.




“Em đã dậy sao…. . . .” Lưu Hiệp nhìn cô khoả thân trần như nhộng ý vị thâm trường nhìn chăm chú.



Song Hỉ mặt đỏ hồng cúi đầu, thân thể quả thật rất không thoải mái, phía dưới còn có chút đau.



Lưu Hiệp lập tức thu lại vẻ mặt vui đùa, biểu cảm dịu dàng nhìn cô, ánh mắt cưng chiều thoả mãn, vươn tay ôm chầm cô: “Yên tâm. . . . . . hôm nay chúng ta không tới công ty, ở tại nhà nghỉ ngơi cho tốt!”



Trên người Song Hỉ sạch sẽ mát mẻ, cô biết nhất định tối hôm qua Lưu Hiệp ôm cô đi tắm rửa qua, không khỏi vì sự săn sóc của hắn mà cảm động, gật gật đầu thuận theo ý tựa vào lòng hắn, vươn tay chọt chọt ngực hắn nói: “Em đói bụng. . . . . .”



Lưu Hiệp ngay tức khắc dùng ánh mắt hổ sói nhìn cô: “Thật sự? Vừa lúc ca ca anh cũng ‘ rất đói ’, không bằng chúng ta ôn tập lại một lần việc ngày hôm qua đi . . .”



Song Hỉ bị lời nói cầm thú của hắn chọc cho giận, trong lòng chẳng còn chút cảm động dịu dàng nào, một chân đạp Lưu Hiệp xuống giường, gào thét: “Mau đi làm bữa sáng cho bà!”



Lưu Hiệp trong lòng thương tiếc cô lần đầu tiên, tối hôm qua sau đó còn quấn cô hai lần nữa, đau lòng thân mình cô chịu không nổi, vốn chỉ là nói giỡn, cho nên cũng ngoan ngoãn rời giường.



Song Hỉ nhìn hắn đi ra ngoài mới vội vàng mặc quần áo, chạy vào phòng tắm rửa mặt, sửa sang xong xuôi mới đi ra ngoài, khoé mặt đột nhiên đảo tới tấm chăn bỏ trong chậu, lộ ra một góc trên đó còn tồn tại đoá hoa màu đỏ sậm, rõ ràng là chứng cứ phạm tội tối hôm qua!



Song Hỉ thẹn thùng kinh ngạc đứng sững sờ ở tại chỗ.



Lưu Hiệp tiến vào nhìn theo ánh mắt nhìn trong chậu trong gì đó của cô, nắm cả bả vai Song Hỉ nói: “Giữ nó lại làm kỷ niệm đi!!”



Song Hỉ cúi đầu nện hắn một quyền, giọng điệu kiên quyết nói: “Không được, phải hủy thi diệt tích!”



Lưu Hiệp cũng không cãi lại, chỉ ôm cô vào trong ngực, dùng ngữ điệu thật khát khao nói : “Hỉ Bảo . . .anh rất vui em thuộc về anh rồi, về sau chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc cùng nhau.”



Song Hỉ nháy mắt quên chuyện phải tiêu diệt chứng cứ phạm tội, ôm thắt lưng hắn vui sướng vô cùng.



Bất kể cô gái nào cũng như vậy, một câu ‘cùng nhau’ còn hơn cả thề non hẹn biển, hai chữ đơn giản đó trịnh trọng nói ra, đó chính là hứa hẹn cả đời.