Vẫn Là Tình Yêu

Chương 27 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Hôm nay lễ Giáng Sinh, Tạ Xuân Hồng cùng Cố Mạch khuyến khích Phương Tình cùng Song Hỉ đưa người yêu mình ra mắt, khoe khoang tý ấy mà.



Trong ký túc xá gần như có quy định ngầm: bất luận người nào trong ký túc xá tìm được người yêu, đều phải mời toàn bộ người ký túc xá ăn cơm, đặt tên mỹ mều là ‘Ra mắt gia trưởng’ .



Trong bốn năm, các cô không biết ăn bao nhiêu lần cơm của Tạ Xuân Hồng. Lần này đến phiên Phương Tình cùng Song Hỉ. Xuân Hồng tất nhiên sẽ không nương tay, nói thẳng ở một khách sạn cực đắt ở thành phố N.



Đều là thanh niên nam thanh nữ tú, vài người rất nhanh thân quen.



Lưu Hiệp hoan hỉ dào dạt cùng uống rượu với Lục Hận, vừa uống còn không quên khoe khoang đả kích hắn.



“Thế nào Tiểu Hân Hân? Cậu cũng không được, lâu như vậy còn bắt không được chị dâu. Cho dù có yêu đương nhưng cậu như thế là lạc hậu quá nha! Nghe ca ca khuyên một câu, vịt nấu chín còn có thể bay, vịt đến bên miệng còn có thể trốn mất, cho nên phụ nữ a, phải sớm ăn sạch sẽ mới có thể yên tâm!”



Phương Tình nghe vậy hung hăng giẫm lên chân hắn, cảm giác ánh mắt Lục Hân ám chỉ thích thú mười phần, lại vẫn đang làm bộ như không biết, dường như không có việc gì chỉ ăn.



Tạ Xuân Hồng nhìn bên này, lại xem bên kia, vẻ mặt ‘khuê nữ’ nhà mình rốt cục cũng gả ra ngoài rồi, không phải không có xúc động nói: “Tình Tử cùng Song Hỉ cứ như vậy bị quyến rũ đi mất rồi. . . . . .”



Ngừng lại một chút, lại vẻ mặt ai oán, “Mắt thấy chỉ còn có mấy tháng nữa sẽ tốt nghiệp, mấy người thì như keo sơn vậy? Cũng chẳng còn bao lâu sẽ dọn đi, việc này tốt lắm, chỉ còn lại mình tớ đối mặt thường xuyên với việc cúp điện, còn có cuộc sống đại học khốn khổ; cùng Cố Tiểu Mạc bụng dạ đen tối, các người cảm thấy thế nào a!”



Cố Mạch vươn chiếc đũa, không có chút bận tâm nào mở miệng: “Cậu thấy tớ phiền ư?? Tốt nhỉ, vốn tớ còn đang cân nhắc, để một mình cậu ở lại ký túc xá chịu cảnh xưa của mấy nữ sinh kia thì không nhân đạo, thuê nhà trọ thì khỏi phải bàn. Nếu đã như vậy, tớ thấy tớ cũng nên dọn đi luôn cho rồi.!”



Xuân Hồng tức khắc cười nụ cười quyến rũ động lòng người, ngón tay ngọc nhấc ấm trà ân cần rót trà thêm cho Cố Mạch:”"Ai nha! Vừa rồi là tớ nói đùa với cậu, Tiểu Mạch cậu dịu dàng hiền thục như thế, không có cậu tớ làm sao sống nổi a…”



Một bàn mọi người cười rộ lên. Lưu Hiệp vừa được ý còn có chút thích thú, hướng Cố Mạch xa xa nâng chén, trêu ghẹo nói: “Ai, tôi không ngờ Cố Tiểu Mạch nhìn cô rất dịu dàng động lòng người, không nghĩ tới lại giống trên mặt trắng Lục Hân kia, thủ đoạn lợi hại!”



Cố Mạch đôi mắt nhỏ khẽ loé, dịu dàng nở nụ cười, nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu. Tốt lắm, Lưu Hiệp, xem ngọn núi này có qua nổi không?



Song Hỉ vừa thấy vẻ mặt Cố Mạch chỉ biết Lưu Hiệp sẽ chết đến cùng, rất không có nghĩa khí im lặng cúi đầu ăn gì đó.



Phương Tình cùng Xuân Hồng tức khắc vui mừng chạm cốc, biến thành Lưu Hiệp không hiểu ra sao.



Trong mắt Lục Hân cũng hàm ý cười, tự nhiên tự mình nâng tay rót rượu cho Lưu Hiệp.



Lưu Hiệp không nhận ra điều gì thấy giật cả mình, vì cái gì ánh mắt ba người kia đều như vậy…. vui sướng khi người gặp họa?



Cố Mạch mặt không biến sắc ung dung lấy điện thoại di động bỏ vào túi, tùy ý đảo mắt nhìn nhìn mọi người nói: “Mọi người cũng ăn no rồi, cũng chẳng còn sớm, chúng ta về đi!”



Song Hỉ người thứ nhất không đồng ý “Cố Tiểu Mạch cậu sao lại làm mất hứng như vậy, còn có món tráng miệng chưa mang lên đâu, nay là Giáng Sinh khó có dịp mọi người tụ hội cùng nhau, ở lại trò chuyện một lát đi.”
Phương Tình ngẩn ra, do do dự dự mở miệng: “Nữ vương thì không có. . . . . .” Lục Hân vừa mới thở hơi nhẹ, chợt nghe Phương Tình nói tiếp “Nhưng mà. . . . . . có một thái hậu!”



Hà Giai Hỉ bản tính kiên cường độc lập, năm ngoái đã hoàn thành sự nghiệp học hành trước thời hạn. Mấy năm học y khoa khổ cực đã khiến cho cô suýt chút nữa sụp đổ, sau khi kết thúc có mấy bệnh viện lớn đến mời nhưng cô đều từ chối, ở nhà ung dung tự tại nửa năm, mới quay lại thành phố N làm việc.



Khu nhà ở Hà Giai Hỉ là bệnh viện cấp cho, nơi này rất gần nơi làm việc, một nhà một phòng, được cô nàng sửa chữa hoàn toàn, sáng sủa sạch sẽ thậm chí không giống nhà ở của nữ sinh.



Song Hỉ ngồi trên sô pha trắng noãn, nhìn thấy chị mình bận rộn đi tới đi lui, một câu cũng không dám nói nhiều.



Hà Giai Hỉ bận rộn đi qua đi lại, sau ngồi xuống sô pha, ngồi chéo chân, thân mình dựa vào ghế, sắc mặt bình tĩnh, mở miệng: “Được rồi, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Hà Giai Hỉ vừa mới làm xong một ca phẫu thuật thì nhận được tin nhắn của Cố Mạch, nói là mời chị đến ăn cơm, nói em gái chị được thăng chức lên làm thư ký tổng giám tốc cùng Lưu Hiệp tổng giám đốc kiêm bạn trai đang ở đây, có thể vừa dịp gặp mặt.



Hà Giai Hỉ vừa thấy liền giận dữ, chuyện lớn như vậy Song Hỉ gạt cô còn chưa tính, nhưng người kia là Lưu Hiệp cô liền sốt ruột. Cô không phải tinh khiết như Song Hỉ không để ý đến chuyện bên ngoài, công tử nhà giàu nổi danh ở thành phố N cô không có gì là xa lạ, sợ em gái mình bị lừa, hỏi Cố Mạch địa chỉ liền chạy nhanh đến.



Song Hỉ ngập ngừng, nghĩ nghĩ liền đem chuyện của mình Lưu Hiệp giản lược nói rõ một chút.



Hà Giai Hỉ sắc mặt có chút u ám, Song Hỉ cúi đầu nhích đến bên cạnh cô cúi đầu đáng thương hề hề nói: “Chị, Lưu Hiệp đối em thực sự tốt lắm. . . . . .”



Hà Giai Hỉ vụt đứng lên: “Hắn hiện tại là đối với em tốt lắm! Sau đó thì sao? Em có thể cam đoan hắn đối với em vẫn tốt? Hắn từng có bao nhiêu phụ nữ em có biết hay không? Em làm sao có thể xác định em chính là người khiến hắn yên ổn lâu dài mãi mãi!”



Song Hỉ câm miệng, cô nàng không phải không rõ chị cô quan tâm và lo lắng cho cô, cũng biết tính tình Lưu Hiệp và chuyện tình cảm của hắn là không đáng tin cỡ nào…. Nhưng mà, làm sao bây giờ đây? Cô thực sự yêu Lưu Hiệp nha, cô đã chìm sâu vào đó cô không thể nào trở ra được… cô thực sự là, làm không được!



Nhìn thấy dáng vẻ em gái lặng im, Hà Giai Hỉ cũng rất đau lòng, không đành lòng nói nữa, xoay người rời đi: “Đêm nay em ngủ sô pha, đồ vật này nọ chuẩn bị sẵn cho em rồi, đi tắm rửa ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói!”



Song Hỉ lặng im đi về phía phòng vệ sinh, di động khéo léo giấu trong tay nhỏ, muốn lén lút gởi cho Lưu Hiệp tin nhắn, vừa đi qua bên người Hà Giai Hỉ thì bị cô không khách khí chút nào tịch thu.



Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước, Hà Giai Hỉ đi đến ban công gọi điện thoại bố trí xong công việc, sau đó mới gọi một dãy số.



“Alo, tôi nghe!”



Hà Giai Hỉ nhẹ nhàng cười rộ lên: “Biệt Bần, giúp tôi làm một chuyện đi!”



Chú thích:



[1] Quan hệ: từ này ám chỉ mối quan hệ như kiểu đại gia và kiều nữ, hay gái bao, trong đây HGH ám chỉ nói em gái mình đã bán thân hay trao đổi điều kiện gì với L. Hiệp mà đc lên chức