Vẫn Là Tình Yêu
Chương 32 :
Ngày đăng: 22:40 22/04/20
Lưu Hiệp không dám được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu như nói ở lại Hà gia ngủ hoặc gì gì đó, phỏng chừng Hà Giai Hỉ sẽ lại một đao chém hắn. Vì thế cơm nước xong sau khi ăn hoa quả cũng rất lễ phép cáo từ ra về.
Song Hỉ vội vàng nhảy dựng lên nói: “Ba me, con tiễn anh ấy rồi về ngay”
Lưu Hiệp tươi cười đầy mặt nắm tay nhỏ bé của cô xuống lầu.
“Anh chạy tới nơi này… công ty thì làm sao?” Song Hỉ không tự giác dùng ngón trỏ cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vốn đang muốn lợi dụng cơ hội lần này thổi phồng vĩ đại thêm. Vì cô công việc cũng không cần, không quản xa ngàn dặm mà đến thảo phạt nhà cô lấy lòng mọi người. Song nhìn thấy dáng vẻ cô lo lắng, cũng chỉ có thể xoa xoa đầu tóc bù xù của cô.
“Đừng lo lắng, anh chẳng qua là đem ngày nghỉ năm mới nghỉ trước mà thôi, chuyện công ty đều thu xếp cả rồi”
Song Hỉ yên bụng mà gật gật đầu, ấp úng nói: “Anh có thể đến. . . . em…. em rất vui . . . . .”
Song Hỉ tuy rằng dễ dàng thẹn thùng, não bộ lớn nhiều nếp gấp nhưng phản ứng trì độn; song cô có một điều tốt lắm đó là thành thật, từ trước đến nay nghĩ gì nói đó.
Lưu Hiệp ngay tức khắc cảm thấy rằng thời gian một ngày một đêm liều mạng làm việc và gì đó, đều là đáng giá.
“Ồ, ngoài việc vui ra . . . . . Còn có gì muốn nói với anh không?” Lưu Hiệp ôm cô vào trong lòng, cằm gác lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp.
Song Hỉ đem đầu chôn vào lòng hắn, nghe vậy cắn môi lắc lắc đầu.
Lưu Hiệp ánh mắt dịu dàng, tiếp tục dụ dỗ hỏi: “Thật sự không có? Có hay không. . . . . . Rất nhớ anh?”
Song Hỉ trầm mặc trong chốc lát, đỏ mặt gật gật đầu rất nhỏ, đổi lấy tiếng cười sung sướng Lưu Hiệp
Song Hỉ ngẩng đầu hôn lên khoé môi hắn, chăm chú nhìn vào hắn nói: “Gặp anh em cái gì cũng không lo lắng, Hiệp Hiệp, em từng nói sẽ mang cho anh một gia đình ấm áp, em sẽ không nuốt lời. . . . em. . . . . anh yên tâm, lần này em không nghe chị nữa, em yêu anh, em muốn cùng anh bên nhau mãi mãi, không hỏi quá khứ, chỉ cầu tương lai!”
Lưu Hiệp không nghĩ tới lúc này lại đổi được lời tỏ tình thông cáo đầy tình cảm của Song Hỉ
Lúc cô nhìn hắn ánh mắt kiên định nói ‘em yêu anh’, ánh mắt sáng ngời rực rỡ. Hắn giống như là người khách bộ hàng đi trong bóng đêm một thời gian rất lâu, bởi vì lâu không thấy ánh sáng, mãi đến khi trời quang rực rỡ vỡ ‘ầm’ một tiếng, hắn cảm giác sâu sắc rằng những ánh sáng này làm bỏng mắt hắn, nóng bỏng chảy vào đáy lòng hắn. Từ nay về sau để lại dấu ấn không thể nào biến mất, khiến cho trong lòng hắn không còn hoang vắng.
Lưu Hiệp vừa thỏa mãn vừa cảm động, thậm chí kìm không được muốn dùng phương thức rơi nước mắt để thổ lộ tình cảm chan chứa trong lòng
Lưu Hiệp đột nhiên dùng sức kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn chặt môi cô, như phải muốn đem cô hoà vào trong máu thịt. Khiến cho Song Hỉ vui vẻ cảm nhận được Lưu Hiệp lúc này hạnh phúc đến không còn sức chống đỡ, cảm giác cả trái tim đều đau đớn.
Dịch Trường Thanh từng nói qua, con gái bà được nuôi lớn dưới “Chủ nghĩa giáo điều”, tựa như sản xuất búp bê hàng loạt, đẹp nhưng dễ vỡ, không có chút sinh khí nào.
Cho nên Phương Tình rất là buồn bực, khi nào thì vậy, một người từng là ‘búp bê’ giờ sao lại thành ‘Quý phu nhân’ thì Dịch Trường Thanh cũng lãi to rồi.
Mẹ Hạ Khải Minh cả đời sống theo việc lập kế hoạch xây dựng con đường đời, thuỳ mị yên ổn làm tròn bổn phận người vợ giúp chồng dạy con.
Lục Hân ở phía trước trầm mặc lái xe, từ kính phía sau cùng Phương Hoán Chương nhìn nhau một lát.
Phương Hoán Chương chậm rãi lộ ra một cái tươi cười có chút vừa lòng, thản nhiên mở miệng: “Mẹ con tôn kính nhất là ông nội con.”
Phương Tình sửng sốt lúc lâu mới hiểu ra, vui vẻ hôn ba một cái,: “Chỉ biết ba con nhất định sẽ giúp con”
Phương Hoán Chương liếc liếc mắt một cái nhìn Lục Hân sắc mặt có chút khó coi, trong lòng buồn cười.
Tiểu tử này rất lo lắng cho con ông, ý nghĩ chiếm giữ rất cao.
Khi Phương Hoán Chương xuống xe , Dịch Trường Thanh đã sớm chờ ở cửa đã lâu, nhìn thấy ông vội vàng ra dáng người vợ tới đón.
Lục Hân thừa dịp không ai chú ý, khẽ nói bên tai Phương Tình: “Đi theo tôi, có việc!”
Phương Tình nghi hoặc nhìn hắn môt cái, cái gì cũng không có hỏi, quay đầu noí với ba: “Ba, ba cùng mẹ tụ hop, con có viêc phải đi một lát .”
Dịch Trường Thanh liếc cô môt cái: “Có chuyện gì không thể về nói sau sao, nay ba con vừa tới lại là giao thừa, môt nhà khó có khi cùng môt chỗ, con muốn làm gì cũng phải để sau?”
Phương Tình bĩu môi nhìn Phương Hoán Chương.
Phương Hoán Chương ôn hoà cười, nắm tay vợ, lời nói nhỏ nhẹ,: “Vào đi thôi, bọn trẻ có cuộc sống của chúng nó. Anh hơi mệt, em vào với anh nghỉ ngơi một lát”
Dịch Trường Thanh vừa nghe, cái gì cũng không nhiều lời, kéo cánh tay ông liền vào nhà .
Phương Tình bất đắc dĩ thở dài, xoay người nhún vai, giọng điệu có chút chua nói: “Thấy không, nhà em nhất đó, trong mắt vợ chồng họ chỉ có lẫn nhau, hoàn toàn không chấp nhận em can dự”
Lục Hân trầm mặc không lên tiếng nhìn bóng dáng hai người nắm tay rời đi, thần tình trầm tư không nói.
“Đúng rồi, anh có chuyện gì?”
Lục Hân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Không có gì, em không phải nói là tân niên đều phải ở bên em sao?”
Phương Tình trong lòng vui mừng bắn pháo hoa, có chút do dự nói: “Nhưng mà nhà em . . . . .”
Lục Hân lôi kéo cô đi về phía xe, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, ba em không phải đồng ý rồi? Buổi tối anh sẽ đưa em về.”
Phương Tình nghĩ nghĩ, hiếm khi được Lục Hân lãng mạn một hồi, vì thế cái gì cũng không nói thêm nữa, bị Lục Hân kéo lên xe
Phương Tình xuống xe mới phát giác bất thường.