Vẫn Là Tình Yêu

Chương 42 :

Ngày đăng: 22:40 22/04/20


Lục Hân hoàn toàn lợi dụng quyền lợi đặc thù của người bệnh cùng với sự áy náy trong lòng Phương Tình, một đoạn về đến nhà mà bắt đầu chỉ huy cô rót nước bưng trà, nấu cơm.



Phương Tình tất nhiên không thể cùng một người bệnh đôi co, hơn nữa vẫn còn đang ‘choáng váng’ đã bị Lục Hân nắm đi, cho nên không còn kịp nghĩ bản thân mình đã trở thành bà Lục là chuyện thật.



Buổi tối Phương Tình tận tâm hết sức pha nước nóng, tìm ra quần áo hầu hạ hắn tắm rửa, vừa bước qua khỏi ngay lập tức nghe thấy Lục Hân ở trong phòng tắm liên tục gọi cô.



Phương Tình đương tắm rửa ở phòng khác, chật vật khoác bộ quần áo chạy đến, không kiên nhẫn đứng ở ngoài cửa hỏi: “Lại làm sao vậy?”



Lục Hân dừng một chút, lập tức thay giọng nói thành suy yếu: “Tình Tình, tôi choáng váng đầu. . . . . .”



Phương Tình kinh hãi, sợ hắn ở trong phòng tắm gặp chuyện xấu, ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng quanh, không để ý cửa phòng tắm vừa đóng lại mở ra, cô đã bị kéo vào trong.



Trong không khí nóng hôi hổi, cô nhìn thấy bộ ngực trần tinh tráng của Lục Hân, liên tục thét chói tai nhắm mắt không dám nhìn.



Lục Hân ôm cô, ngăn chặn miệng cô, thét chói tai chuyển thành tiếng ‘ưm ưm’.



“Giúp tôi tắm. . . . . .” Lục Hân thở phì phò nói nhỏ bên tai cô



Phương Tình đỏ mặt, cẩn thận mở to mắt nhìn chằm chằm một chỗ, muốn nhìn cũng không dám nhìn loạn, nghe nói như thế không khỏi vừa tức vừa thẹn dùng lực đẩy hắn ra.



Lục Hân ôm càng chặt hơn: “Đừng nhúc nhích, tôi choáng váng đầu. . . . . .”



“Choáng cái đầu anh!”



“Đúng, chính là cái đầu tôi choáng.” Lục Hân cúi đầu cười, ôm cô cùng nhau rảo bước vào bồn tắm lớn rộng rãi.



Phương Tình kiên trì muốn tự mình tắm cho mình, chết cũng không nguyện ý cởi toàn bộ quần áo, lại không biết rằng càng nửa ấp nửa lộ vải dính sát vào người, lộ cả đường cong, càng thêm hấp dẫn động lòng người.



Lục Hân chưa từng có vừa tắm vừa hạnh phúc lại giày vò như vậy, từ từ nhắm hai mắt nằm bò vào cạnh bồn tắm, đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương nhẹ nhàng chà lau sau lưng hắn, thực sự là ngứa ngáy trong lòng khó nhịn a!



Phương Tình lúc này mới phát hiện phía sau trên lưng hắn một mảng lớn xanh tím, xoay người đi lấy thuốc mỡ thoa cho hắn, cẩn thận giúp hắn mặc áo tắm dài vào.



Lục Hân đắc ý xoay người lại ôm cô dụi dụi: “Vợ ơi. . . . . .”



Phương Tình tức giận đẩy hắn: “Ai là vợ anh chứ!”



Lục Hân một tay gắt gao siết chặt eo cô, một tay chậm rãi vồ về lưng cô: “Chúng ta mới vừa đăng ký xong, pháp luật thừa nhận cùng bảo hộ quan hệ vợ chồng. . . . . . Đương nhiên em là vợ của tôi! Vợ ơi— đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…. . . . . .”



Tim Phương Tình đập thật sự mạnh thình thịch, biết bản thân mình đêm nay là kiếp nạn chạy không thoát, tay hắn vồ vễ lưng là lửa nóng, nước trong bồn tắm lớn cũng là lửa nóng, ngay cả hơi thở phun bên gáy cô cũng là lửa nóng… Cô đột nhiên có cảm giác không thể thở nổi, cảm giác hơi ấm kia cũng khiến cho máu cô sôi trào.



“Không nên ở phòng tắm. . . . . .”



Lời vừa ra khỏi miệng Phương Tình liền đem mặt chôn vào vai Lục Hân, hận không thể cắn rớt đầu lưỡi, quả nhiên Lục Hân sung sướng thấp giọng cười ra tiếng.



“Được, không ở phòng tắm, chúng ta đi phòng ngủ, nơi đó có giường rất lớn. . . . . .”



Phương Tình xấu hổ đến độ mặt đỏ như máu, xấu hổ buồn bực cắn một ngụm lên trên cổ hắn.




Hắn chưa từng có thỏa mãn như vậy, ôm người phụ nữ yêu nhất, từ nay về sau cô cùng hắn trở thành vợ chồng, ‘cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua’ [3]. . . . . .



Ngày hôm sau Lục Hân tỉnh dậy trước nhìn thấy người con gái trong lòng mình đang ngủ yên, rón ra rón ren xuống giường đi ra ngoài gọi điện thoại.



Lưu Hiệp mông lung nghe lọt tin tức Lục Hân tuyên bố tin vui kết hôn, không khác giữa trời nắng bị một tiếng sét đánh xuống, đánh hắn trong chớp mắt toàn thân khoan khái, tỉnh táo lại ngay.



“Cậu kết hôn ? Bậy bạ đi, này, cậu không phải chiều hôm qua bị đập cho hư đầu óc rồi chứ?”



Lục Hân giọng điệu lạnh như băng: “Lưu Hiệp cậu muốn chết thì nói một tiếng!”



Lưu Hiệp vẫn là không dám tin: “Thật sự kết hôn ?”



Lục Hân hừ lạnh một tiếng, che dấu không được đắc ý nói: “Pháp luật thừa nhận, ca ca ta bây giờ có vợ rồi! !”



Lưu Hiệp ngay tức khắc cười xấu xa rộ lên: “À — rốt cục ăn đến miệng rồi? Ai ai ai, đúng trẻ con chưa thấy chuyện đời, tớ sớm đã nắm được rồi, thực sự là xin lỗi….. cậu ở trước mặt tớ sớm không còn giá trị khoe mẽ thành tích rồi nha!!!”



Lục Hân từ từ nói: “Thật không? Lưu công tử, nhớ kỹ ca ca khuyên một câu, ăn vào trong bụng còn có thể tiêu hóa không được phải nhổ ra, mấu chốt là phải bắt được, có một giấy chứng nhận kết hôn, nàng có muốn chạy cũng không thoát !”



Lưu Hiệp bên kia lập tức không có tiếng độngg.



Lục Hân nở nụ cười, nhẹ nhàng chém thêm một đao: “Lưu công tử, hy vọng cậu có thể nhanh chóng thu phục hai bên toàn cục thành thân thích a, cậu không phải còn phải theo bạn-gái về nhà sao?? Thật sự là ngại không quấy rầy cậu . . . . . .”



Lưu Hiệp quyết định dứt khoát ngắt điện thoại.



Đuôi lông mày khóe mắt Lục Hân đều là ý cười, trở lại phòng ngủ, phát hiện Phương Tình đã thức dậy, đang ngồi ở trên giường ngẩn người.



“Đói bụng chưa?”



Phương Tình không để ý đến hắn dịu dàng hỏi, nhìn thấy hắn tinh thần sáng khoải khoẻ khoắn đứng ở trước giường, không khỏi giận dữ: “Lục Hân anh bày mưu tính kế với em! Anh hoàn toàn không có việc gì! Lại có thể gạt em đi đăng ký!”



Lục Hân cười vô cùng đắc ý: “Ồ, suy nghĩ cẩn thận rồi ? Xem ra sau khi trở thành bà Lục quả nhiên chỉ số thông minh đã chịu ảnh hưởng từ tôi tăng lên một chút. . . . . .”



Phương Tình tức giận cười đáp: “Lục Hân, thật có bản lĩnh! Anh đợi mà nói chuyện với mẹ em đi!!”



Lục Hân chẳng hề để ý: “Tốt, dù sao mẹ cũng đồng ý rằng lấy được dự án đất sẽ không phản đối chúng ta nữa. Hơn nữa, em đã là người của tôi, bà chắc chắn sẽ không đến mức yêu cầu tôi ‘trả hàng’ chứ?? Vừa dịp chúng ta cùng đi thông báo cho ba mẹ tin mừng kết hôn thôi!”



Phương Tình tức giận đến giậm chân, đẩy hắn ra chạy vào phòng vệ sinh không hề để ý đến hắn.



Chú thích:



[1] Nguyên tác là câu thành ngữ Mẫu đan hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu



[2] Lưu đắc tàn hà thính vũ thanh: Tàn sen nghe tiếng mưa rơi lạnh lùng là câu thơ trong bài thơ Túc Lạc Thị đình ký hoài Thôi Ung Thôi Cổn.



[3] Cầm tay nhau hẹn lời thề, cùng nhau sống đến già nua nguyên tác chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão là câu nói trong bài thơ Kính cổ 4 của Khổng Tử.