Vẫn Mơ Về Em
Chương 10 : Yêu tinh trong đêm tối
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Dạo này tôi như bị lây chứng tiền mãn kinh của mẹ,
trong người cứ nôn nao buồn bực.
Tan học Trác Hạo lại gọi điện, nói rằng buổi tối muốn
mời tôi đi ăn. Vốn định từ chối, nhưng vừa đi vừa nghe điện lại thấy ngay một
cặp u hồn chắn ngang giữa đường, tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, đồng ý luôn.
Cũng không biết tôi đang thi gan với ai nữa.
Lúc dùng bữa tôi, Trác Hạo vẫn nói chuyện với tôi bình
thường, như thể chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian cắt đứt liên lạc. Thực
ra trước đây tôi mới là người liến thoắng không ngừng, trăm phương nghìn kế lấy
lòng mua vui chỉ mong đổi lại nụ cười của anh ta. Bởi lúc ấy tôi quan tâm anh
ta, nên mới ra sức muốn làm anh ta vui lòng. Vậy mà giờ đây, nhìn anh cố gắng
làm sống lại không khí vui vẻ giữa chúng tôi, trong lòng tôi chỉ có cảm giác: bánh
xe số phận lăn rồi.
Bữa ăn gần xong, điện thoại của tôi đổ chuông. Không
buồn nhìn xem ai gọi, tôi nhấc máy nghe, a lô mấy tiếng vẫn không thấy ai trả
lời. Đang định cúp máy thì một giọng nói trầm trầm từ đầu kia khẽ gọi tên tôi:
“Tô Nhã!”
Tôi sững sờ, nửa người như tê dại đi theo tiếng gọi
đó. Trác Hạo ngồi đối diện, nhìn tôi khẽ cau mày. Tôi cố làm như không có
chuyện gì: “Ừm, tôi là cô giáo Tô. Xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
Người đầu dậy bên kia cười nhạt: “Qua điện thoại mà
chị còn không quên diễn kịch với tôi!” Tôi thở dài nói: “Có chuyện gì không?
Nếu không vội thì mai lên lớp nhé! Tôi cúp máy đây.”
Ninh Hiên vội cắt ngang: “Tô Nhã!” Hắn dường như đang
thở dốc, nhưng nghe kỹ lại không thấy nữa. “Tô Nhã, ra ngoài một lát được
không?”
Tim đập loạn lên, tôi cố ép mình trấn tĩnh, nói: “Muộn
quá rồi. Có chuyện gì để mai đến trường rồi nói. Thế nhé!” Tôi cúp máy. Thừa
lúc Trác Hạo không để ý, tôi len lén bỏ điện thoại xuống dưới bàn tắt nguồn.
Trác Hạo nhìn tôi cười mà như không: “Học trò nam ái
mộ hả?” Tôi phì cười: “Đâu có, làm gì có chuyện ấy!” Trác Hạo cũng cười, tôi
vội nói thêm: “Không phải học trò nam mà là người lớn cơ.” Nụ cười của Trác Hạo
đông cứng trên mặt.
Trác Hạo đưa tôi về nhà. Lúc lên nhà, tự nhiên tôi
thấy lòng bực bội khó tả. Nghĩ đến cái tên kia mà tôi giận run cả người. Phút
trước mới cưa cẩm cô giáo, phút sau đã thân mật với nàng hoa khôi đi toilet
không đem giấy theo, sau đấy lại quay lại ve vãn cô giáo. Có trời mới biết hắn
còn đi hái hoa những đâu?
Đột nhiên không muốn về nhà nữa mà muốn đi uống một
ly. Tôi lập tức quay xuống gọi xe đến thẳng quán bar quen thuộc.
Vừa bước xuống taxi tôi đã hối hận ngay. Nhìn bầu trời
mạng.
Thừa dịp Ninh Hiên không đề phòng, tôi vùng khỏi tay
hắn, ngạo nghễ cười buông một tiếng “bye bye” rồi quay lưng bỏ đi.
Ninh Hiên giữ lấy tôi lần thứ một ngàn lẻ một. Tôi thở
dài. Hai chúng tôi có duyên đến thế sao? Cứ gặp mặt nhau là khó mà tách nổi!
Tôi bực mình hỏi: “Ninh Hiên, cậu rốt cuộc muốn gì?”
Bình tĩnh lại, tôi nói tiếp: “Cậu buông tay ra, tôi phải về nhà.”
Ninh Hiên không lên tiếng, mặt cũng không tỏ thái độ
gì, chỉ có ánh mắt ngập tràn mong mỏi và kỳ vọng. Hắn buông bàn tay đang nắm
tay tôi, gọi tôi một tiếng “Tô Nhã”. Giọng hắn đều đều, nhưng lại có ma lực
khiến người nghe không sao từ chối nổi, “Uống với tôi một lát. Hôm nay là sinh
nhật tôi!”
Tôi sững người, thầm kêu: Xong rồi! Đi đứt rồi!
Tôi luôn thấy mình là người vô cùng cảm tính. Tuy Tiêu
Tiêu gọi đó là bệnh tâm thần lên cơn điên và hành vi kỳ quái.
Bình thường tôi sợ nhất là ai đó nói với tôi: Tô Nhã,
bạn thế này thế kia có được không? Hôm nay là sinh nhật tôi.
Tôi coi sinh nhật là thứ thiêng liêng và quan trọng
nhất đối với một người. Tôi từng nói với Tiêu Tiêu, nếu năm cậu sinh ra mà
không có ngày sinh nhật cậu thì làm sao cậu có mặt trên đời được chứ? Vì thế
sinh nhật cực kỳ quan trọng.
Lúc ấy Tiêu Tiêu rất giễu cợt tôi, nó nghi ngờ tôi tự
sướng phát rồ rồi.
Ninh Hiên nói với tôi: “Tô Nhã, uống với tôi một lát.
Hôm nay là sinh nhật tôi!”
Hắn dứt lời là tôi biết ngay, thế là xong, đã bị tóm
trúng điểm yếu, mình đi đứt rồi!
Tôi thở dài, không bỏ đi nữa mà quay sang nở một nụ
cười chúc mừng Ninh Hiên: “Chúc mừng sinh nhật!”
Vẻ mặt vô cảm của Ninh Hiên vẫn không hề thay đổi sau
khi nghe lời chúc của tôi, chỉ là cảm giác như khuôn mặt ấy bỗng nhiên trở nên
vô cùng sống động, tôi gần như nghĩ đến ngay cụm từ “sáng bừng lấp lánh”
Trong lòng cũng thấy có chút xíu tự đắc. Cảm xúc của
tên bảnh trai này không ngờ lại bị chi phối bởi một câu nói của tôi.
Còn tôi thì vì điều này mà đã thầm hỉ hả tự sướng một
cách bệnh hoạn. Tôi hết thuốc chữa rồi!