Vẫn Mơ Về Em

Chương 11 : Câu nói ám chỉ

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Bỗng phía sau có mấy người đẩy cửa quán rượu bước ra.

Tôi nhìn kỹ lại, thì ra những học sinh cùng lớp Ninh Hiên, mấy cậu con trai

cùng một cô gái. Đám con trai vẫn là bè lũ vây cánh của Ninh Hiên trong lớp,

còn nàng duy nhất trong hội chính là cô em xinh đẹp chuyên đi toilet quên giấy

lớp bên, Điền Uyển Nhi.



Sự xuất hiện đột ngột của nhóm này làm tôi lúng túng

vô cùng, như thể vừa bị bắt quả tang ăn vụng.



Tôi đang luống cuống không biết phải bao biện làm sao

để che đậy mối tình “vụng trộm” khó hiểu như những cơn sóng ngầm vẫn gào thét

mãnh liệt giữa mình và Ninh Hiên, thì lũ con trai gần như đã đến vây quanh.

Chúng thi nhau cười phớ lớ, một đứa lên tiếng, hỏi: “Ơ, cô Tô! Không ngờ lại

gặp cô ở đây, cô cũng thích trò này ạ?”



Tôi vã mồ hôi, trò này là trò nào, nói rõ ra xem nào,

sao tôi cảm giác không phải mình đến quán rượu mà là động trai bao thế này…



Lập cập tỏ ra chút khí phách ngang tàng, tôi cười đáp

lại: “Ừ! Bình thường cũng phải làm hai chén mới ngủ được!”



Bọn con trai nghe tôi nói vậy cười khục khặc, thằng

nhóc vừa hỏi tôi lại lên tiếng: “Cô Tô ơi, cô đã đến đây rồi thì ngồi cùng bọn

em luôn đi! Hôm nay là sinh nhật của đại ca, nếu được cùng cô mừng sinh nhật

chắc trái tim không bình yên của đại ca bọn em sẽ vui đến quên đập luôn!”



Tôi cảm giác câu nói này đầy ẩn ý mờ ám. Định từ chối

nhưng vừa ngẩng đầu lên tôi đã lại bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Ninh Hiên

dõi theo mình nãy giờ; không hiểu làm sao, mặt tôi cứng đờ, đầu lưỡi tê dại thế

nào lại thành ra nói câu đồng ý: “Được thôi!”



Hai con mắt Ninh Hiên sáng bừng lên thấy rõ, còn tôi

thì không khỏi thầm ai oán, thế là xong, đổ thật rồi! Đổ dưới tay một thằng

nhóc bảnh trai mới uất chứ?



Đám con trai liền lũ lượt đẩy tôi vào quán rượu, bỗng

có tiếng Điền Uyển Nhi đứng bên cạnh gọi to: “Ninh Hiên!”



Tất cả cùng quay lại nhìn, Uyển Nhi tiếp tục: “Ninh

Hiên ơi, muộn quá rồi, mẹ tớ bảo con gái ngoan thì tối muộn thế này không được

lang thang bên ngoài nữa! Xin lỗi cậu, tớ phải về đây!”



Tôi tự cảm thấy câu nói của cô nàng mang đầy ẩn ý,

trực giác mách bảo rằng chắc chắn cô bé này đang muốn ám chỉ điều khác. Nhưng

động não một chút, tôi không nỡ bỏ qua cái cớ thoát thân này, liền phụ họa theo

Điền Uyển Nhi: “Đúng đấy, Uyển Nhi nói đúng! Bậy giờ đã muộn rồi có khi tôi

cũng phải về đây!”



Ninh Hiên quay lại xoáy sâu ánh mắt hằm hằm về phía

tôi làm toàn thân tôi lạnh cóng. Ánh mắt hung tợn, vẻ mặt đằng đằng sát khí,

ngay đến lời nói cũng đủ làm người ta bủn rủn chân tay.



Hắn nhìn tôi, nói: “Cô Tô, bạn ấy là học sinh nên mới

cần phải vậy. Cô là cô giáo, đừng nên khác người thế chứ!”



Ui da! Lúc trước có đánh chết hắn cũng không thèm gọi


Ôi trời ơi! Toàn thân tôi từ đỉnh đầu đến gót chân chỉ

trừ có răng, tóc, móng chân móng tay, không có chỗ nào không rợn lên, kinh sợ

đến nổi hết da gà!



Ninh Hiên chắc chắn không phải kẻ sến súa, nhưng khi

hắn đã lên cơn sến thì… quả đúng không phải là người nữa!



Bọn quỷ sứ nghe được câu chuyện “tâm đầu ý hợp” giữa

tôi và Ninh Hiên thì bò lăn ra cười nghiêng ngả. Tôi bật dậy khỏi ghế, nói như

tuyên thệ: “Tôi đi vệ sinh!”



Ra ngoài rồi tôi mới phát hiện ra Ninh Hiên cũng đi

theo mình.



Tôi ôm trán! Đi toilet cũng theo! Nhớ đến chuyện trước

kia, tôi có cảm giác hình như tên này có ham muốn mãnh liệt với “nhà vệ sinh

nữ” thì phải.



Tôi hỏi: “Cậu đi theo làm gì? Tôi mang giấy rồi.” Cảm

thấy nói thế không chính xác lắm, rồi sửa lại: “Gì nhỉ, thực ra có mang theo

giấy hay không cũng không quan trọng, dù gì tôi cũng không định dùng đến giấy!”

Nói xong lại thấy càng không chính xác, sao càng nói càng không ra cái gì thế

này?



Ninh Hiên nhíu mày: “Tôi sợ chị lại vào nhầm phòng vệ

sinh nam.”



Hự… tôi… tôi…



Tôi quát: “Cậu xéo đi! Vào nhầm một lần không có nghĩa

là cả đời tôi sau này đều sẽ vào nhầm nhé! Hơn nữa lần đấy không phải do cậu

giở quỷ kế mê hồn trận thì tôi vào nhầm sao được! Cậu quay về đi, con gái đi vệ

sinh cậu luẩn quẩn quấn chân làm gì!”



Ninh Hiên không nhúc nhích, đưa ánh mắt hoài nghi xen

chút lo lắng nhìn tôi hỏi: “Chị không định về thẳng luôn đấy chứ?”



Giọng hắn thoáng chút băn khoăn làm trái tim tôi bỗng

tan chảy, tôi phải cam đoan rằng: “Cậu yên tâm, tôi chưa về đâu, tôi cần vào đó

giải quyết thật đấy! Tôi mà bỏ về thì từ nay về sau tôi sẽ chỉ mua được mì tôm

mà bên trong không có gói gia vị, đi vệ sinh thì luôn quên giấy, lúc ăn cơm gắp

khoai tây toàn gắp nhầm gừng, được chưa?!”



Hắn bật cười: “Ừ, được, thề như thế độc lắm rồi!” Sau

đó hắn quay đi.



Tôi thở hắt, từ khi biết hắn vẫn còn là học sinh cấp

Ba rồi lại thêm mấy lần gặp gỡ nữa, tôi cứ thấy hụt hơi. Hễ nơi nào có bóng

dáng hắn là nơi đấy có một luồng áp lực vô hình đè nén. Hắn càng lại gần thì

luồng áp lực ấy lại càng khiến trái tim tôi loạn nhịp dữ dội.



Trước kia tại sao lại không như vậy? Câu hỏi này, để

nghĩ sau vậy, việc quan trọng trước mắt là phải thoát nước cái đã…