Vẫn Mơ Về Em

Chương 13 : Hắn dứt khoát bỏ đi

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Về đến nhà, tôi hoàn toàn suy sụp và mệt lử, nằm phục

xuống giường trùm chăn kín mít, mẹ hỏi có phải tôi ốm không? Tôi nói bị cảm

chút thôi, ngủ một lát sẽ khỏi. Mẹ không yên tâm ép tôi uống thuốc bằng được.

Nỗi khổ trong lòng chẳng thể nói ra, thể chất kiện toàn mà kinh hồn tàn tật,

tôi đành nhăn mũi uống bừa viên thuốc trị cảm cấp tốc mà mẹ đưa cho. Tôi cảm

giác được mấy viên thuộc đang tan chảy bên trong dạ dày, thầm nghĩ thôi cứ coi

như đó là mấy viên thuốc an thần.



Thuốc vừa ngấm tôi liền mê man chìm ngay vào giấc ngủ.

Tôi đã mơ lung bung trọn một đêm, lúc thì mơ thấy Trác Hạo, lúc thì mơ thấy

Ninh Hiên, lúc thì thời cổ đại, lúc lại ở hiện đại. Thời cổ đại người ta chửi

tôi là dâm phụ, rồi nhét vào lồng lợn thả trôi sông, thời hiện đại có người tạt

axit vào mặt tôi, nói tôi là tai hoạ, phải huỷ hoại dung nhan của tôi.



Khi thứ axit đó hắt vào mặt tôi, tôi bỗng thấy mặt

mình nóng ran, không biết đang mở hay tỉnh nhưng rồi đã gào lên một tiếng thất

thanh, ngồi bật dậy.



Tôi mở mắt, thấy mẹ với khuôn mặt lo âu và chan chứa

yêu thương đang ngồi trước mặt mình, tay cầm một cái khăn nóng giãy, nói: “Con

bé này, làm cái gì nữa không biét, ốm thế này cũng không nói ra cho mẹ biết,

chỉ nói cảm là xong à. Giờ này còn chưa thèm dậy, mẹ mà không lên xem thì có

khi con chết chìm trong đống mồ hôi mồ kê khắp người rồi đây này! Nhã Nhã, nói

cho mẹ nghe xem nào, con mơ thấy gì mà gào khóc kinh khủng vậy? Ai làm con kích

động thế? Hay là cãi nhau với Trác Hạo?”



Hoá ra là mẹ đnag dùng khăn mặt thấm nước nóng lau mồ

hôi cho tôi, dọa rôi sợ suýt chết, cứ tưởng bị người ra tàn phá dung nhan thật

rồi. Tôi nhăn mày nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò, bọn con không cãi nhau. Hôm

qua con vừa xem một bộ phim ma sợ quá nên lúc ngủ bị ám ảnh thôi, không sao

đâu.” Cầm đồng hồ báo thức lên xem giờ giấc thế nào thấy không mau đánh răng

rửa mặt cho nhanh thì muộn giờ là cái chắc, tôi vội vàng bật dậy khỏi giường.



Mẹ thấy tôi tung chăn bật dậy thì không yên tâm, cằn

nhằn mãi: “Con đang ốm mà, đi dạy làm sao được, xin nghỉ một buổi đi! Dạy học

quan trọng hơn hay sức khoẻ con gái của mẹ quan trọng hơn chứ!”



Rùng mình! Mới sáng sớm đã bị mẹ khủng bố bằng những

câu sến sủa chết người thế này! Tôi nói: “Mẹ yên tâm, con ra được mồ hôi là

thấy thoải mái lắm rồi, không sao đâu!”



Mẹ tiếp tục lầm bầm: “Không sao? Không sao mà không

dậy đúng giờ được, còn gào thét bật dậy như đứa mất hồn, doạ mẹ sợ chết khiếp

thế à!” Thấy con gái không nói gì, mẹ nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục nói: “Tô Nhã,

con nói thật với mẹ đi, con với Trác Hạo rốt cuộc là thế nào, có đúng là không

cãi nhau không đấy?”



Nhìn đồng hồ thấy muộn quá rồi, mà chuyện tình rối ren

đầy nghiệt ngã của tôi và Trác Hạo nói một chốc lát làm sao mẹ hiểu được, nên

tôi chỉ kịp đáp lại qua quýt mấy câu: “Không cãi nhau gì đâu, hai chúng con vẫn

tốt đẹp. Con gái mẹ là người không biết cãi nhau!”



Mẹ khẽ hừ một tiếng: “Con không biết cãi nhau thì có

còn là con của mẹ không? Được rồi, nếu thực sự con không cãi nhau với Trác Hạo

thì ngay bây giờ gọi điện cho nó trước mặt mẹ để chứng minh xem nào, nói gì tuỳ
bỗng nhiên anh ta đưa tay giữ đầu tôi rồi áp chặt môi xuống môi tôi.



Anh ta tìm đủ mọi cách để luồn vào trong nhưng tôi vẫn

nghiến răng mím chặt môi không chịu mở miệng.



Không nhớ rõ tôi đã đọc hay đã nghe ở đâu rằng, đàn

ông và phụ nữ không giống nhau. Đàn ông có thể làm tình người phụ nữ anh ta

không yêu, chỉ cần anh ta có hứng. Nhưng phụ nữ một khi đã yêu người khác thì

tuyệt đối không bao giờ có thể chấp nhận những ôm hôn, vuốt ve từ người tình cũ.



Đối với tình yêu và dục vọng, phụ nữ luôn luôn chung

thuỷ với trái tim mình!



Tôi biết mình biến thái, tôi đã thích tên nhóc đó. Vì

thế tôi không thể đón nhận nụ hôn của Trác Hạo.



Trác Hạo tấn công mãi không thành, cuối cùng buông tôi

ra. Ngay lập tức, tôi vội vàng tháo dây an toàn định đẩy cửa để xuống xe. Trác

Hạo kéo giật tôi lại hỏi: “Nhã Nhã, em làm gì vậy! Rốt cuộc em khó chịu ở đâu?”

Tôi không nói gì, chỉ ra sức vùng vẫy.



Cuối cùng Trác Hạo hết chịu nổi quát: “Tô Nhã, em đứng

lại cho anh!”



Thế là tôi dừng lại!



Tôi đứng lại, không phải vì tiếng quát giật giọng của

Trác Hạo mà bởi qua lớp cửa kính, tôi trông thấy Ninh Hiên đang đứng bên kia

đường.



Hắn lừ lừ đứng đấy, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuyên

qua lớp kính xe, tay kẹp một điếu thuốc, từng hơi từng hơi hắn hút vào như chan

chứa nỗi uất hận vô cùng, rồi từng hơi từng hơi hắn nhả ra lại như đang bỡn cợt

mỉa mai. Khói thuốc lúc dày lúc mỏng lượn lờ trước mặt hắn, trước mặt tôi khuôn

mặt đó cứ mờ dần mờ dần.



Chiếc xe nổ máy, Ninh Hiên vứt điếu thuốc, quay lưng

bỏ đi về hướng ngược lại.



Tôi không nhìn theo hắn nữa, ngồi im tại chỗ. Trác Hạo

cũng không nói gì, nhưng chính hơi thở nặng nề của anh nói rằng trong lòng anh

cũng đang rất bực bội, chán nản.



Mãi cho đến khi dừng xe lại, Trác Hạo mới lên tiếng,

anh có vẻ hơi bối rối: “Tô Nhã, rốt cuộc em khó chịu chuyện gì? Sao bỗng nhiên

lại lạ lùng thế này? Anh chỉ hôn em một chút thôi sao em lại phản ứng dữ dội

như thế, rồi khóc suốt trên đường về trước mặt anh thế này! Anh là bạn trai của

em chẳng lẽ lại không thể hôn em!”



Tôi ngỡ ngàng đưa tay lên má, quả nhiên lòng bàn tay

tôi ướt đẫm đầy nước mắt.



Vậy là tôi đang khóc.