Vẫn Mơ Về Em
Chương 14 : Rung động rồi đau lòng
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Nước măt chỉ là thứ một khi đã chảy ra thì không thể
thu lại được. Tối hôm qua về đến nhà, trốn trong chăn, tôi đã khóc sướt mướt
tới gần nửa đêm. Sáng nay dậy soi gương mà giật mình suýt ngất trước hai con
mắt sưng vù như hai trái đào nhỏ bị phun thuốc kích thích tăng trưởng!
Vì thế, để tránh bị mẹ trông thấy lại hỏi này hỏi nọ,
tôi phải bỏ bữa sáng, chuồn vội ra khỏi nhà, trên đường đến trường mua tạm mấy
cái quẩy để nhét vào dạ dày.
Sau đó tôi bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.
Sau đó tôi không khỏi thở dài nặng nề: Tô Nhã ơi là Tô
Nhã, cuộc đời này thật lắt léo, kịch tính hệt phim truyền hình!
Sao lại có thể trùng hợp đến thế được, bất kể đi đến
đâu tôi đều có thể gặp Ninh Hiên.
Nhất định tối qua hắn nghĩ tôi và Trác Hạo đã làm
những chuyện động môi động lưỡi trong xe ô tô, nếu không đã chẳng quay lưng bỏ
đi tuyệt vọng như thế.
Hôm qua tôi đã làm Trác Hạo ức đến nỗi muốn tự vẫn, từ
đầu chí cuối tôi kiên quyết không nói câu nào. Mắt vẫn đẫm nước, tôi xuống xe,
lên nhà, đi thẳng vào phòng mình. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chói tai do bánh
xe của Trác Hạo cọ xát với mặt đường tạo ra, âm thanh như gào thét thể hiện cơn
giận dữ tột độ của anh ta. Nghĩ lại, anh ta đã làm tôi đau lòng, bây giờ tôi
làm anh ta nổi giận cũng là rất công bằng thôi, coi như mình được hả giận,
không cần phải áy náy gì hết.
May là tối qua bố mẹ đi dự đám cưới, không có ở nhà
nên cái trò khóc lóc đáng ghét đó của tôi mới không bị phát giác.
Đứng bên ngoài lớp học, tôi thầm nhủ đi nhủ lại vô số
lần: “Tôi không hồi hộp, tôi không quan tâm, tôi không sao hết!” Tiếng chuông
vào lớp vừa vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, vặn cái nắm cửa mát lạnh như
kem, đẩy cửa bước vào.
Sau đó, tôi ngẩn người, sững sờ.
Trong phòng học ngột ngạt rối ren, loạn xị bát nháo,
đám tiểu quỷ trò chuyện trò ầm ũ, cười đùa nghiêng ngả!
Chỗ ngồi của Ninh Hiên trống không. Hắn trốn học. Tim
tôi khẽ thắt lại.
Tôi đứng trên bục giảng nói: “Cả lớp trật tự, vào học
rồi!”
Nhưng, không ai để ý đến lời tôi nói, chúng ngồi bên
dưới, muốn gì làm đó, tình hình dường như chẳng có gì khác biệt so với lần đầu
tiên tôi lên lớp.
Dạo gần đây đã quen với chuyện đàn tinh tinh này ngoan
khách đâu! Anh thực lòng không hề đối xử tệ với em, em cũng cảm nhận được mà”
Nghe xong những lời này tôi bỗng ngẩn người, sao lại
có cảm giác chính mình đang bị kết án ngược lại thế này? Thì ra anh ra cũng biết
tôi đã biết những chuyện trăng hoa của anh ta rồi, vậy mà vẫn thản nhiên bình
tĩnh như không, lại còn tự tin ra vẻ lý trí lắm, dựa vào cái gì cơ chứ?
Nói như anh ta hoá ra tôi chỉ là đứa ích kỷ hẹp hòi à,
thật nực cười! Thế ra không phải anh ta không biết tại sao tôi giận dỗi làm
mình làm mẩy, anh ta chỉ quá tự tin cho rằng tôi không thể từ bỏ anh ta, cho
rằng rồi sẽ có ngày tôi không kìm nén nổi nữa mà chủ động đi nói với anh ta.
Khi đó anh ta chỉ việc giảng giải đại nghĩa cho tôi rằng: “Đàn ông muốn làm nên
nghiệp lớn thì không câu nệ tiểu tiết, phụ nữ muốn có được trái tim của người
đàn ông làm nên nghiệp lớn thì phải biết thông cảm và tha thứ.”
Tôi tìm đến anh ta, nhưng anh ta đã có lý lẽ nên chỉ
im lìm ngồi đó chờ đợi. Còn nếu anh ta nói ra trước với tôi, thì khác nào tự
mặc nhận mình lăng nhăng.
Tôi ngước mắt lên, mỉm cười, nói với anh ta: “Việc em
muốn chia tay với anh không có liên quan đến những chuyện khác.” Nhìn thẳng vào
mắt anh ta, tôi nói rành rọt từng chữ: “Mà là em đã yêu người khác rồi”
Nói trắng ra điều khó nói vẫn cất giấu nơi sâu nhất
đáy lòng, tôi thấy thoải mái nhẹ nhõm bao nhiêu.
Thì ra kìm nén tình cảm thật và giấu giếm bí mật lại
mệt mỏi như vậy!
Chẳng trách có nhiều người hễ không chịu được áp lực
là lập tức lên diễn đàn treehole.net để dốc bầu tâm sự. Một số chuyện cứ phải
giấu mãi trong lòng không thể nói ra, để lâu quá thực sữ sẽ làm người ra chết
ngạt mất.
Trác Hạo sững sờ nhìn tôi.
Con người hiếu thắng như anh ta làm sao có thể tưởng
tượng nổi cô bạn gái chỉ biết gọi dạ bảo vâng của mình đột nhiên thay lòng đổi
dạ như thế này!
Ôi thực tình muốn nói với anh ra, chuyện tình cảm đừng
nên chắc chắn như vậy. tôi ngoan ngoan dễ bảo vì tôi cảm thấy anh tốt với tôi,
anh đáng được tôi đối xử như vậy, nhưng nếu anh không biết quý trọng điều đó,
cứ tưởng đã khoá chặt được trái tim rôi rồi thì có thể không cần để mắt đến tôi
nữa mà bắt đầu ra ngoài tuỳ tiện yêu thêm cô này chơi bời thêm cô khác, như thế
việc gì tôi phải tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời anh?
Đàn ông thường nghĩ tình cảm của phụ nữ là thứ tình
cảm quá đơn giản, dễ dãi nên coi thường nó.
Nhưng trên đời này, cứ thật lòng thật dạ với ai đó lại
đáng coi thường như vậy sao?