Vẫn Mơ Về Em

Chương 15 : Kẻ làm vườn của ai

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Trác Hạo ngồi đối diện tôi, không nói năng gì, lặng lẽ

hút một điếu thuốc. Anh ta dụi tắt điếu thuốc rồi ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn có

thể cứu vãn tình hình được không?”



Tôi lắc đầu, kiên quyết.



Anh ta đứng lên, tỏ ra rất có khí phách, nói tiếp:

“Thôi được rồi, để anh đưa em về. Em đừng từ chối, vì có lẽ đây là lần cuối

cùng anh được đưa em về”



Tôi không muốn ép một trang nam tử phong lưu hào hoa

tiền đồ xán lạn như anh ta thê thảm hơn nữa, lại cũng lo anh ta có tâm lý phản

nghịch, bèn vội vàng nhận lời ngay.



Về đến nhà, lúc sắp xuống xe, Trác Hạo lại hỏi một lần

nữa: “Nhã Nhã, thật sự là không còn cách nào cứu vãn được nữa ư?” Ngập ngừng

một lát rồi như rất khó khăn, anh ta nói tiếp: “Nếu anh nói, từ nay về sau nhất

định anh sẽ cố gắng hạn chế tối thiểu việc tiệc tùng, em có thể quay lại không?”



Tôi lặng người nhìn anh. Trước nay anh ta không phải

là người biết cúi đầu. Tôi vẫn lo sau khi mình nói chia tay nhất định anh ta sẽ

đối xử không ra gì, nhưng biểu hiện hôm nay của anh ta lại hoàn toàn không mang

tính đả kích nào, thực sự khiến tôi không thể hiểu nổi.



Trác Hạo nhìn tôi gượng cười, trong nụ cười đau khổ

còn thoáng nét tự trào.



“Thôi vậy.” Vừa nói anh vừa đưa tay lên rút tóc, những

hành động rối bời như vậy quả chưa bao giờ xuất hiện ở con người khí phách đầy

mình này. Anh lại nhìn tôi nói tiếp: “Coi như anh chưa nói gì cả, chúng ta vẫn

có thể là bạn chứ?”



Tôi ngẩn người, gật đầu: “Đương nhiên”



Với Trác Hạo, tốt nhất là không yêu không hận, cũng

không đến nỗi sau khi chia tay phải trở thành hai người xa lạ.



Trác Hạo cũng gật đầu. Tôi tháo dây an toàn định xuống

xe, bỗng anh ta kéo tôi lại rồi đưa cho tôi một thứ: “Nhã Nhã, cầm lấy này!”



Tôi nhìn theo tay anh ta, thì ra là sợi dây chuyền kim

cương tôi đã làm rơi đâu đó mà tìm mãi không thấy!



Thẩy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Trác Hạo điềm đạm nói:

“Hôm đó em để quên trên xe của anh”



Bên tai tôi vang lên một tràng nổ đinh tai nhức óc,

lại một tiếng sét nữa đánh trúng tôi khét lẹt.



Tôi tưởng mình đã làm mất sợi dây chuyền này thật rồi,

nhưng hoá ra lại để quên nó trên xe Trác Hạo. Như thế tức là Trác Hạo sớm đã

biết sợi dây để quên ở đây, vậy sao anh ta không nói với tôi? Sau đó còn mặc kệ

tôi đeo sợi dây chuyền giả đi qua đi lại trước bao nhiêu người, còn mình thì

cười thầm trong lòng vờ như chả hề biết gì!



Hôm đó anh ta đóng kịch cũng khéo lắm, thấy tôi nói

dối cũng hoà vào theo, lại còn khen sợi dây chuyền giả của tôi đẹp đến mê hồn
Đáp lại câu hỏi đó chỉ là một cái đầu mịt mù trống

rỗng. Bước ra khỏi khu giảng đường, ngước mắt lên nhìn trời cao bỗng cảm thấy

trời đất quả là bao la rộng lớn, một cảm giác bùi ngùi xộc thẳng lên sống mũi

cay cay, nước mắt lại sắp oà ra đến nơi!



Những lúc thế này, còn gì hơn là đến quán rượu uống

mấy chén cho say giải toả hết sầu thương với chẳng phiền muộn trong lòng?



Tôi bắt xe đến thẳng quán rượu



Nhớ lại lần đầu tiên uống bia trong kí túc xá hồi năm

thứ nhất, tôi và Tiêu Tiêu đã mua bao nhiêu là bia mang về phòng. Đóng cửa lại,

mỗi đứa mở một lon, ngửa cổ lên trời nốc một hơi. Kết quả là không đứa nào dám

uống đến ngụm thứ hai vì thực sự mùi vị của bia rất khó uống.



Tiêu Tiêu nói: “Eo, đây là thứ gì vậy, cứ như nước

giải ngựa ấy!”



Tôi bảo: “Eo, cậu uống nước giải ngựa rồi à mà biết nó

thế nào!”



Tiêu Tiêu lại nói: “Thế mới bảo cậu là đồ ngốc! Ngửi

rồi không biết được à, chẳng lẽ cứ phải uống mới biết!”



Tôi tiếp tục: “Eo ôi, thôi cậu đừng nói nữa, đúng là

giống hệt nước thải của ngựa! Cái thứ đồ bỏ đi này...xì xì xì… sau này có đánh

chết tớ cũng không uống đâu, khó uống thật đấy!”



Khi đó hùng hồn thề cả đời này không bao giờ uống bia,

nhưng thật không ngờ, thời gian qua đi, mấy năm về sau, tôi và Tiêu Tiêu không

những luyện được tửu lượng thâm hậu mà còn được đào tạo thêm bản tính ỷ lại vào

rượu bia. Mượn rượu giải sầu, hễ phiền muộn là lấy cớ say đã trở thành trò tôi

hay giở ra nhất.



Ngồi uống từng cốc từng cốc thế này, tôi nghĩ lại từng

chuyện, từng chuyện đã xảy ra, bỗng nhiên trong lòng thấy bơ vơ, trống trải

quá.



Thế giới của một con người có thể vì một người khác mà

rực rỡ như hoa nở những cũng có thể vì hắn mà trở nên điêu linh lụi tàn.



Bây giờ, thế giới của Điền Uyển Nhi rõ ràng đẹp như

trăm hoa đua nở, còn thế giới của tôi thì chỉ là một thảm lá úa vàng cũng những

cơn gió thu đìu hiu thổi tới.



Ninh Hiên nói rất đúng, quả thực tôi rất giả dối.

Trong lòng tôi đang ganh ghét, chỉ hận không thể phun thuốc từ sâu lên bông hoa

đang khoe sắc Điền Uyển Nhi, nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ ra mình mới là Bách

Hoa Tiên tử tươi đẹp hơn bất cứ loài hoa nào.



Ninh Hiên, Ninh Hiên. Mặc dù cậu có thể là kẻ làm vườn

khiến trăm hoa khoa sắc, nhưng lại chẳng thuộc về vườn hoa của Tô Nhã tôi được.



Ninh Hiên, Ninh Hiên. Hôm nay nếu tôi có thể uống say

thì nhất định từ mai tôi sẽ quên được cậu.