Vẫn Mơ Về Em

Chương 16 : Hắn đã quay lại

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Trong lưu bút lớp đại học, nhiều bạn đã viết về tôi

thế này: Tô Nhã, cậu là người khủng hoảng nhất mà tớ từng gặp trong đời đấy!



Chuyện là tôi có cái thói ra ngoài mua đồ hay ăn uống

thường xuyên quên mang theo tiền, đến khi thanh toán mới chợt nhớ ra và điện

thoại tứ tung cần cứu mọi người. Bị tôi hành hạ nhiều lần nhất chính là Tiêu

Tiêu. Nó thường nói: “Tô Nhã, tớ thật bái phục dũng khí của cậu, lần nào cũng

dám gọi tớ đến giải quyết rắc rối cho, lại còn trơ tráo mặt dày mày dạn không

biết xấu hổ nữa! Cậu thử là tớ một lần mà nghĩ xem tớ chán và nản với cậu nhiều

đến thế nào!”



Còn tôi, vẫn vô liêm sỉ nhe răng ra cười.



Lát nữa Tiêu Tiêu thể nào cũng lại tức tối gầm lên cho

xem, và tôi sẽ lại thi triển tuyệt chiêu vô liêm sỉ nhăn nhở cười tiếp.



Tô Nhã khủng hoảng hôm nay đi uống rượu mua say lại

quên mang ví! Có ít tiền trên người đã trả hết cho ông tài xế taxi đưa tôi đến

đây mất rồi!



Không biết do dạo này ăn uống, nghỉ ngơi không được

tốt hay tại men rượu sầu dễ xông lên não hơn mà khi rút điện thoại từ trong túi

ra tôi cứ thấy mơ mơ màng màng, mắt muốn díp lại, cảm giác toàn thân vô cùng

chông chênh, choáng váng.



Tôi bò rạp trên quầy bar hệt như một con cún bị mèo

hoang cướp mất bạn tình, thảm thương mở to đôi mắt, mong sao ánh mắt có thể

xuyên qua những mơ hồ và run rẩy, tìm thấy tên Tiêu Tiêu trong danh bạ điện

thoại.



Mò mẫn mãi mới thấy được tên Tiêu Tiêu, đến đây mắt tôi

đã sụp luôn hết chống đỡ nổi. Cơn say đến nhanh quá. Rượu vào cộng với tình

trạng thiếu ngủ gần đây, tôi thấy như mình chỉ cần thả lỏng một chút là có thể

ngủ say như chết.



Điện thoại kêu tút tút mấy tiếng ngắn ngủi thì có

người bắt máy. Chắc gần đây thiếu ngủ nên bị ù tai, lại thêm men rượu làm cho

trì độn, khiến tôi nhất thời không nghe rõ Tiêu Tiêu đang nói gì với mình ở đầu

bên kia.



Không cần biết nói gì, việc của tôi gấp hơn. Đầu lưỡi

hơi tê cứng, chỉ vỏn vẹn nói được là mình uống rượu không mang tiền cần Tiêu

nương nương tốt bụng đến giải cứu.



Bên kia hình như cúp máy ngay. Điện thoại vẫn cầm

trong tay còn chưa kịp gập lại tôi đã chìm vào cơn mê rồi.



Tôi dần thoát khỏi cơn mê man, lấy lại được chút nhận

thức, hình như có người đang lay mình. Đầu vẫn choáng váng, tai vẫn ù ù, tôi có

cảm giác bộ ngực cứng rắn của Tiêu Tiêu kề trên lưng mình bỗng nhiên biến đâu

mất hai cục thịt tròn tròn. Cánh tay nó đang để trên hông tôi sao mà cũng mạnh

mẽ chưa từng thấy!


Ninh Hiên nhẹ nhàng đặt tay lên má, nâng mặt tôi lên,

nhìn tôi, không nhịn được cười nói: “Nhìn chị xem, hai mươi lẻ một tuổi rồi

nhưng tâm lý đã trưởng thành đâu. Tôi tuy mới mười tám nhưng bác sĩ tâm lý kiểm

tra đều bảo độ tuổi tâm lý của tôi phải ngoài hai mươi lăm đấy. Chị vẫn là một

đứa nhóc ngồi khóc như con mèo con, xấu chết được!”



Nghe hắn nói mình xấu chết được, cơn giận lại sôi sùng

sục, tôi tiếp tục nói năng hồ đồ một lần nữa, đẩy hắn ra và hét to: “Ừ! Tôi

xấu! Bạn gái cậu thì xinh, cậu đi tìm cô ta đi! Đi đi, đi mau đi! Đi tìm bạn

gái cậu đi, tôi cũng đi tìm bạn trai tôi!”



Tôi làm ra vẻ muốn bỏ đi. Lần này tính khí Ninh Hiên

lại tốt thế, không buồn trả miếng cũng không thèm bỏ đi, kéo giật tôi lại quát

lớn: “Điền Uyển Nhi không phải là bạn gái tôi! Tôi không có bạn gái!”



Tôi hận! tôi hận nhất là loại đàn ông những lúc thế

này vẫn chối đây đẩy chuyện đã có bạn gái!



Tôi nổi xung: “Cô ta không phải là bạn gái cậu mà ngày

nào cậu và cô ta cũng như hình với bóng, cậu cho tôi là đứa ngốc à! Cậu đi đi,

đi đi, mau tìm bạn gái của cậu đi!”



Ninh Hiên bị tôi xua đuổi cũng bực mình, gầm lên: “Nếu

chị sớm thẳng thắn, nếu chị không cự nự như thế thì tôi cần gì phải dùng đến

chiêu khích tướng này! Chị tưởng tôi muốn ngày nào cũng phải giả vờ đi đi lại

lại bên người tôi không thích như vậy lắm à!”



Tôi sững sờ một lát. Ninh Hiên thấy tôi ngẩn người lại

đưa tay nâng mặt tôi lên, nói: “Tô Nhã, thật đấy, cô ấy không phải bạn gái tôi

đâu, tôi chỉ thích chị thôi!”



Độ mê hoặc trong câu nói của hắn càng lúc càng nồng

sâu, không cẩn thận chút thôi là dễ ý loạn tình mê lắm. Tôi cố gắng vùng vẫy

giữ lại chút lý trí, lên tiếng chỉ trích hắn: “Nhưng cậu lợi dụng như thế sẽ

khiến cô bé đau lòng lắm đấy!”



Ninh Hiên cười ha hả nói: “Tô Nhã, chị thật lương

thiện quá, lúc ghen tuông còn không quên lo nghĩ cho người ta. Tôi đã nói rõ

với Uyển Nhi rồi, cô ấy cũng biết hết sự tình mới tự nguyện đóng kịch cùng tôi

đấy chứ!”



Tôi bất giác thở dài: “Xem ra cô bé thực sự rất thích

cậu, nên mới đồng ý hi sinh tình cảm của mình để diễn với cậu màn kịch này!”



Ninh Hiên nhìn tôi, ánh mắt vừa cố chấp vừa trầm ngâm:

“Thế còn tôi thì sao? Chị quan tâm đến người khác như vậy, tại sao lại không

thể nghĩ cho tôi? Nhìn thấy chị và bạn trai cũ hôn nhau nồng cháy trong xe như

vậy, nhưng tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ, còn phải tìm người cặp kè cùng mình

diễn kịch trước mặt chị, sao chị không hiểu tôi thích chị đến nhường nào?”