Vẫn Mơ Về Em

Chương 17 : Đầu hàng hắn

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Tôi bị chấn động mạnh. Đúng thế, tên nhóc đẹp trai

trước mắt, thì ra… thích tôi nhiều đến thế!



Như bị hạnh phúc đập bộp cho một nhát, đầu óc tôi bắt

đầu lâng lâng cảm giác thật ngọt ngào êm ái.



Bất chợt một tia chớp loé lên trong đầu, tôi chột dạ

chộp được một câu nói của hắn vặn hỏi: “Cậu nói “bạn trai cũ” của tôi?” Làm sao

hắn biết được tôi và Trác Hạo đã chia tay? Chẳng lẽ hắn thuê thám tử theo dõi

tôi?



Ninh Hiên nhìn tôi mỉm cười tủm tỉm: “Ừ, đúng! Bây giờ

chị làm gì còn bạn trai nào nữa?”



Tôi buột miệng chối phăng: “Nói linh tinh! Tôi có!”



Nụ cười trên mặt Ninh Hiên tắt ngóm, hắn nói: “Giờ vẫn

bịa chuyện! Chính chị chủ động đòi chia tay còn gì nữa!”



Tôi lại bất giác ngẩn người. Con người này, hắn là

thần tiên chắc, đến người chủ động đòi chia tay là ai cũng tường tận là sao!



Tôi trở nên ngờ vực: “Ừ… chia tay rồi. Nhưng sao cậu biết?

Nói!... Nói mau!” Thế rồi như một bà già nổi cơn tam bành, tôi túm ngực áo hắn

đẩy đi đẩy lại.



Lại một lần nữa Ninh Hiên vòng tay ôm chặt eo tôi,

cười tinh quái áp sát mặt tôi nói: “Chị quên rồi à? Chính là điều ước hôm sinh

nhật tôi đấy, rất linh nghiệm!” Nói xong, môi hắn đâm sầm về phía trước, điểm

dừng không chệch đi đầu ngoài môi tôi.



Không giống hai lần “cưỡng hôn” bất ngờ trước, lần này

hắn hôn tôi thật chậm, nhẹ nhàng, thận trọng, tỉ mẩn và từ tốn. Tôi nhắm mắt

đáp lại.



Hình như việc tôi chấp thuận nụ hôn lần này vẫn quá

bất ngờ với hắn, đầu lưỡi hắn bất chợt khựng lại. Sau đó, nỗi vui mừng quá đỗi

như càng thêm nhuệ khí khiến hắn đột ngột chuyển tông từ nụ hôn nhẹ ngàng, ấm

áp sang kiểu nóng bỏng, mãnh liệt.



Tim tôi đập thình thịch, lồng ngực như sắp nổ tung!

Thật không ngờ, được một thằng nhóc choai choai mới vẻn vẹn mười tám tuổi hôn,

đôi chân tôi lại có thể mềm nhũn, gót chân tê dại thế này!



Hôn nhau được một lúc đủ lâu hắn mới chịu thôi, rồi

nhìn đắm đuối vào mắt tôi, thầm thì bằng chất giọng sâu lắng và khêu gợi, kết

quả sau một nụ hôn nồng cháy: “Tô Nhã, anh yêu em”



Năm từ “Tô Nhã, anh yêu em” khe khẽ thốt ra từ miệng

hắn như một câu thần chú đầy ma lực nhập ngay vào trái tim tôi, làm cho toàn bộ

máu trong cơ thể tôi như bị quấy động sôi lên sùng sục. Thế rồi, bất chấp mọi


Ninh Hiên gật đầu: “Tôi đứng đây nhìn em được một lúc

rồi, cũng không biết là cô con dâu ngốc nhà ai mà cứ cúi đầu cười mãi không

thôi, ai bảo em không ngẩng lên nhìn xung quanh xem”. Hắn dừng lại một lát, cúi

xuống ghé miệng tới sát bên tai tôi rồi phả ra làn hơi nóng thầm thì: “Có phải

đang thầm nhớ tôi không?”



Mặt nóng ran, tôi vội vàng đẩy hắn ra: “Nói linh tinh,

tôi nhớ cậu làm gì!” Hắn nhướn mày, kiên định với suy nghĩ của mình: “Em không

nhận tôi cũng biết chắc chắn em đang nhớ tôi, lúc trông thấy tôi em chẳng vui

đến nỗi suýt nhảy cẫng lên còn gì!” Tôi chối ngay lập tức: “Làm gì có! Không

phải thế!” Hắn tủm tỉm cười, đột nhiên lại ghé sát vào tai tôi thầm thì, phả

một luồng hơi nóng bùng: “Tô Nhã, anh nhớ em lắm!”



Tiếng thủ thỉ của hắn làm tôi tê điếng đến nửa người,

không biết từ lúc nào tôi đã nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của hắn. Hắn tiện tay

khoác vai tôi, giễu: “Ngốc ạ, đừng có làm nũng nữa, xe đến rồi kìa!” Vừa đúng

lúc xe buýt đỗ lại và mở cửa ngay trước mắt chúng tôi, Ninh Hiên vẫn khoác vai

tôi, bước lên xe. Miệng thì nào là không để tôi làm nũng nữa nhưng hành động

thì đúng là đang chiều chuộng tôi quá lắm.



Trong lòng rôi lại bắt đâu sôi ùng ục một niềm sung

sướng miên man. Sau đó tôi không khỏi hổ thẹn nghĩ, đúng là hơn hắn ba tuổi

cũng như không. Thực sự không ngờ có ngày bà cô già LoLi này lại ỏn ẻn làm nũng

với một tên nhóc đẹp mã…



Cuộc đời Tô Nhã quả thật quá khủng hoảng!



Tự xét thấy mối tình cô trò này dù gì cũng không đàng

hoàng cho lắm, nên để tránh tai mắt của mọi người, tôi và Ninh Hiên quyết định

xuống xe trước một bến. Cách bến xe buýt không xa có một công viên. Nhìn đồng

hồ thấy còn những một tiếng nữa mới đến giờ vào lớp, Ninh Hiên chẳng nói chẳng

rằng kéo tôi vào khu rừng nho nhỏ bên trong công viên. Miệng tôi cứ vờ kêu oai

oái không muốn nhưng đôi chân vô sỉ vẫn vội vã lẽo đẽo theo sát từng bước chân

Ninh Hiên.



Để che đậy nỗi niềm tự sướng đầy ứ trong lòng và cả bộ

mặt dâm đãng của mình, tôi giả vờ đoan chính hỏi hắn: “Ninh Hiên, giữa ban ngày

ban mặt, mới sáng sớm ngày ra cậu kéo tôi vào trong rừng cây này làm gì? Cậu

định làm gì? Cậu đang rất vô lễ đấy!”



Thật là, vừa nói xong cũng tự thấy mình lại đang giở

cái giọng ỏn ẻn, nũng nịu sởn gai ốc ra rồi. Ninh Hiên thấy vậy phì cười rồi

kéo tôi đến tựa vào một thân cây lớn. Hắn đứng đối diện, nụ cười trên miệng vẫn

còn chưa tắt, đôi môi mềm mại như miếng giác mút ẩm ướt, từ từ kề gần nhẹ nhàng

hôn lên môi tôi. Tôi nhắm mắt, toàn tâm toàn ý đáp lại hắn.



Chúng tôi như đôi trai gái đói khát chìm vào biển

tình, cứ vậy quên mình hôn suốt cả buổi!