Vẫn Mơ Về Em
Chương 18 : Trốn làm và bùng học
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Khi môi hai đứa lưu luyến rời nhau, tôi và Ninh Hiên
đều vẫn chưa thoả mãn. Tôi hỏi: “Sao cậu đói khát vậy hả?” Ninh Hiên nhướn mày:
“Không biết ai đói khát hơn ai? Anh mới khơi mào chút thôi mà có cô nào cứ cắn
mãi không chịu nhả ra thế!” Nghe hắn nói mà tôi phát thẹn, mặt đỏ bừng, vô liêm
sỉ ỏn ẻn mắng yêu hắn: “Ai cắn cậu không nhả ra được, rõ ràng là cậu…” Nửa sau
tôi quả thực không có mặt mũi nào nói ra.
Rõ ràng là cái lưỡi giảo hoạt của hắn hư đốn, chui vào
miệng tôi khua khoắng loạn xạ cả lên, làm người ta bối rối hoang mang nên mới
cắn hắn có một chút thôi.
Ninh Hiên cười xấu xa nói: “Rõ ràng tôi làm sao?” Tôi
đẩy hắn ra vội vàng đi thẳng về phía trước: “Không biết! Đi thôi! Sắp muộn học
rồi!”
Phía sau, Ninh Hiên phá lên tràng cười vô cùng sảng
khoái. Tiếng cười đầy ẩn ý ấy của hắn làm tôi ngượng đến nóng bừng cả tai.
Khi vào trường tôi và Ninh Hiên phải tách nhau ra,
người đi trước, kẻ vào sau. Vừa bước vào phòng giáo vụ đã có mấy cô giáo hỏi
chuyện: “Ui chao, sao hôm nay mặt mày cô Tô tươi tỉnh như hoa vậy, có chuyện gì
vui à?” Tôi cười đáp lại: “Đâu có. Sáng nay mẹ em nấu cho món khoái khẩu ăn
sáng, thành ra cũng phấn khởi trong lòng ạ!”
Tôi nhanh trí bịa đặt ra một câu chuyện để đánh trống
lảng. Mấy cô nghe giọng điệu của tôi cũng thành khẩn, biểu cảm lại rất thật nên
lấp tức tin sái cổ không buồn hỏi thêm thì nữa.
Khi đứng lớp, tôi vẫn không dám dảo mắt qua chỗ Ninh
Hiên. Mỗi khi ánh mắt lướt đến chỗ hắn, tôi lại chột dạ, hơi nóng bừng bừng
xông thẳng lên đỉnh đầu, giống hệt như cái nồi hơi đang bốc khói nghi ngút, mặt
cũng thoắt cái đã nóng ran lên.
Sắp hết giờ, cán sự môn toán của lớp đầy âu lo chạy
lên bục, giọng khẽ hỏi tôi: “Cô Tô ơi, có phải cô bị… cúm lợn không? Em trông
sắc mặt cô không được tốt, lúc thì trắng bệch, có lúc lại đỏ ửng, rõ ràng đây
là triệu chứng sắp lên cơn sốt đấy ạ!”
Mồ hôi tuôn ào ào! Khi vở kịch cuộc đời tôi cuối cùng
cũng xuất hiện chút chuyện vui, khi trái tim khô héo của tôi đang được tưới tắm
ái tình thì cô bé tốt bụng nhưng thị lực kém kiêm thiếu tinh tường này lại trù
ẻo tôi mắc bệnh cúm lợn!
Tôi gượng cười nói: “Không sao, cô không sốt. Tại hôm
qua ăn ít táo đỏ đường quế gì đó cho bổ máu, tại bổ quá nên bây giờ người hơi
nong nóng thôi”
Tôi trợn tròn hai mắt, thuận miệng bịa bừa lý do. Cô
bé cán sự môn toán ngây thơ chân chất thích lo lắng cho người khác nghe tôi nói
ngẩn tò te, lập cập quay về chỗ ngồi. Tiếng chuông hết giờ vang lên, tôi nói:
nhầm cái gì mà kiên quyết đòi hôn tôi bằng được. Sau đó tôi quyết định ngậm
chặt miệng, anh ta cũng quyết không bỏ cuộc, lúc đấy cả hai đều không nhúc
nhích, nên khi cậu nhìn từ ngoài vào có lẽ sẽ tưởng là hai người đang say sưa,
đắm đuối như thế thôi!”
Ninh Hiên cốc lên trán tôi một cái rồi nói: “Đúng thế!
Lúc đó anh chỉ muốn đạp cho cái xe đồng nát đấy một trận tan tành rồi lôi em đi
khỏi đấy ngay lập tức!”
Tôi thốt lên: “Đồ bạo lực! Nếu tôi không muốn đi cùng
cậu thì sao?”
Ninh Hiên nói: “Dâu không nghe lời, chỉ có đánh. Roi
mây làm nên vợ hiền mà”
Tôi ấm ức: “Hứ! Đòn roi cũng cho ra lò đàn ông tử tế
đấy! Sau này ngày nào chúng ra cũng cầm gậy đánh nhau xem ai đánh được ai, xem
rốt cuộc ông chồng tử tế như cậu bê nước rửa chân cho tôi hay tôi bị cậu đàn áp
cho thành bà vợ hiền vô dụng đây?”
Ninh Hiên nhướn mày: “Ai bảo em sẽ là vợ hiền của anh?
Con gái nhà ai mà không biết xấu hổ thể?”
Uất ức vô cùng, không nói thêm câu nào, tôi vùng vẫy
muốn đứng phắt dậy khỏi chân hắn. Nhưng Ninh Hiên đã vội vàng giữ chặt tôi lại,
nói: “Ngồi im, không được động đậy! Đùa tí thôi. Anh đã rơi vào tay em rồi, vợ
hiền của anh không phải em thì còn có thể là ai được nữa!”
Câu này của hắn làm tôi mát lòng mát dạ lên bao nhiêu.
Hỉ hả xong chợt tôi lại nhớ ra một chuyện muốn hỏi: “Tôi nhớ sau khi uống say,
rõ ràng là đã gọi điện cho Tiêu Tiêu, sau đó lại biến thành cậu được?” Ninh
Hiên nhăn mày nói: “Sao em biết được, tối hôm đó tự nhiên em vô duyên vô cớ gọi
cho anh, sau đó chẳng những không thèm nghe anh nói gì mà còn lảm nhàm cái gì
nữa không rõ. May mà quán rượu đó anh đã đến nhiều rồi, em có nói khó nghe thế
nào anh vẫn nhận ra. Không thì nhân lúc em say bí tỉ, có khi lại bị tên nào nổi
cơn dê lôi về nhà hành hạ rồi cũng nên!”
Nghe Ninh Hiên nói tôi cũng thấy sờ sợ. Lỡ bị tên mất
dạy nào thừa cơ cưỡng bức chắc tôi không dám sống tiếp mất!
Vẫn còn sởn gai ốc, tôi nói với Ninh Hiên: “Sau này
nhất định tôi không uống rượu nữa!” Ninh Hiên nhìn tôi cười tít mắt bảo:
“Ngoan! Thế là đúng đấy! Con gái vốn dĩ không được uống nhiều, như thế sau này
sinh em bé mới thông minh”. Mặt tôi lại bắt đầu nóng tưng bừng.
Trời ơi! Hắn càng lúc càng được thể trêu trọc tôi rồi.
Mới thiết lập quan hệ được có bao lâu mà hắn đã nghĩ đến tận cả em bé. Hiệu
suất thật là cao!