Vẫn Mơ Về Em
Chương 20 : Đã biết lòng anh
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Ninh Hiên thôi không cười nữa, đột nhiên trở nên rất
nghiêm túc, vẻ mất tự nhiên ban nãy xuất hiện trở lại trên mặt hắn. Hắn nhìn
tôi nói: “Sau mấy lần gặp em, chẳng hiểu sao lúc nào anh cũng nghĩ đến em, nhất
là khi ngồi một mình, cứ thần người ra nghĩ đến em như mất hồn. Mẹ anh đã qua
đời từ khi anh còn nhỏ, mà em thì nhiều tuổi hơn anh nên ban đầu anh sợ không
biết có phải mình bị phức cảm ‘yêu mẹ’ nên mới nhớ nhung em nhiều thế không.
Anh muốn khẳng định rốt cuộc mình đã yêu em hay chỉ là hoài niệm về mẹ qua hình
ảnh của em nên đã đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Những lời hắn nói khiến lưng tôi cứng đờ, “Không phải
cậu thực sự coi tôi là mẹ đấy chứ!”
Đừng có thế nhé! Tôi không có thiếu con, tôi chỉ cần
chồng thôi!
Nghe tôi hỏi, Ninh Hiên không khỏi vỗ trán gầm lên:
“Tô Nhã, em đúng là ngớ ngẩn!”
Tôi tức khí: “Hứ! Cậu đang yêu đứa ngớ ngẩn đấy! Nói
thế cậu còn chẳng bằng đứa ngớ ngẩn!”
Ninh Hiên lại ôm tôi chặt hơn, cắn tôi một cái để
trừng phạt, sau đó trở giọng dịu dàng rủ rỉ vào tai tôi: “Đến chỗ bác sĩ tâm
lý, trước hết anh phải làm một bài trắc nghiệm, rồi cũng kể hết với bác sĩ về
lối tư duy tùy tiện, cách thức hành xử thiếu suy nghĩ và tình trạng ngớ ngẩn
của em. Sau đó bác sĩ khẳng định như đinh đóng cột với anh: Cô gái cậu vừa kể
vẫn còn rất, rất hồn nhiên, ngây thơ, độ tuổi tâm lý chỉ tầm mười lăm, mười sáu
thôi. Ông ta cam đoan trước linh hồn Mao chủ tịch rằng tuyệt đối không phải anh
đang yêu em như yêu mẹ. Tô Nhã, anh thật lòng rất thích em! Anh... muốn được
che chở cho em, muốn được chăm sóc cho em, muốn được chiều chuộng em!”
Người tôi từ đầu đến chân, bất giác kinh động, đờ đẫn!
Tình cảm quá! Ngoài ra còn sến nữa!
Tôi nói: “Bịa đặt! Cậu mười lăm mười sáu tuổi thì có!”
Dù con số này có thể chứng minh tôi vẫn đang trong
thời trổ hoa khoe sắc nhưng lại quá xa so với tuổi hai mươi mốt, thế khác nào
hạ thấp nhân phẩm tôi!
Ninh Hiên nhíu mày bảo: “Tô Nhã, em có thể lĩnh hội
nhiều hơn một chút được không, xem anh đang muốn nhấn mạnh điều gì? Không thể
cho anh thấy em cảm động đến nhường nào, nói với anh rằng em muốn được anh che
chở, muốn được anh chăm sóc, muốn được anh chiều chuộng sao?”
Quá đỗi kinh ngạc, tôi mở to mắt nhìn Ninh Hiên gọi
lớn: “Quỳnh Dao thúc thúc!”
nơi, tôi vừa thương vừa giận, tâm trạng vô cùng phức tạp, bèn tới ngồi cạnh
hắn, vỗ lưng cho hắn xuôi cơn ho.
“Được rồi, được rồi!” Ninh Hiên giữ cánh tay tôi lại
bảo: “Không phải vỗ nữa, vỗ nữa lại làm anh nội thương thổ huyết ra đấy!”
Bực quá! Rõ ràng hắn không coi lòng tốt của tôi ra gì!
Ninh Hiên thấy tôi nổi giận, vội kéo tay tôi nói
chuyện tiếp: “Tô Nhã, sao em không chịu nói cho anh biết chuyện chia tay?”
Lòng tôi dậy lên nỗi tủi thân xót xa vô hạn, “Tôi là
cô giáo của cậu mà! Tôi sợ...” Ngừng một lát tôi pha thêm vị ai oán đậm đặc:
“Hơn nữa, cậu và Điền Uyển Nhi đã trở thành một đôi rồi, ngày nào cũng công
khai thách thức hai con mắt tôi. Hai người đã như thế chẳng lẽ tôi lại dở hơi
chạy đến trước mặt cậu bảo: Ninh Hiên ơi, tôi đã thuộc giới độc thân rồi này!
Như thế không là đứa bệnh hoạn, không thành đứa vô sỉ à!”
Ninh Hiên nhìn tôi, không cười, nghiêm túc nói: “Tô
Nhã, anh và Uyển Nhi... làm em đau lòng lắm à? Sau này sẽ không thế nữa! Sau
này nhất định anh sẽ không bao giờ dùng đến mấy cách ngu ngốc đó làm tổn thương
em nữa!”
Xong rồi, xong rồi! Tôi xong đời rồi! Tôi hoàn toàn đổ
tên tiểu tử này rồi!
Hắn không còn trách tôi ương ngạnh nữa mà đã chuyển
sang tự trách mình làm tôi đau lòng. Trời ạ, trước tình cảm đáng yêu thế này,
làm sao tôi có thể không cảm động được cơ chứ!
Tôi nhìn Ninh Hiên, không biết ngực mình làm sao mà cứ
thổn thức thế này, tôi rất muốn ôm lấy hắn nói câu gì đó, nhưng cụ thể nên nói
gì thì hoàn toàn chưa xác định được!
Ninh Hiên vỗ nhẹ hai cái vào má tôi hỏi: “Tô Nhã, nhìn
vào mắt em thấy, thấy sao mà... đói khát thế?” Hắn ghé vào tai tôi hỏi nhỏ: “Có
phải em đang muốn anh hôn em phải không?”
Lần này tôi quyết tâm phải vùng dậy tự làm chủ mới
được, không thể lần nào cũng để bị hắn nuốt trôi! Lần này tôi phải nuốt hắn!
Kéo cổ áo Ninh Hiên lại, tôi sấn sổ như một con sói
háu đói, hung hăng ngoác cái miệng rộng, máu me be bét tấn công đôi môi đỏ đầy
cám dỗ của cậu học sinh xinh trai.
Đừng tưởng chị không biết hôn người! Chị hôn rồi có
thể làm em quên mất rằng chị cũng là người đấy!