Vẫn Mơ Về Em

Chương 21 : Hắn là cao thủ

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Ngày tháng cứ thế ngọt ngào trôi qua, mỗi sáng tôi đều

được đánh thức bởi tiếng cười hạnh phúc từ những giấc mơ đẹp.



Ở trường, tôi và Ninh Hiên lúc nào cũng ra vẻ đường

hoàng đạo mạo diễn vai cô trò vô cùng trong sáng. Đến khi tan học, hắn liền kéo

ngay tôi đến chỗ không người - nhiều nhất chính là tới khu rừng nhỏ trong công

viên gần trường - hai đứa quấn quýt tán chuyện và hôn nhau.



Có vẻ hôn thế nào cũng mãi không thấy chán.



Có lần tôi phát hoảng vì kỹ thuật hôn điên cuồng, hôn

tối trời tối đất của hắn, mệt mỏi hỏi: “Nhóc con, mới mười tám tuổi sao hôn

người ta điêu luyện như vậy! Nói thật xem, đã luyện tập với bao nhiêu cô rồi

đấy?”



Chỉ trong một hai ngày, con quái vật Ninh Hiên nhất

định không thể tu thành đắc đạo sớm thế được. Hắn thản nhiên trả lời tôi:

“Trước kia đều là mây khói thoảng qua, anh quên hết rồi. Sau này chỉ có một

mình em thôi!”



Thế đấy, thời gian bên tên yêu nghiệt này chưa được là

bao nhưng tôi lại cực dễ bị hắn đầu độc. Câu trả lời vừa rồi không chỉ làm tôi

cảm động vô vàn với “sau này chỉ có một mình em thôi” mà còn sẵn sàng bỏ qua

không thèm truy cứu quãng thời gian phong lưu chơi hoa thưởng nguyệt trước kia

của hắn.



Sau vài ngày vụng trộm cùng Ninh Hiên, một lần lên

lớp, tôi chợt nhận ra mặt mũi mấy tên quỷ sứ bên dưới đứa nào đứa nấy tím tái

sưng vù. Nhìn những khuôn mặt xanh xanh tím tím đang nghển lên nhìn mình, tôi thấy

chúng hồn nhiên đáng yêu biết bao!



Miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tôi vờ quan tâm hỏi

thăm Thôi Dương, một trong số các nạn nhân: “Mặt mũi làm sao thế này? Ngã ở đâu

à?”



Thôi Dương mặt xanh nanh vàng nhăn nhó đáp: “Cô Tô, có

thật là cô không biết gì không? Chúng em bị thương khắp mặt lại còn phân phối

đều cho nhau thế này mà bảo là ngã được! Bị đấm đấy ạ!”



Bụng tôi thầm ồ lên khoái trá nhưng bộ mặt thất đức

thì vẫn giả nhân giả nghĩa tiếp tục hỏi han: “Bị đấm? Tại sao?”



Thôi Dương mếu máo: “Cô Tô ơi, em xin gọi cô là bà

được chưa! Từ bây giờ em xin thề không bao giờ dám lếu láo với cô một câu nào

nữa! Nếu bị đại ca nện cho một trận vì tội ăn nói bất kính với bề trên thêm lần

nữa chắc em phải vào viện an dưỡng mất! Gia đình em xưa nay chín đời độc đinh,

xin cô tha cho em, xin đừng nói gì với em nữa được không ạ?”



Hả hê quá! Tôi lén nhìn Ninh Hiên, hắn vẫn điềm nhiên

ngồi đọc sách.



Hình như cũng cảm nhận được ánh mắt tôi đang hướng về

phía mình, hắn ngẩng đầu nhìn lại tôi, hai con mắt nóng rực lửa, làm tôi phải

ngoảnh mặt đi ngay lập tức.



Hôm trước tôi chỉ lỡ miệng hỏi: “Đám tiểu đệ trong lớp

có biết chuyện cậu và Điền Uyển Nhi đóng kịch không?” Hắn lắc đầu nói không

biết, hỏi tôi có việc gì. Tôi nói: “Bọn xấu xa muốn khiêu khích tôi, còn cố ý

gọi Điền Uyển Nhi là chị dâu trước mặt tôi nữa chứ! Muốn đấm cho chúng một trận

quá!”



Lúc đó tôi chỉ nói vu vơ thế thôi, Ninh Hiên nghe xong

cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt, vẻ như chẳng hề để tâm.



Ai ngờ bỗng nhiên hắn lại mang cho tôi một ngạc nhiên

lớn thế này, vui chết mất!



Đừng trách chị biến thái chỉ thích bạo lực. Có người

con trai tình nguyện đứng đằng sau âm thầm ra tay trừng trị những kẻ bắt nạt

mình thì đố ai không hả hê vui sướng cho được?



Hết giờ, tôi hỏi Ninh Hiên: “Đám nhóc ấy đứa nào đứa

nấy đều cứng đầu cứng cổ quái dị nhất nhì thiên hạ, sao lại có thể răm rắp nghe

lời cậu được nhỉ? Còn tôn cậu là đại ca nữa?”



Ninh Hiên vênh váo nói: “Biết làm sao được. Chỉ số

thông minh của anh cao ngút trời, sinh ra đã có tố chất làm lãnh tụ rồi!”



Tôi nguýt: “Không biết xấu hổ! Khoe khoang khoác lác!”

Rồi lại thấy lo lo hỏi: “Chúng nó đứa nào cũng bầm dập như thế, cậu có sao

không đấy, có bị thương chỗ nào không?” Vừa nói tôi vừa kéo cánh tay hắn lên

xem sao, chỉ sợ sẽ tìm ra một vết xanh xanh hay tim tím nào trên đó.



Ninh Hiên trấn an tôi: “Võ công của anh cao cường lắm,

bọn chúng không đáng làm đối thủ đâu, yên tâm đi.”



Tôi ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi: “Võ công cao cường? Cậu là

con nhà võ giống người ta hay nói hả?”


cất lên, cậu ta lập tức hết u mê luôn!



Thôi Dương ôm đầu gào lên thảm thiết: “Dừng lại, dừng

lại đi! Bà cô ơi đừng hát nữa! Đại ca ơi, cầu xin anh đấy, hay anh cứ đánh em

đi!”



Có đứa muốn trốn ra ngoài liền bị tôi tóm lại, nhân

lúc nhạc dạo tôi hỏi: “Ra ngoài làm gì? Tôi chưa hát xong không được đi đâu

hết! Ai bỏ ra ngoài đến cuối kỳ trượt đừng trách tôi!”



Tên tiểu quỷ bị tôi tóm lại gần như quỳ sụp xuống,

nước mắt giàn giụa phân trần: “Cô Tô ơi, em ra ngoài không nhằm mục đích nào

khác ngoài muốn chứng minh với thiên hạ là không phải em đang đánh đập người

đang hát trong này đâu!”



...



Ý gì đây? Định ví tiếng hát của tôi ngang với tiếng

gào thét ầm ĩ của kẻ bị đánh?



Ô hay, cách diễn đạt này rất mới mẻ, lại thêm một kiểu

ví von mới mẻ về giọng hát của tôi! Sau này có thể áp dụng để hạ nhục Tiêu

Tiêu, hay lắm, hay lắm!



Tôi kiên quyết hát hết trọn bài cho có đầu có đũa. Lũ

tiểu tử ngồi đưới đều dính nội thương ngã rạp cả xuống. Tôi quay trở về ngồi

bên cạnh Ninh Hiên, hắn đang sảng khoái cười tít mắt.



Đột nhiên có một kẻ kiên cường vùng đứng lên, nói chắc

như đinh đóng cột: “Nhất định đây không phải lần đầu tiên bọn mình bị nghe

tiếng hát này! Chắc chắn trước đây đã nghe rồi! Chắc chắn thế!”



Tôi không thể không khen nó một câu: “Rất có tai âm

nhạc đấy!”



Thôi Dương phụ họa theo: “A, hình như đúng thế! Hình

như lần trước bọn mình đến Golden Melody cũng đã nghe thấy tiếng gào thét từ

phòng bên cạnh vọng sang! Mẹ ơi, chẳng lẽ chúng ta lại có duyên nợ với cô Tô

thế, lần đó chỉ cách nhau có một bức tường thôi! Thật kỳ diệu! Không ngờ chúng

ta vẫn còn cơ hội được nghe lại tiếng hát hôm đó trong những năm tháng còn lại

của đời mình thế này. Cô Tô ơi, em muốn nói, giờ em có chết cũng không hối tiếc

gì nữa! Em biến thành ma cũng sẽ không thể quên được cô! Nửa đêm nhất định em

sẽ đến ngồi trên đầu giường tán chuyện với cô!”



Cái gì mà tiếng gào thét! Rõ ràng bà đây hát rất nhập

tâm mà! Cái gì mà làm ma cũng không tha cho tôi! Xem ra tên tiểu tử này lại

muốn ăn đòn rồi!



Một tên ngồi cạnh tiếp lời: “Đúng, đúng! Tớ cũng nhớ

ra rồi! Lần đấy còn có cả Điền Uyển Nhi đi cùng!”



Tên nhóc vừa dứt lời đã lập tức bị bầy đàn bổ đến vùi

dập.



Tôi nhìn chúng mà khoái trá vô cùng. Bọn chúng không

biết chuyện Ninh Hiên và Điền Uyển Nhi chỉ là đóng kịch, còn tưởng nhỡ lời nhất

định sẽ khiến tôi phật lòng nữa.



Tôi đứng lên nói: “Tôi vào phòng vệ sinh một lát!”



Ninh Hiên cũng đi ra cùng tôi.



Tôi nói: “Cậu ra đây với tôi làm gì? Cậu bị ám ảnh quá

mức với nhà vệ sinh nữ thật đấy à!”



Ninh Hiên nhướn mày nói: “Em có tiền án rồi nên anh

phải đi coi chừng, không khéo em lại chui vào phòng vệ sinh nam giở thủ đoạn

lưu manh nữa thì sao!”



Tôi nhào đến cấu hắn một cái: “Cậu mới giở thủ đoạn

lưu manh! Rõ ràng tôi bị cậu lừa mà!”



Ninh Hiên vừa né vừa cười: “Tô Nhã, anh muốn hỏi em

một chuyện. Em nói đi, sao tiếng hát của em kinh khủng vậy!” Nói xong, hắn

không cách nào nhịn được lại há miệng quang quác cười sặc sụa.



Tôi ức chế: “Cậu làm đại diện quảng cáo cho hãng trứng

gà GeGeDa[1] đấy à?

Tiếng cười thật khủng khiếp! Khà khà với chả há há! Không được cười nữa!”



[1]

Trứng gà nhân xanh, rất nổi tiếng ở Trung Quốc.



Ninh Hiên không cười nữa thật, ánh mắt hắn chăm chú

nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo, cũng ngẩn người ra.



Không ngờ lại gặp Trác Hạo ở đây.