Vẫn Mơ Về Em
Chương 23 : Chỉ được thích anh
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Thật không ngờ lại tình cờ gặp Trác Hạo ở đây.
Anh ta đang đi cạnh một người đàn ông trung niên, thái
độ có vẻ khá khách khí. Họ đang đi về phía tôi và Ninh Hiên.
Tôi quay lại hỏi Ninh Hiên: “Làm thế nào? Chạy không kịp
rồi!”
Ninh Hiên chẳng nói chẳng rằng, xoay người đẩy tôi nép
vào giữa hắn và bức tường, lấy thân hình to lớn của mình che chắn cho tôi. Sau
đó hắn cúi đầu xuống khẽ khàng hôn tôi.
Khi Trác Hạo và người kia đi ngang qua, họ chỉ nhìn
lướt qua chúng tôi rồi ngoảnh mặt quay đi ngay. Hình như còn nghe người trung
niên đó loáng thoáng nhận xét: “Thanh niên thời nay đáng sợ thật, chậc chậc...”
Đợi đến lúc họ đi khuất hẳn, Ninh Hiên buông tôi ra,
lấy ngón tay quệt lên môi tôi, đáy mắt như dày đặc sương mù, nói: “Vẫn chưa hôn
đủ!”
Tôi nóng mặt, giữ tay hắn lại: “Thế cũng không được
hôn ở đây nữa! Không thấy người ta vừa cười à!”
Ninh Hiên không thèm để tâm hừ một tiếng: “Đứng đắn
còn đến chỗ này làm gì?”
Tôi thắc mắc: “Hả? Đến đây là không đứng đắn à? Tôi
phải làm sao đây? Tôi vốn là người đàng hoàng đứng đắn lắm mà!”
Ninh Hiên nhoẻn miệng cười: “Chúng ta đương nhiên đứng
đắn rồi. Nhưng trong phòng mấy tay thương nhân đó, ngoài cái micro để hát ra
còn có những gì nữa ai mà biết được!”
Câu này rõ thật thâm sâu khó hiểu. Có vẻ ý hắn muốn
nói là ở đây có một số thứ không phù hợp đẳng cấp. Tôi kéo Ninh Hiên lại nói:
“Cậu vừa mới thấy Trác Hạo đã phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi đấy!”
Ninh Hiên nhướn mày: “Đương nhiên. Hắn là tình địch
của anh mà.”
Tôi bĩu môi nói: “Không còn gì nữa rồi, được chưa?”
rồi hỏi thêm: “Còn cậu? Cậu định xử lý tình địch của tôi thế nào?” Tôi đang
nhắc đến Điền Uyển Nhi.
Ninh Hiên nói: “Tặng một món quà, cảm ơn sự giúp đỡ
của cô ấy.”
Tôi trợn mắt líu lưỡi: “Thế là xong à?”
Ninh Hiên chẳng ừ hử gì nhìn tôi: “Không thì còn thế
nào nữa? Chẳng lẽ lấy thân ra báo đáp? Nếu em đồng ý thì anh cũng sẵn sàng
thôi!”
Hắn quả không phải là kẻ vô lương tâm lòng dạ sắt đá ở
mức bình thường!
Nghĩ đến thái độ Ninh Hiên đối xử với món quà sinh
nhật Điền Uyển Nhi tặng hắn, tôi bùi ngùi: “Cậu đã không có tình cảm với cô gái
nào thì đối xử với người ta tàn nhẫn thật đấy!” Nói xong tôi lại không nén nổi
chút hoang mang: “Cũng may, tôi thích cậu cậu cũng thích tôi. Chứ nếu mà như
Điền Uyển Nhi, tôi thích cậu, cậu lại chẳng thích tôi, chỉ nghĩ đến lúc cậu
không buồn nhìn tôi lấy một cái thôi cũng đau lòng muốn chết rồi!”
Ninh Hiên nắm tay tôi: “Không đâu! Anh sẽ không bao
giờ đối xử với em như vậy.” Sau đó hắn nâng niu khuôn mặt tôi nói tiếp: “Anh đã
không thích Điền Uyển Nhi, thì thà cứ lầm lì lạnh nhạt ngay từ đầu, còn hơn
quan tâm nhiều quá khiến cô ấy tưởng mình còn hy vọng.”
Tôi không thể đồng tình với cách nghĩ của hắn được:
“Ninh lão gia, cậu đã lợi dụng tình cảm cô ấy dành cho mình để theo đuổi một cô
gái khác đấy! Như thế cũng được coi là muốn tốt cho cô ấy à?” Phải gọi là quá
tàn nhẫn mới đúng!
Ninh Hiên thản nhiên bĩu môi: “Có phải anh nhờ cô ấy
đâu, là cô ấy chủ động tìm đến bảo muốn giúp anh đấy chứ. Không cần cô ấy anh
cũng tìm được đầy người khác sẵn sàng hợp tác. Vì thế không thể coi anh lợi
dụng tình cảm của ai được.”
Dù có vậy nhưng sao tôi vẫn thấy nhẫn tâm quá?... Cơ
mà trong bụng tôi cũng ngấm ngầm hỉ hả. Đối với các cô gái khác, đặc biệt là
các cô tuyệt sắc giai nhân, hắn càng tàn nhẫn bao nhiêu chẳng phải càng chứng
tỏ hắn si mê tôi bấy nhiêu sao?
Không nén nổi cảm giác lâng lâng, tôi kéo tay hắn nũng
nịu hỏi: “Ninh Hiên, cậu nói xem, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi?”
Hắn thản nhiên nói: “Vì em ngốc!”
Mặt mày tôi lại cứng đơ, tím tái biến sắc, tôi bực
mình vặc lại: “Cậu ngốc thì có!”
Ninh Hiên cúi đầu kề sát tai tôi khẽ nói: “Ngốc ơi,
đáng yêu quá đi mất!”
!!!
Tôi nói: “... Thực ra không chỉ là chị em yêu nhau...
thế này cơ... hai bọn tớ còn là cô trò yêu nhau... hắn là học sinh trong lớp tớ
dạy...”
Tiêu Tiêu bị tin sét đánh của tôi giáng cho choáng
váng mãi không nói được câu nào. Đến khi mồm miệng hoạt động lại, nó cực kỳ
nghiêm túc nói với tôi: “Tô Nhã, chuyện này quá hoang đường! Nếu bố mẹ cậu và
bạn bè, đồng nghiệp của họ mà biết thì cậu sẽ tạo cho hai bác một áp lực dư
luận rất lớn đấy!”
Tôi khẽ nói: “Nhưng, tớ thực sự rất thích hắn!”
Tiêu Tiêu nói: “Thích không phải là cơm! Nếu chỉ thích
mà không ăn uống gì thì vẫn chết như thường! Tớ hỏi cậu, bây giờ cậu và hắn có
thể tách nhau ra được không?”
Tôi nói: “Không được! Hai chúng tớ đã không thể tách
rời được nữa!”
Tôi và Ninh Hiên, cả hai đều đã sa lưới rồi, không ai
xa nổi ai, cũng không ai thoát ra được nữa!
Sáng hôm sau, nhân lúc nghỉ giữa giờ, tôi nhắn tin cho
Ninh Hiên hỏi hắn buổi tối có thời gian không. Hắn hỏi tôi làm gì, tôi đánh
liều nhắn lại bảo: “Đồng chí cùng chiến tuyến Tiêu Tiêu của tôi yêu cầu được
chiêm ngưỡng cậu!”
Ninh Hiên gọi lại cho tôi ngay, tôi phải chạy ra ngoài
hành lang nghe máy. Hắn nói: “Chiều nay anh bùng một tiết học, em trốn một giờ
dạy.”
Tôi hơi ngượng ngùng trách hắn: “Làm gì? Lại định ra
công viên à? Một ngày tạm dừng cũng không được à!” Ninh Hiên cười chế nhạo tôi:
“Nghĩ cái gì đấy! Anh muốn em đi mua ít đồ với anh. Đồng chí của em tới chiêm
ngưỡng anh, anh phải ra dáng người lớn chứ. Chẳng lẽ để người ta nhìn anh ăn
mặc như một thằng học sinh sau đó lại quay ra phản đối chúng ta à? Thế nào, hay
là bùng hai tiết, một tiết đến công viên hôn nhau, một tiết đi mua sắm?”
...
Giời ạ, lại bị hắn xỏ rồi! Thiên hạ bao nhiêu trai trẻ
sao mỗi tôi gặp phải con người này, chành chọc với hắn toàn thua thôi.
Tôi lên giọng nói: “Hơ, ai thích hôn cậu chứ! Tưởng
bở...” Không đợi tôi nói nốt hắn đã ngắt lời: “Nhã Nhã, anh nhớ em!”
Vừa nghe câu này của hắn, người tôi lập tức rũ ra, khí
thế hùng hổ lập tức bốc hơi hết sạch, con cừu non lại thì thào: “Đã thế, hay là
chúng mình trốn hai tiết nhé...”
Tô Nhã là kẻ hèn kém nhất thiên hạ! Tôi coi thường bản
thân!
Cả buổi tối tôi chỉ nhớ được cách viết của hai chữ
“hôn mê”. Tất cả những thứ khác đều như mây gió thoảng qua, như bụi đất dưới
chân, hoàn toàn chẳng đọng lại gì trong tôi.
Từ khu rừng nhỏ trong công viên đi ra, sau khi đã bị
Ninh Hiên hôn đến đầu óc mơ màng, chân cẳng lâng lâng, phần lớn thời gian tôi
chỉ cười ngơ ngẩn nhớ lại những dư vị ngọt ngào vừa qua, phần thời gian ít ỏi
còn lại được dành để đối đáp với Ninh Hiên. Hắn bảo tôi: “Đồ ngốc!” Tôi đáp
trả: “Cậu mới ngốc!” Cả quãng đường, chúng tôi cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho
đến tận cửa hàng thời trang.
Vốn dĩ tôi còn giữ lại được một chút lý trí minh mẫn,
nhưng khi Ninh Hiên bước ra từ phòng thử đồ thì tôi lập tức rơi vào trạng thái
hôn mê toàn tập! Như bị trăm ngàn con ma siêu háo sắc nhập hồn, tôi giàn giụa
nước dãi trước tên mỹ nam trước mắt!
Mẹ ơi! Tên tiểu tử này trời sinh đã là cái mắc áo à?
Bộ Âu phục có vẻ cổ lỗ đó khoác lên người hắn lại tôn hắn lên thành một bậc
quốc sắc thiên hương!
Cô nàng nhân viên mê dại nhìn Ninh Hiên nịnh nọt: “Anh
mặc bộ này của chúng tôi lên, phải nói là không còn gì để nói! Quá đẹp trai!”
Tôi bực rồi đấy! Sao cô nàng này lại có thể háo sắc
hơn cả tôi nữa! Cô ta bị vạn con ma háo sắc nhập hồn chắc?
Ninh Hiên điềm nhiên đưa mắt nhìn cô ta, nói: “Muốn
nghe bạn gái tôi nhận xét thế nào không?” Hắn đưa mắt ra hiệu. Tôi đến bên cạnh
hắn, dường như bị sắc đẹp của hắn làm cho mờ mắt: “Tiên sinh, bộ đồ này của các
cô ấy mặc lên người anh, phải nói là không còn gì để nói! Quá đẹp!”
Ninh Hiên toét miệng cười. Nhìn sang, thấy cô nhân
viên đang lúng túng, mặt mũi tối sầm, tôi liền vờ tử tế nói: “Không sao! Cô là
nhân viên bán hàng, tất nhiên cô ca ngợi bộ đồ của các cô là chuyện không có gì
đáng chê trách cả; tôi là bạn gái cậu ấy cho nên trong mắt tôi cậu ấy có mặc đồ
tốt đến mấy cũng giống như không mặc gì, tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy thôi!”
Tôi nói xong, nghe Ninh Hiên ho mấy tiếng khùng khục
đằng sau. Còn cô nhân viên dường như đã bị chôn vùi trong nỗi u ám, sa sầm mặt
mày...