Vẫn Mơ Về Em
Chương 24 : Nhận định của Tiêu Tiêu
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Vừa bước ra khỏi hiệu thời trang, Ninh Hiên liền vòng
tay ôm eo tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Hóa ra em đang khát khao nhục thể
thật!”
...
Lần này thì đến lượt tôi sa sầm mặt mày!
Hắn nhướn chân mày, nháy mắt châm chọc tôi, siết chặt
hơn cánh tay đang ôm eo tôi, rồi ghé sát miệng đến bên tai tôi, phả ra luồng
hơi nóng: “Có phải đang rất muốn nuốt chửng anh không?”
Trong đầu tôi lại vang lên tiếng nổ đùng đoàng, bao
nhiêu máu trong người và nhiệt độ cơ thể dồn hết lên hai má! Vừa làm bộ đẩy hắn
ra tôi vừa già mồm trách móc: “Đồ đáng ghét! Nói linh tinh!”
Hắn tủm tỉm cười cấu vào eo tôi một cái làm tôi giật
nẩy người.
Ninh Hiên nhướn mày nhăn nhỏ cười: “Đồ ngốc!”
Tôi không cam lòng, giật tay hắn cãi lại: “Cậu mới là
đồ ngốc!”
Hắn cười, điệu cười cưng nựng... yêu chiều...
Cưng nựng... yêu chiều...
Tôi lại bị sét đánh trúng rồi!
Trời xanh ơi! Tôi đây đường đường là một nhà giáo nhân
dân hai mươi mốt tuổi đầu lại để một tên học sinh mười tám tuổi yêu chiều cưng
nựng trên phố, trước mặt bàn dân thiên hạ! Đúng là quá... bẽ mặt!
Tôi còn đang ngậm ngùi ai oán than thân trách phận thì
một nỗi ai oán mới đã lừ lừ xuất hiện trước mặt.
Màn nhõng nhẽo vô sỉ của tôi, từ đầu đến cuối không
sót đoạn nào đều đã đập hết vào mắt bà già Tiêu Tiêu rồi! Đây mới gọi là bẽ mặt
chính hiệu!
Tiêu Tiêu mang bộ mặt khinh bỉ thậm tệ bước lại bên
tôi, nhăn nhó càu nhàu: “Trông duyên chưa kìa! Mất mặt quá đấy!” Rồi nó quay
sang nhìn Ninh Hiên, sau một hồi chết lặng, thần sắc thay đổi hẳn, nó toét
miệng cười rạng rỡ hơn cả hoa đào nở rộ hỏi Ninh Hiên: “Cậu có còn anh chị em
nào nữa không, hay là con một?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhà thiết kế đồ trang sức?
Một chí hướng thật khác người đấy! Sao cậu lại thích thú với lĩnh vực này?”
Ninh Hiên nói: “Khi còn trẻ, mẹ anh đã là một nhà
thiết kế đồ trang sức tài năng, nếu bà theo đuổi đến cùng chí hướng của mình, ở
lại nước ngoài để học tập, nghiên cứu chuyên sâu, nhất định sẽ trở thành bậc
thầy hàng đầu thế giới. Nhưng sau đó, mẹ gặp bố anh, rồi yêu ông. Vì tình yêu,
bà đã không hề tiếc nuối vứt bỏ toàn bộ tiền đồ và sự nghiệp trước mắt, theo
ông về nước kết hôn, sinh con, cuối cùng mắc bệnh rồi qua đời.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Hiên kể với tôi về mẹ hắn.
Nghe giọng bùi ngùi đầy thương cảm của hắn, tôi cũng thấy buồn buồn. Tôi nhớ
lại lần gặp hắn trong bữa tiệc nọ, hắn vừa nhìn đã nhận ra sợi dây chuyền tôi
đeo là đồ giả, quả nhiên, đúng là nhờ có năng khiếu thẩm định đồ trang sức hắn
được kế thừa từ mẹ.
Tôi hỏi: “Có phải vì cậu cũng đã nghiên cứu về mấy thứ
như kim cương với trang sức gì gì đó rồi nên trong buổi tiệc lần trước vừa nhìn
cậu đã nhận ngay ra sợi dây tôi đeo là đồ giả không?”
Hắn cười híp mắt nhìn tôi nói: “Có lúc em cũng không
ngu đến hết thuốc chữa!”
Tôi không cam chịu giơ tay đấm yêu mấy cái vào ngực
hắn mắng: “Cậu mới ngu! Dù sao tôi cũng là sinh viên rồi nhé! Còn cậu mới chuẩn
bị nhận bằng cấp Ba thôi, thế mà cũng đòi lên mặt với tôi à!”
Hắn giữ tay tôi lại, hỏi: “Tô Nhã, có phải em đi học
sớm không? Bọn mình chỉ cách nhau có ba tuổi mà em đã học xong bốn năm đại học
rồi.”
Lại một lần nữa tôi bị hắn lái sang hướng khác: “Ừ,
đúng thế!” Tôi gật đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Lúc nhỏ công việc của bố mẹ tôi
rất bận, không ai coi sóc được tôi nên hai cụ quyết định cho tôi đi học tiểu
học sớm một năm. Sao, tự nhiên thấy ngưỡng mộ tôi rồi phải không?”
Ninh Hiên lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ oán thán mà ánh mắt
vẫn cứ long lanh đến nôn nao chết người: “Anh đang nghĩ, nếu em không đi học
sớm một năm, nếu em được đi học đúng tuổi như bao đứa trẻ bình thường khác
chẳng hạn như anh đây, thì không biết đến bây giờ chỉ số IQ gì đó của em, có lẽ
sẽ cao hơn được một chút đấy.”
Ôi ức quá! Không cần biết hắn lắt léo bao nhiêu khúc,
cuối cùng vẫn chỉ quy về một ý: Hắn vẫn đang nói tôi là đồ ngốc!