Vẫn Mơ Về Em
Chương 28 : Hiệu trưởng gọi gặp
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Tôi nhìn Trác Hạo, sa sầm mặt, lạnh nhạt nói rành rọt
từng từ: “Trác Hạo, vốn dĩ trước khi anh đi xa, em muốn cùng anh vui vẻ ăn một
bữa cơm chia tay, chân thành nói câu tạm biệt. lên đường bình an, thế chẳng
phải tốt hơn ư? Hà tất cứ muốn biến nó thành bữa tiệc Hồng Môn?” Tôi lấy hơi,
tiếp tục nói: “Trác Hạo, anh nói xem, yêu một người có phải là tội lỗi không?
Nếu nhất định phải nói là có tội thì chỉ có thể kết tội chúng em gặp nhau sai
thời điểm thôi. Em và cậu ấy gặp nhau quá sớm. Nếu như đợi đến lúc cậu ấy tốt
nghiệp cấp Ba chúng em mới quen nhau thì tất cả những vấn đề anh vừa nói đều
không là gì cả! Như thế tức là nửa năm nữa cậu ấy tốt nghiệp rồi, giữa hai
chúng em sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa! Nhưng trong thời gian nửa năm
này, em chỉ có thể nói sai thì cũng sai rồi, sớm thì cũng đã sớm rồi, em sẽ
không chia tay với cậu ấy! Chúng em nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi!”
Câu nói cuối cùng của tôi dường như chứa đầy hàm
ý khiêu khích.
Trác Hạo tím tái mặt mày nhìn tôi, môi hơi run.
Không ngờ lại có ngày tôi có thể khiến con người tinh tú vốn không bao giờ biểu
lộ cảm xúc ra ngoài mặt như anh ta run rẩy thế này!
Trác Hạo nhìn tôi, trong ánh mắt có lẫn chút ớn
lạnh, nói với tôi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng: “Tô Nhã, anh
chỉ muốn tốt cho em. Mong em biết việc gì nên việc gì không nên.”
Tôi không nhịn được cười, lại là muốn tốt cho
tôi, còn muốn tôi tự biết việc gì nên việc gì không nên.
Việc gì nên việc gì không nên! Thật buồn cười.
Trên đời này có người nào hoàn toàn trong sạch, đủ thanh cao để dám lấy mình ra
khuôn vàng thước ngọc cho các quy phạm đạo đức xã hội, để dám phán xét hành vi
của người khác? Nếu không được như vậy thì anh ta dựa vào đâu để cảnh cáo người
khác nên biết việc gì nên, việc gì không nên.
Tôi nói: “Trác Hạo, anh phản ứng dữ dội thế này,
nếu không phải em hiểu anh thì đã cho rằng anh thực sự rất yêu em và đang ghen
vì em đấy!”
Ánh mắt tối sầm đi, Trác Hạo định lên tiếng. Tôi
cướp lời anh ta nói tiếp: “Trác Hạo, hôm nay có nói tiếp cả hai cũng đều không
vui vẻ gì, chi bằng kết thúc ở đây đi. Chúc anh thượng lộ bình an!”
Sau đó, không đợi anh ta nói gì thêm, tôi đứng
lên đi trước.
Ra khỏi nhà hàng, tôi còn ngoái đầu nhìn lại qua
lớp cửa kính. Trác Hạo vẫn đang ngồi bất động tại chỗ. Anh ta lại châm một điếu
thuốc, hút hết hơi này đến hơi khác, trầm ngâm trong một nỗi kìm nén khó gọi
tên, nom có vẻ thật kỳ lạ.
Thình lình eo tôi bị siết chặt, bên tai phả một
hiệu trưởng tìm em vì chuyện gì không?”
Thầy tổ trưởng vốn rất mau mồm mau miệng, nghe
tôi hỏi xong lại trở nên ấp úng, quanh co mãi cuối cùng trả lời tôi một câu rất
vô trách nhiệm: “Cái này à… đến khi em gặp thầy hiệu trưởng rồi sẽ biết thôi!”
Cái này à…thầy tổ trưởng, tôi khẳng định là thầy
đang nói bừa!
Trong lòng còn nguyên nỗi sợ hãi, tôi đến trước
phòng hiệu trưởng. Gõ cửa, đi vào, đối diện với bộ mặt tươi cười nhưng không rõ
có che dấu lưỡi dao nào không của thầy hiệu trưởng, tôi gập người chào.
Hiệu trưởng nhìn tôi cười híp mắt, nói: “Em là
Tô Nhã? Ồ, còn rất trẻ, trông không giống giáo viên lắm mà như học sinh hơn!”
Tôi cười gượng, không phân biệt nổi rốt cuộc câu
nói này là nói thẳng hay nói xiên. Là ý tốt hay ý xấu, nên quyết định im lặng
cho lành. Đây gọi là im lặng quan sát, kiệm lời tránh họa.
Hiệu trưởng tiếp tục cười tít mắt nói sang
chuyện khác. Đúng lúc nỗi lo sợ trong lòng tôi đang chuẩn bị rút lui, thấy mới
đột ngột đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô Tô này, hôm nay tôi gọi cô đến đây là
có một số chuyện muốn trao đổi với cô. Gần đây trong trường đang rộ lên một số
tin đồn, rằng cô có tình cảm yêu đương với học sinh trong lớp của mình. Cô mới
về trường chưa được nửa năm, con đường sự nghiệp sau này vẫn còn rất rộng mở,
tôi chỉ muốn nhắc nhở cô làm gì cũng nên chú ý một chút, không nên quá thân
thiết với học sinh nam.”
Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi như một thây ma
vô hồn, bước từng bước nặng nhọc trên hành lang.
Không ngờ chuyện giữa tôi và Ninh Hiên đã kinh
động đến cả thầy hiệu trưởng rồi. Quả nhiên người tốt việc tốt còn mất thời
gian để tuyên truyền phát huy, chứ chuyện gian tình vỡ lở thì chẳng cần đợi lâu
bao giờ.
Càng nhiều người để ý đến chuyện của tôi và Ninh
Hiên càng chứng tỏ mức độ đại nghịch bất đạo của nó khủng khiếp cỡ nào.
Theo chỉ thị vừa rồi của hiệu trưởng, gia thế
cậu học sinh trong vụ “bê bối tính cảm” với tôi rất không bình thường, nên tôi
phải hết sức tự trọng, chớ làm một số chuyện ngu ngốc cản trở tiền đồ bản than.
Nghĩ đến đây tôi chỉ biết gượng cười.
Yêu một người vốn dĩ không phải là tội lỗi.
Nhưng nếu tình yêu đó nảy nở vào một thời điểm không thích hợp thì lại chính là
tội lỗi.