Vẫn Mơ Về Em

Chương 27 : Bữa tiệc chia tay

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Ninh Hiên nhếch mép giễu cợt tôi: “Thế thì cứ nói ra

đi còn xin với xỏ gì!”



Tôi nói: “Đấy là tôi tôn trọng cậu!” Sau đó cực

kỳ nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Là thế này, lâu nay tôi vẫn ăn không

ngon, ngủ không yên, nghĩ mãi không thông, băn khoăn bứt rứt về một chuyện. Hồi

đó khi chúng ta gặp nhau lần đầu ngoài hành lang. Điền Uyển Nhi đang ở trong

nhà vệ sinh, tại sao lại không mang giấy? Cô nàng làm gì để nhờ cậu mang giấy

vào? Cậu chỉ tới cửa nhà vệ sinh nữ lại không vào trong thì đưa giấy cho cô ta

thế nào được?”



Ninh Hiên nhìn tôi, mặt không biểu lộ cảm xúc

gì, mắt mũi mồm miệng đều co rúm lại. Hắn nói: “Tô Nhã, anh phục em thật đấy!”



Tôi nói: “Phục tôi cũng được, nhưng không được

né tránh vấn đề!”



Ninh Hiên nói: “Hôm đó cô ấy gọi điện nhờ anh

mang hộ túi giấy ra nhà vệ sinh. Cô ấy nói không kịp quay về lấy nữa. Anh đi

đến cửa nhà vệ sinh nữ thì nhờ một chị vừa đi từ trong ra mang vào. Không thể

tin được chuyện đơn giản như thế mà vào đầu em lại biến thành vấn đề to tát

quá!”



Tôi nói: “Ồ! Ra là thế. Cũng không trách tôi

được, bình thường ai mà nghĩ ra nổi câu chuyện rắc rối lạ đời kiểu như một cô

gái xinh đẹp đi vệ sinh nhưng quên mang giấy, rồi lại gọi ngay một cậu bạn đẹp

trai mang giấy đến nơi tế nhị như nhà vệ sinh nữ cho mình. Còn tên con trai vốn

là một kẻ máu lạnh, không thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác kia,

lần này lại chăm chăm lấy việc giúp người làm vui, trời tuyết đem thân cứu

người, lặn lội mang giấy đến cho cô gái! Không chỉ có vậy, việc hắn rẽ sang nhà

vệ sinh nữ đã dẫn đến chuyện một cô gái lương thiện xinh đẹp như hoa lầm đường

lạc lối đi chui vào nhà vệ sinh nam, sau đó còn bị chính hai kẻ ngớ ngẩn đó

cười nhạo. Tôi…tôi…tôi cảm thấy mình bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng! Nói

đi, có phải thực ra cậu cũng hơi thích thích cô ta? Nếu không thì tại sao không

thân không thích lại đi mang giấy cho người ta!”



Tôi tuôn một tràng dài nhưng kỳ thực trọng tâm

vấn đề chỉ nằm ở câu cuối cùng. Không hiểu sao giờ tôi lại trở nên rầy rà thế

này, rõ ràng chỉ cần hỏi một câu ngắn gọn mà vòng vèo không biết bao nhiêu lối

mới nói được. Chẳng lẽ đúng là có một số chuyện yêu càng yêu lại càng khó mở

miệng?



Ninh Hiên nhướn mày, hỏi tôi bằng giọng hơi châm

chọc: “Tô Nhã, anh hỏi em, có một cô gái cứ cho là xinh đẹp lắm đi, nhưng lại

đi nhờ một thằng con trai quan hệ cũng chưa coi là thân thiết, mang giấy vào

nhà vệ sinh nữ cho mình. Nếu em là tên con trai mang giấy đó thì em có thích cô

ta được không?”



Tôi ngẫm nghĩ một lát nói: “Không bao giờ! Như


Tôi nói: “Trác Hạo, rốt cuộc anh muốn nói điều

gì?”



Trác Hạo đáp: “Tô Nhã, em là cô giáo, cậu ta là

học trò của em, em làm như thế thực sự là quá điên rồi!”



Tôi bắt đầu phát cáu. Tôi có cảm giác mục đích

buổi gặp mặt này của Trác Hạo tuyệt đối không chỉ đơn giản chỉ là để chia tay

trước khi đi xa. Tôi hỏi anh ta, giọng lạnh tanh: “Sao anh biết chuyện của em

và cậu ấy?”



Trác Hạo nói: “Làm sao biết được không quan

trọng, quan trọng là, Tô Nhã, em nên biết ghìm ngựa trước vực thẳm, dừng chuyện

này lại ngay. Em có biết bố cậu ta là ai không? Nếu như bố cậu ta biết con trai

mình đang yêu chính cô giáo dạy Toán của nó, em có biết hậu quả sẽ như thế nào

không? Hơn nữa, Tô Nhã à. Em đã nghĩ tới chuyện nếu bố mẹ em biết được chuyện

này, hai người sẽ phản ứng ra sao chưa? Em muốn nhìn hai bác đã ngần này tuổi

rồi còn bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào ư?”



Tôi nhìn thẳng mặt Trác Hạo, hai hàm răng không

nghe lời cứ đập loạn vào nhau, toàn thân run lên vì quá tức giận.



Anh ta dựa vào cái gì mà tùy tiện phán xét

chuyện tình cảm của người khác kia chứ? Hơn nữa lại còn ra vẻ đường hoàng chính

đáng, quan tâm chăm lo? Anh ta có tư cách gì mà dám chỉ đạo cuộc đời tôi, dạy

tôi nên yêu ai, nên sớm chia tay ai?



Tôi nhìn Trác Hạo, cười hỏi: “Trác Hạo, anh cho

rằng em không nên ở bên cậu ấy? Vậy anh thấy em nên ở bên ai? Anh ư?”



Mặt Trác Hạo cứng đơ. Anh ta nhìn tôi chằm chằm

không chớp mắt. Trong đáy mắt bốc lên nỗi giận dữ, anh ta như chỉ chực nổ tung

đến nơi, nhưng cuối cùng cũng kìm nén lại được.



Anh ta xuống giọng: “Tô Nhã. Anh chỉ muốn tốt

cho em!”



Tôi bực quá hóa khùng.



Tại sao lắm người thích lấy danh nghĩa tình yêu

hay quan tâm gì đấy, hùng hồn can dự vào cuộc sống của người khác, làm loạn tâm

tư tình cảm của người ta như thế? Chỉ cần thốt ra một câu: “Anh chỉ muốn tốt

cho em”, rồi không cần biết người ta có thích hay không, vênh mặt hất hàm chỉ

bảo, lên lớp nên thế này không nên thế khác, anh chỉ muốn tốt cho em nên em

phải nghe lời anh!



Nhưng, dựa vào cái gì?