Vẫn Mơ Về Em
Chương 26 : Tin đồn
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Cánh tay hắn ôm lấy tôi càng lúc càng siết chặt.
Nhịp thở cũng càng lúc càng gấp gáp nặng nề.
Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong vạt áo tôi, tôi
vừa luống cuống ngăn cản vừa lẩy bẩy cầu xin: “Ninh Hiên! Không được, mau dừng
lại! Thực sự là không được đâu!” Ninh Hiên hổn hển, nhướn cao đôi lông mày trên
bộ mặt đang rất tha thiết, khàn giọng hỏi tôi: “Tại sao không được!”
Tôi sắp không ngăn nổi bàn tay của hắn nữa,
cuống quá, tôi không kiềm chế được bật khóc: “Cậu…cậu còn quá nhỏ!”
Hắn ngậm lấy vành tai tôi, thì thào: “Nhã Nhã
đừng khóc, em khóc làm anh đau lòng lắm! Anh không làm nữa!” Quả nhiên cánh tay
đang lần mò dưới áo tôi dừng lại. “Nhưng Nhã, anh khó chịu lắm!” Nghe giọng hắn
đầy đau khổ, tim tôi bất giác cũng quặn lên nhói đau.
Tôi khẽ hỏi: “Vậy… vậy phải làm thế nào cậu mới
không khó chịu!”
Hắn kề sát môi lên tai tôi phóng hỏa: “Em giúp
anh được không? Dùng tay thôi!”
Tôi thấy toàn mình đang bốc cháy còn trong tai
thì ào ào tiếng bão đổ về. Trông bộ dạng hắn quả thực đang rất khó chịu, tôi đờ
đẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý!
Cả ngày hôm đó tôi không làm được việc gì, chỉ
ngồi thừ người trong văn phòng, mắt trân trân nhìn đôi tay mình. Nó đã… không
còn trong sạch nữa rồi…
Cô giáo họ Vưu ngồi bên cạnh không chịu nổi sự
im ắng trong văn phòng, hiếu kỳ hỏi tôi: “Tô Nhã! Làm gì mà nhìn chằm chằm vào
hai bàn tay ghê thế, đau chỗ nào à?”
Tôi vội vàng thu tay, điềm tĩnh cười đáp: “Em
đang đếm ngón tay để tính xem bao giờ có lương ấy mà!”
Cô Vưu ái ngại nhìn tôi cười, vẻ mặt vẫn thấp
thoáng nỗi băn khoăn, dường như định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không muốn
nói ra. Cứ tiếp tục im lặng như thế e là cô Vưu sẽ mắc bệnh trầm uất mất, tôi
chủ động đóng vai một đồng nghiệp hiền lành và tinh tế bắt đầu khơi chuyện:
“Chị Vưu này, chị đang có chuyện gì muốn nói với em phải không?”
Vẻ mặt cô Vưu lại càng ám muội hơn, cô nheo mắt
nhin tôi nói: “Tô Nhã, em đúng là rất có bản lĩnh. Lớp e dạy nổi tiếng là khó
trị nhất trường, thế mà nghe nói dạo này cứ đến giờ của em dù cả bầy ma vương
quỷ sứ đó đứa nào đứa này đều trở nên ngoan ngoãn như mèo con!”
Tôi lờ mờ cảm thấy đây chưa phải là chủ đề chính
của câu chuyện, nghe quá vô thưởng vô phạt. Tôi không tỏ thái độ gì, thuận
miệng đáp lại lời khen ngợi của cô: “Có gì đâu, có thể chúng thấy em còn trẻ
nên cũng ngại làm loạn.”
Tôi nhớ rõ ràng trong tình cảnh cấp bách đó tôi
đã nói: “Ít nhất cũng phải đợi đến lúc cậu tốt
nghiệp được không… chỉ có vậy thôi. Không
ngờ câu này vào tai hắn lại thành trò tuyên bố hiến thân của tôi!!!
Nghĩ lại chuyện hôm qua, tôi hơi tiu nghỉu, hỏi
Ninh Hiên: “Cậu nói xem, liệu người ta có cho rằng tôi rất biến thái không? Bà
cô già đi quấy rối một cậu con trai non nớt!”
Ninh Hiên lườm tôi: “Em không phải bà cô, em là
bà vợ bé nhỏ xảo quyệt. Anh cũng không phải cậu con trai non nớt mà là ông
chồng đẹp trai của bà vợ bé nhỏ.”
Bực quá! Nói mà không ngượng mồm! Tôi cũng đến
ngại thay cho độ vô liêm sỉ của hắn!
Tôi quát: “Linh tinh! Tôi xảo quyệt chỗ nào?”
Ninh Hiên nhướn mày nói: “Em xem, em giày vò đám
huynh đệ của anh đến nỗi ngay hít thở mạnh trong lớp cũng chẳng ai dám cả!”
Tôi lập tức nguôi ngoai cơn giận, cười hì hì
nói: “Tất cả chẳng phải đều nhờ sự giúp đỡ của cậu còn gì!” Nói xong tôi liền
cảm thấy có gì không ổn, dám là tên tiểu tử này đang uốn éo câu chuyện sang ca
ngợi chính hắn lắm!
Trông cái bản mặt đẹp trai đang thèm ăn đấm của
hắn mà tôi cười không nổi, gầm gừ: “Đồ gian xảo! Mượn miệng tôi để tâng bốc bản
thân! Đồ Hiên gian tà!”
Tôi không nhắc lại chuyện cũ: “Ninh Hiên, cậu
nói thử xem ai có thể là người nghĩ ra kịch bản biến tôi thành kẻ thứ ba đi
cướp đoạt tình yêu?” Tôi nhìn hắn, trơ tráo dẫn dụ: “Liệu có phải là Điền Uyển
Nhi?”
Ninh Hiên véo mũi tôi nói: “Đã bảo đừng có bận
tâm đến chuyện này nữa rồi cơ mà. Ai thì ai. Bất kể là ai anh cũng cảm ơn người
đó. Anh chỉ muốn mọi người trên đời này đều biết em chính là bà xã của anh!”
Câu nói của Ninh Hiên lại như liều thuốc thanh
xuân thấm đẫm, khiến con tim bé nhỏ của tôi bắt đầu nhảy nhót điên cuồng. Sao
hắn có thể nói ra những lời ngọt như mật thế!
Tôi nắm lấy cánh tay hắn đung đưa hỏi: “Thực ra
từ lâu rồi vẫn có một thắc mắc, có thể nói ra không?”
Ninh Hiên nhướn mày nhìn tôi: “Anh bảo không
được thì em có nói không?”
Tôi nắm chặt tay, gật đầu chắc nịch, “Có!”