Vẫn Mơ Về Em

Chương 31 : Thời gian quá vội vàng

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Nhiều năm sau, khi đã bình tâm, tôi vẫn tự mắng nhiếc

bản thân mình.



Tại sao đã biết rõ phải chia tay vậy mà trước khi biệt

ly vẫn cố tình hiến dâng cho hắn một đêm ân ái êm đềm bên bờ biển như thế? Tôi

làm thế, mới giây trước còn dụ dỗ hắn đến với mình, hai đứa thục mạng quấn lấy

nhau, ngay giây sau đã vô duyên vô cớ đòi trở mặt là trở mặt ngay được, mà đã

trở mặt là trở mặt triệt để, từ đó mất tăm mất tích, bặt vô âm tín, ân đoạn

nghĩa tuyệt, tại sao tôi không nghĩ những hành động thất thường trái ngược dữ

dội như trời với đất như băng với lửa đó của mình sẽ khiến Ninh Hiên đau khổ

nặng nề khôn xiết. Tôi đã tự tay xích chặt hắn vào mớ kí ức về những quấn quýt

ái ân và nỗi băn khoăn của cuộc tình đột nhiên tan vỡ, từ ngày này qua tháng

khác, từ năm này qua năm khác, mãi mãi không được giải thoát.



Tôi thật khốn kiếp, chỉ biết đến suy nghĩ ấu trĩ chủ

quan nhưng cứ ngỡ là cao thượng vĩ đại của bản thân khi đó: Tôi sắp phải ra đi,

e sẽ không còn được ở bên hắn nữa, nên muốn đem thứ quý giá nhất của mình dâng

hiến cho hắn trước khi chia xa.



Từ đó, kết quả của vở kịch tôi đã dốc hết tâm trí dàn

dựng không chỉ là một đêm khó quên bên bờ biển mà còn là một trái tim quý giá

bị giày vò thảm thương giữa hai thái cực nóng bỏng và băng giá.



Tôi đã từng đọc được ở đâu đó câu này: Trước kia em

yêu anh, bây giờ em hận anh. Trước kia yêu bao nhiêu thì giờ hận bấy nhiêu.



Tôi biết Ninh Nhiên nhất định hận tôi vô cùng. Bởi hắn

đã yêu tôi sâu đậm.



Ngày thứ ba sau khi chia tay Ninh Nhiên, tôi nhận được

cuộc điện thoại đang ngóng chờ bấy lâu. Người liên lạc với tôi nói: “Chào cô

Tô, hồ sơ của cô rất ấn tượng. Chúc mừng cô, công ty chúng tôi quyết định tuyển

dụng cô!”



Điều này có nghĩa là tôi đã tìm được công việc ở nơi

khác.



Sang ngày thứ tư, tôi lẳng lặng kéo va li hành lý đã

sắp sẵn từ trước ra khỏi nhà.



Khoảng hai ngày sau có lẽ nhà trường sẽ nhận được thư

xin thôi việc tôi gửi đến.



Sau khi tôi kéo va li ra bến xe được hai tiếng, hòm

thư của tôi cũng sẽ tự động gửi đến cho bố mẹ một bức thư. Tôi tin chắc sau khi

đọc thư để lại, hai người sẽ không trách móc tôi vội vã bỏ nhà đi không một lời
để khoe khoang.



Rồi tôi chia tay Trác Hạo, hẹn hò với Ninh Nhiên, nghĩ

kỹ lại mới biết hắn chưa từng tặng tôi bông hồng nào.



Không phải hắn không tặng, mà là chưa kịp tặng. Tôi

còn chưa kịp nhận bông hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu của hắn thì hai chúng

tôi đã buộc phải chia tay.



Nhìn những cánh hoa hồng mềm mại tươi tắn đỏ thắm

trước ngực tôi cảm thấy lòng mình lại bắt đầu rớm máu, thứ máu đỏ thắm như màu

hoa. Cơn đau dai dẳng đã bao năm nay chưa bao giờ dứt, ăn sâu vào từng ngóc

ngách trong con người tôi. Chỉ cần nghĩ đến hắn, cơn đau này liền thấm đẫm máu

tươi, khoan sâu vào xương cốt, đau buốt tim gan.



Trác Hạo gọi tôi: “Tô Nhã?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu

nhìn anh.



Anh mấp máy môi, hình như đang do dự định nói chuyện

gì lại thôi, rồi anh mỉm cười, nói: “Lên xe đi!”



Bao năm rồi, ai cũng thay đổi. Tôi ngày càng đắm chìm

vào nội tâm, còn Trác Hạo trở nên nhẫn nại khoan dung hơn.



Trác Hạo của trước kia bừng bừng khí thế là thế, có

bao giờ biết nhân nhượng với phụ nữ thế này? Còn Trác Hạo của hôm nay lại có

thể không tính toán so đo với một cô gái ngồi trước mặt anh, nhưng trong lòng

chỉ nghĩ đến người khác, chuyện khác.



Thực ra không chỉ riêng với Trác Hạo, mà đối mặt với

bất kỳ người đàn ông nào tôi đều không khỏi nhớ đến Ninh Nhiên. Có điều Trác

Hạo là người tôi gặp gỡ nhiều hơn cả, nên tình trạng bỗng nhiên mất hồn của tôi

cũng diễn ra trước mặt anh hết lần này đến lần khác.



Đối với Trác Hạo trước kia, đây là một sự sỉ nhục

không thể chấp nhận được. Nhưng Trác Hạo bây giờ lại nói rằng: “Con trai thì

nên rộng lượng một chút, phụ nữ chẳng phải là để cưng chiều và yêu thương đó

sao?”



Tôi nghe anh nói những lời này mà không nhịn được

cười.



Tôi có cảm giác: Trác Hạo bây giờ thực sự rất phù hợp

làm anh em với tôi.