Vẫn Mơ Về Em
Chương 32 : Anh là bóng ma trong lòng em
Ngày đăng: 16:15 18/04/20
Tôi nâng ly rượu, nói: “Trác Hạo, chúc anh sinh nhật
vui vẻ!”
Anh cũng nâng ly chạm cốc với tôi rồi uống cạn một
hơi.
Tôi đưa tặng anh một chiếc cà vạt, nói: “Vội quá nên
em không có thời gian chọn được quà đẹp hơn, nhưng anh đừng xem thường chiếc cà
vạt này, chiều nay em phải giả vờ đau bụng đi bệnh viện để chạy đi mua quà cho
anh đấy!”
Trác Hạo nhận món quà, cười rạng rỡ nói: “Em đến dự
sinh nhật cùng anh thế này anh đã mừng lắm rồi, không ngờ còn nhận được quà
nữa, đúng là niềm vui ngoài mong đợi!”
Tôi cũng cười: “Anh nói thế hóa ra em lại quá không
phải rồi!”
Trác Hạo nhìn tôi, vẻ mặt lại như muốn nói điều gì
nhưng rồi thôi. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán như
vậy. Tôi không chịu nổi một người vốn rất quả quyết hoạt bát như anh giờ trở
nên ngập ngừng rụt rè như mấy chị phụ nữ thế này. Anh không dám mở lời thì tôi
sẽ giúp anh bắt đầu câu chuyện, tôi hỏi: “Trác Hạo, anh có chuyện gì muốn nói
phải không? Anh đã ấp a ấp úng thế này mấy lần rồi!”
Trác Hạo đưa tay lên xoa cằm rồi lại cho tay vào túi
quần lấy ra một chiếc hộp vuông đặt lên bàn, đẩy nó về phía tôi, nói: “Tuần trước
anh đi họp bên Thụy Sĩ có mua một chiếc đồng hồ. Vừa hay nhớ em nói đồng hồ của
em để rơi vào nước hỏng pin rồi, em giữ lấy cái này để còn xem giờ giấc!”
Tôi vừa mở chiếc hộp vừa thản nhiên nói: “Dọa em chết
khiếp, anh vừa bỏ ra em lại cứ tưởng là hộp đựng nhẫn chứ. Em còn nghĩ cái hộp
to thế này bên trong nhất định phải là chiếc nhẫn to lắm, viên kim cương bên
trên to bằng quả trứng chim bồ câu sao đủ, ít nhất cũng phải to bằng trứng đà
điểu!”
Nghe tôi nói Trác Hạo không nhịn được cười. Cười xong
anh nhìn tôi, nói đầy ý tứ: “Anh cũng muốn mua nhẫn lắm nhưng sợ em không
nhận.”
Tôi đóng nắp hộp rồi đẩy nó lại phía Trác Hạo, “Đồng
hồ đẹp lắm nhưng đáng tiếc lại là hàng thật. Đây mà là hàng giả thì em sẽ nhận
ngay không cần nghĩ ngợi gì. Em chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, hằng ngày
đeo chiếc đồng hồ xịn này ra ra vào vào e là không bảo toàn được tính mạng
mất.”
Kể từ khi rời bỏ thành phố A, từ khi rời xa Ninh Hiên,
toàn bộ sức sống của tôi cũng đã lụi tàn không vương sót.
Sáu năm trước, sau khi đã ổn định xong cuộc sống ở
thành phố B, tôi gọi điện về nhà, tôi khóc, bố mẹ cũng khóc.
Mẹ nói: “Con ơi, bố mẹ làm khổ con rồi!”
Bố nói: “Tô Nhã, là tại bố không tốt!”
Tôi nói: “Bố mẹ, con đã làm mất mặt bố mẹ, con đã yêu
một cậu học sinh cấp Ba.”
Mẹ nói: “Con ngốc quá, bây giờ còn nói những chuyện đó
làm gì? Con sống vui vẻ là được. Bây giờ bố mẹ không mong gì ngoài từ nay về
sau con được hạnh phúc!”
Bố hỏi tôi: “Tô Nhã, sau này con vẫn sẽ vui vẻ chứ?
Phải không?”
Tôi vừa gạt nước mắt vừa sống chết khẳng định: “Vâng,
nhất định con sẽ sống vui vẻ!”
Mẹ kể với tôi: “Tô Nhã, sau khi con đi cậu bé đó đã
đến nhà tìm con. Cậu ta như phát điên, trông sợ lắm. Cậu ta nói cậu ta không
chia tay, cũng không tin con có thể chia tay. Cậu ta nói cô ơi, cháu xin cô, cô
nói cho cháu biết Tô Nhã ở đâu, cháu phải gặp cô ấy, nếu không cháu chết mất;
cậu ta còn van xin mẹ: Cô ơi, cô đừng trách mắng Tô Nhã đã yêu cháu, đợi cháu
tốt nghiệp rồi hai chúng cháu sẽ cùng ra nước ngoài, cháu cầu xin cô đừng chia
rẽ chúng cháu, cháu hứa nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời, thật đấy,
cháu không phải đứa trẻ con!”
“Mẹ nói cô không hề phản đối chuyện của hai đứa, cô
đâu đã biết hai đứa yêu nhau thì phản đối thế nào được; cô cũng không biết Tô
Nhã đi đâu, có lẽ nó sợ cháu tới tìm nên ngay đến bố mẹ cũng đang tâm giấu
giếm.”
“Mẹ nói xong thì cậu bé đó, Ninh Hiên phải không, nó
liền ngồi sụp xuống sàn, bất động. Mẹ và bố con tưởng cậu ta đang khóc nhưng
khi cúi xuống nhìn thì không phải, nhưng trông bộ dạng còn khủng khiếp hơn khóc
nhiều. Cậu ta như bị ma nhập, miệng cứ lẩm bẩm sao có thể vì mấy tấm ảnh mà
thành ra thế này? Không thể như thế được!”
Nghe mẹ kể mà trái tim tôi đau nhói, tan nát.