Vẫn Mơ Về Em

Chương 36 : Khoảng cách xa nhất

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Tôi chợt nhớ tới một bài thơ của Tagore.



Khoảng cách xa nhất trên thế gian



Không phải giữa sự sống và cái chết



Mà là đứng trước mặt em nhưng em không

hiểu tình anh



Khoảng cách xa nhất trên thế gian



Không phải đứng trước mặt em nhưng em

không hiểu tình anh



Mà là yêu đến si mê nhưng không thể nói

anh yêu em



Khoảng cách xa nhất trên thế gian



Không phải là yêu đến si mê nhưng không

thể nói anh yêu em



Mà là nhớ em nhức nhối nhưng chỉ đành chôn

sâu đáy lòng.



Ngay lúc này; ngay tại đây em và anh ngồi kề bên nhau,

hai chúng ta rõ ràng đang rất gần nhau nhưng em lại có một cảm giác rất rõ

ràng: khoảng cách giữa anh và em còn xa hơn rất nhiều so với khoảng cách xa

nhất trên thế gian.



Ngồi bên cạnh Ninh Hiên, toàn thân tôi căng như dây

đàn. Còn hắn vẫn bình thản và lãnh đạm, như thể chưa từng quen biết tôi. Tôi có

cảm giác trong mắt hắn lúc này, tôi thực sự là một người xa lạ chưa từng gặp

lấy một lần.



Đào Tử đưa mắt nhìn sang bắt gặp bộ mặt như đưa đám

của tôi, lòng dạ cũng thấy bất an. Tôi còn nợ nó ba tháng tiền nhà, bây giờ lỡ

tôi bất ngờ thăng thiên thì nó sẽ phải chịu mất mát quá lớn về tình yêu trọn

đời mang tên Nhân dân tệ.



Quản lý lại mắc bệnh nghề nghiệp, quen miệng giục tôi

và Đào Tử: “Đừng có lề mề như thế, mau làm việc đi!” Nói xong chính ông cũng

cảm thấy ngôn ngữ công sở đem ra sử dụng ở đây có vẻ hơi sặc mùi ông trùm, bèn

vội vàng sửa lại: “À, ý tôi là hai cô đừng ngẩn người ra nữa, mau bắt đầu trò

chơi đi, sôi nổi lên nào!”



Đào Tử đang nức nở nghĩ về số tiền nhà chưa thu hồi

nhưng ngoài mặt vẫn phải niềm nở tươi cười, thành ra nụ cười trông thật méo mó.

Nó nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, trò này chơi như thế này…” Nói xong hết các

quy tắc của trò chơi một lượt nó còn không quên bổ sung thêm vài câu độc địa:

“Ở trung tâm triển lãm của chúng tôi, tôi là người chơi trò này siêu nhất, chưa

từng thua bao giờ; còn Tô Nhã là người chơi dở nhất, chưa thắng bao giờ. Hôm
chị em tốt của tôi! Thật quá biết nghĩ cho tôi đấy! Thế quái nào nó lại vô tình

mò ra được vì ai mà chị đây sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc bao nhiêu năm

qua!



Nhưng nghĩ lại thì thấy việc này không phải đạo cho

lắm. Hôn tôi lại là hình phạt đối với con người này ư…



Quản lý ngồi bên cạnh bỗng đập bàn quát: “Đào Tử

Thanh, cô đúng là ngông cuồng càn quấy! Sao lại có ý nghĩ điên rồ như thế

được!” Lời lẽ mới đanh thép làm sao, ai ngờ câu tiếp theo ông lại đổi ngay

giọng: “May mà tối nay chúng ta không cần kiêng kỵ gì cả, ha ha! Đúng thế chứ,

Trình tiên sinh, ha ha!”



Bây giờ trước mắt tôi không phải là một quản lý nghiêm

nghị đường hoàng của trung tâm triển lãm nữa mà là một con cáo già gian ác đội

lốt người!



Ninh Hiên quay sang tôi cười nhạt, khuôn mặt hắn như

đang tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh huyền ảo đầy mê hoặc. Nhìn khóe miệng hắn

đang nhếch lên mà tôi không thể chế ngự nổi ánh mắt mình hóa ngây dại.



Hắn cười mà như không, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua tôi,

khẽ rướn người, tưởng chừng như rất đột ngột nhưng thực ra đều nằm trong dự

liệu của tôi, đầu hắn hơi sáp đến, đôi môi sượt qua môi tôi, nhẹ nhàng không

một tiếng động, không mang hơi ấm và rất nhanh.



Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong tích tắc. Tôi chỉ

cảm thấy mắt hắn sáng lạ thường, rồi chưa kịp lóa mắt thì hắn đã quay đi, ngẩng

đầu lên ngồi yên vị.



Tôi thấy tim mình như ngừng đập, toàn bộ máu trong

người như cũng ngừng lưu thông, mạch không còn đập nữa. Khắp người tôi, chỉ còn

lại đôi môi vừa bị môi Ninh Hiên sượt qua là còn cảm giác.



Mặc dù hắn và tôi tiếp xúc chỉ trong khoảnh khắc ngắn

ngủi vậy thôi nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng, đôi môi hắn thật mềm mại biết

bao, vẫn như năm xưa.



Nhưng khác ở chỗ, năm đó môi hắn không lạnh ngắt như

bây giờ. Trước đây môi hắn lúc nào cũng nóng rực như lửa cháy. Mỗi lần hắn

thiêu đốt môi tôi đều rất lâu, hai đôi môi xoắn xuýt lấy nhau, dù cho ngạt thở

đến nơi vẫn không muốn buông ra.



Nhưng bây giờ, hắn chỉ sượt qua trong nháy mắt, không

kịp để lại cho tôi dù chỉ một vết tích, khiến tôi ngơ ngẩn đem hương vị ngọt

ngào trong ký ức xưa khắc sâu thêm nỗi đau hiện tại.



Bên tai tôi vang lên giọng nói lạnh lùng của Ninh

Hiên: “Xin lỗi cô Tô, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là thua nên đành chịu phạt

thôi!”