Vẫn Mơ Về Em

Chương 37 : Không ăn lại cỏ đã nhai

Ngày đăng: 16:15 18/04/20


Trong phòng hát ồn ào, chỉ một câu nói của Ninh Hiên

đã làm tôi cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hắn không có ý mạo phạm,

chỉ là thua nên đành chịu phạt thôi.



Giờ đây, đối với hắn, tôi chỉ là một người hắn vô ý

mạo phạm.



Ván tiếp theo diễn ra như thế nào tôi hoàn toàn không

nhớ nữa. Trong đầu tôi, mọi thứ tưởng như rất rõ ràng phân minh, nhưng hóa ra

chỉ là một mớ hỗn độn, rỗng tuếch. Cơ thể cử động theo bản năng, khóe miệng

nhếch lên như một cái máy, mắt nhìn thấy tất cả nhưng lòng trống rỗng, tôi hoàn

toàn tê liệt ý thức với bất kì đều gì, kể cả bản thân mình.



Mãi cho đến khi Đào Tử kinh hãi kêu lên: “Ôi mẹ ơi! Tô

Nhã lại không thua! Ông trời lên cơn sốt rồi! Lại để anh Trình thua thêm trận

nữa này!”



Đến lúc ấy tôi mới hơi định thần lại.



Kết quả ván này hoàn toàn giống ván trước.



Đào Tử nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, tôi không biết

nên hỏi anh cái gì nữa đây! Tôi không nghĩ là anh lại thua nữa đâu! Nên cũng

chưa chuẩn bị trước xem nên hỏi câu nào cho hay. Thôi thì tôi cứ hỏi bừa một

câu không làm khó ai cả vậy!”



Quản lí ngồi bên cạnh không giữ nổi bình tĩnh: “Đào Tử

Thanh, có mỗi một câu hỏi mà sao cô cứ phải nói vòng vo nhiều lời vô nghĩa thế?

Có gì thì hỏi nhanh lên!”



Đào Tử nói: “Quản lí! Nóng ruột quá là không chín được

bên trong đâu, người chậm chạp làm sao ăn được bánh bao nóng? Phải biết bình

tĩnh san bằng mọi thứ.” Mớ lí lẽ logic lộn xộn chẳng có bất kỳ tư tưởng trọng

tâm nào của nó cho thấy ít nhất một nửa thần trí của đồng chí Đào Tử đã tử trận

trên chiến trường rượu bia rồi. Nó nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, câu hỏi này

của tôi rất đơn giản dễ trả lời, tuyệt đối không làm khó anh. Xin hỏi anh có

bạn gái chưa?”



Câu hỏi của Đào Tử vừa thốt ra khỏi miệng, không khí

trong phòng bỗng ngưng động đến kì lạ. Mọi người ai trông cũng có vẻ rất bình

thản nhưng thực tế đang tập trung cao độ chờ câu trả lời của Ninh Hiên.



Tim tôi thắt lại. Tôi sợ hắn nói chưa có, nếu vậy tôi

khó mà khống chế nổi trái tim mình, tôi sẽ nuôi hy vọng, sẽ nghĩ rằng chúng tôi

có thể còn có tương lai, tuy sáu năm trước tôi đã cắt đứt cái tương lai ấy rồi.



Nhưng tôi lại càng sợ hắn nói có. Như vậy sẽ giúp tôi


Ninh Hiên nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, nói giọng đầy

châm chọc: “Ha! Tô Nhã ơi là Tô Nhã, tôi thật muốn bổ đôi đầu em ra xem trong

đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì!” Hắn nheo mắt bước đến gần tôi: “Điền Uyển Nhi?

Em nghĩ tôi hứng thú với cỏ gần tổ và cỏ đã nhai ư?”



Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi sau khi gặp lại,

nhưng không hề dịu dàng chút nào mà hung tợn dữ dằn hệt như vạch mặt chỉ tên.



Hắn vừa tiến lại gần, đầu óc bỗng chẳng sáng sủa gì

của tôi bỗng chốc càng trở nên đần độn. Nghe hắn nói tôi cũng không khỏi băn

khoăn: “Cỏ đã nhai? Trước kia cậu đã từng qua lại với Điền Uyển Nhi thật ư?”

Năm đó, hắn nói hắn và cô ta chẳng qua chỉ đóng kịch thôi sao?



Ninh Hiên nhìn tôi cười, nụ cười lạnh băng, nhưng

tiếng nói lại dịu dàng kì lạ: “Tôi nói cỏ gần tổ là cô ấy, cỏ đã nhai rồi là

chỉ em!” Nói xong hắn bước thẳng qua tôi, mở cửa đi vào nhà vệ sinh.



Tôi dựa vào tường, chân mềm nhũn tựa hồ có thể khụy

ngay xuống đất.



Đây chính là báo ứng. Hắn chỉ nhẹ nhàng buông một câu

“không ăn cỏ đã nhai”, lòng tôi đã đau đớn tột đỉnh; còn năm đó tôi kiên quyết

quay lưng bỏ đi, từ đó biền biệt không tin tức, tôi đã gây ra cho hắn nỗi đau

nhức nhối tâm can nhường nào?



Tôi cắn chặt môi, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chã

trên mặt, nhưng tất cả đều trong im lặng.



Đây là báo ứng của tôi, là nỗi đau tôi phải chịu, tôi

phải cắn răng chấp nhận.



Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể

được hạnh phúc, Ninh Hiên, em hy vọng người đó là anh.



Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể

được vui vẻ, Ninh Hiên, em hy vọng người đó là anh.



Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thể

yêu thêm lần nữa, Ninh Hiên, em biết nhất định người đó không phải em.



Em có một ước nguyện, rất nhỏ bé rất giản đơn nhưng

không thể nào thành hiện thực.



Em chỉ muốn yêu anh, Ninh Hiên.